Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 75: Biến mất rồi




Ở trên màn hình, hình ảnh Thế Hoằng khổ sở mà rên rỉ vì cơn đau đánh thẳng vào trái tim Bình An. Cô vừa lo lắng vừa đau lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Ông Lam nhìn thấy Thế Hoằng như vậy thì cũng vội vàng gọi người đưa anh đi bệnh viện. Trạch Anh thì vẫn hoảng sợ nên ôm chặt ông Lam, khóc lóc bảo bố đừng đi. Thế là ông Lam ở lại với Trạch Anh, còn bác tài xế thì chở Thế Hoằng đến bệnh viện.

Tới khi tỉnh lại, Thế Hoằng lại một lần nữa quên mất Bình An. Tuy nhiên, anh vẫn nhớ chuyện mình tấn công Trạch Anh hồi sáng, hơn nữa anh còn cảm thấy bản thân cực kỳ căm ghét Trạch Anh.

Sau khi Thế Hoằng ra viện, ông Lam chất vấn anh rằng tại sao lại đánh đập và định đâm Trạch Anh, thế nhưng anh lại chỉ trả lời là mình không biết. Ông Lam liền tức giận mà dùng roi, đánh anh một trận thừa sống thiếu chết.

Thế Hoằng đương nhiên rất đau, nhưng lạ là không chỉ đau ở cơ thể, mà còn đau ở trong lòng. Anh cảm nhận được trái tim mình nặng nề và đau xót, anh không biết tại sao lại như vậy.

Đến đêm, khi Thế Hoằng đi ngủ, giấc mơ khủng khiếp lại một lần nữa xuất hiện. Anh hoảng hốt mà tỉnh dậy, thế nhưng vừa mở mắt ra thì anh lại quên sạch giấc mơ ban nãy. Anh chỉ nhớ rằng ban đầu mình đã thấy một giấc mộng đẹp, nhưng sau đó giấc mộng ấy đã biến thành một cơn ác mộng kinh hoàng.

Những ngày sau đó, ngày nào Thế Hoằng cũng mơ, nhưng khi tỉnh dậy thì lại quên hết tất cả. Chỉ là dù không còn nhớ, nhưng trái tim anh vẫn rất đau, sự căm hận của anh dành cho Trạch Anh lại ngày một lớn.

Mỗi lần nhìn thấy Trạch Anh, Thế Hoằng đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt căm phẫn. Có lúc, anh còn mất kiểm soát mà lao đến đánh cậu ấy. Kết quả, sau mỗi lần đánh cậu ấy lại là một trận đòn từ ông Lam.

Bình An nhìn mà không thể nào không đau xót.

Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh của Trạch Anh lớn. Anh ấy gặp ông Lam và phát hiện ông Lam không nhận ra mình nữa. Thế Hoằng và Trạch Anh nhỏ mất đi ký ức, ông Lam cũng mất đi ký ức, hay nói đúng hơn là bất cứ ai biết đến chuyện Trạch Anh và Bình An từ tương lai trở về quá khứ cũng đều sẽ bị hệ thống chủ xử lý ký ức.

Trạch Anh lớn lại nhớ đến câu nói của Bình An: Tương lai sẽ không thay đổi.

Vậy có nghĩa là chuyện bố mẹ Trạch Anh bị tai nạn giao thông cũng sẽ không có cách nào đổi thay.

Ý thức được chuyện này Trạch Anh mới ngỡ ngàng. Ông Lam đã quên anh ấy, cũng quên đi lời dặn dò của anh ấy, cho nên chuyện xảy ra tai nạn là điều đương nhiên. Anh ấy muốn dặn dò ông ấy một lần nữa, thế nhưng anh ấy cũng biết rằng bố mình sẽ lại quên đi thôi.

Thời gian anh ấy ở lại quá khứ cũng chẳng còn nhiều nữa, thời hạn của vé trở về quá khứ sắp hết rồi.

Trạch Anh sụy sụp, suy sụp vì cuối cùng anh ấy cũng chẳng cứu được bố mẹ mình.

Đến một đêm, Thế Hoằng cũng như bao đêm khác mà mơ thấy giấc mơ về anh và Bình An. Giấc mơ ban đầu rất ngọt ngào, nhưng sau đó thì lại nhuốm màu tuyệt vọng.

Trong giấc mơ, Thế Hoằng không ngừng gào khóc mà gọi tên Bình An. Bình An nhìn lên màn hình thì thấy anh ở trên giường cũng liên tục gọi tên cô, vừa gọi vừa không ngừng rơi nước mắt.

“Bình An… Bình An…” Thế Hoằng bừng tỉnh, sau đó ngay lập tức ngồi bật dậy.

“Bình An… “Bình An…” Thế Hoằng hoang mang, “Bình An là ai?”

Anh đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập mãnh liệt của trái tim mình, miệng vẫn gọi tên cô: “Bình An… Bình An…”

Càng gọi, trái tim anh lại càng phản ứng dữ dội. Anh liền biết trong tim mình, Bình An là một người vô cùng quan trọng.

Nhưng tại sao anh lại quên người đó chứ? Tại sao?

Thế Hoằng không muốn quên, anh vội vàng ngồi dậy lấy giấy bút, nhưng khi định viết tên cô thì đầu anh lại đau.

Anh nghiến chặt răng, nắm chặt bút. Anh cố gắng ghi tên Bình An lên tờ giấy, nhưng cuối cùng… Anh lại quên.

Anh lại quên mất tên cô rồi.

“Hệ thống chủ lại xử lý ký ức của anh ấy, vậy lần này anh ấy sẽ không nhớ ra tôi nữa sao?” Bình An nghẹn ngào hỏi hệ thống 001.

Đương nhiên, cô không muốn Thế Hoằng quên đi mình. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh nhớ ra cô rồi lại phải chịu đau đớn, cô lại không nỡ để anh nhớ đến cô nữa.

Trên màn hình lại chuyển cảnh, Bình An thấy Thế Hoằng thao thức giữa đêm. Anh không ngủ được, cơn ác mộng đã quấy phá khiến anh không thể nào ngủ ngon. Anh không muốn ngủ, anh không muốn mơ thấy ác mộng. Nhưng dù có muốn ngủ thì cũng khó, mỗi khi về đêm trái tim anh lại như bị đè nặng, cảm giác thiếu vắng khiến cho anh khó lòng tiến vào giấc ngủ.

Thế rồi đến một ngày, khi đạp xe ngang qua một bờ sông, Thế Hoằng chợt thấy một cô gái mặc váy màu trắng. Anh ngay lập tức dừng xe lại, không phải vì anh cảm thấy cô gái ấy trông quen, cũng không phải anh ấn tượng gì với cô gái ấy, mà chỉ là anh phát hiện trong ký ức của mình cũng có một cô gái mặc váy màu trắng.

Thế Hoằng đặt tay lên ngực, anh phát hiện ra khi cố nhớ về hình bóng của cô gái trong ký ức, trái tim anh lại cảm thấy đau. Anh xuống xe rồi tiến về phía bờ sông, sau đó nhắm mắt lại để hít thở không khí. Anh mong không khí trong lành sẽ xoa dịu trái tim của mình, nhưng anh lại chợt nhớ ra khuôn mặt quen thuộc của Bình An.

Nhớ ra khuôn mặt cô, sau đó lại loáng thoáng nhớ đến những kỷ niệm giữa mình và cô, Thế Hoằng cảm nhận được rằng mình rất yêu cô. Thế rồi, anh lại một lần nữa nhớ ra cảnh Bình An bị Trạch Anh đâm.

Anh đau khổ, trái tim anh nhói lên, anh vô cùng hoảng loạn. Nhớ đến hình ảnh người cô đầy máu, sau đó lại là cảnh cô biến mất trong vòng tay mình, Thế Hoằng liền đờ đẫn nhìn xuống dòng sông.

Anh thầm hỏi: Cô gái ấy… đã chết rồi sao?

Nghĩ đến chuyện Bình An đã không còn, cả cơ thể Thế Hoằng hoàn toàn không còn sức lực. Anh ngã xuống dòng sông rồi dần dần chìm xuống, anh không kêu cứu cũng không vùng vẫy. Hơn nữa anh có thể bơi, nhưng anh lại để mặc cơ thể mình bị nhấn chìm.

Anh nhắm mắt lại, trong lòng anh chỉ có một mong muốn: Gặp lại cô gái ấy.

Thế rồi bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu anh:

“Hoằng… Em yêu anh…”

“Em sẽ bình an… Em sẽ sống… để gặp lại anh.”

“Anh đừng lo, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi mà.”

“Sáu năm…  Anh cố đợi em sáu năm, đợi em sáu năm nữa được không?”

Nhớ ra đến đây, Thế Hoằng từ từ mở mắt dậy. Anh đã được đưa lên bờ, một người đàn ông đi qua đường đã chạy đến cứu anh lên.

Anh từ từ ngồi dậy, sau đó cảm ơn người đàn ông ấy. Anh thật sự biết ơn ông ấy, bởi nhờ có ông ấy cứu sống anh nên anh đã có cơ hội chờ đợi cô. Nhưng hệ thống chủ lại phát hiện và xử lý ký ức của anh một lần nữa. Vì thế, anh đã quên đi khuôn mặt cô, quên đi cô dặn anh đợi mình sáu năm nữa.

Tuy nhiên, Thế Hoằng vẫn cảm nhận được rằng trong tim mình có một người.

Màn hình vụt tắt, nước mắt BÌnh An không kìm được mà rơi xuống. Cô lại hỏi hệ thống 001: [Có thể cho tôi xem Hoằng của sáu năm sau không?]

Hệ thống 001 đồng ý, màn hình lại một lần nữa sáng lên.

Trong phòng làm việc, Thế Hogằn đang ngồi trầm mặc thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Thế Hoằng lạnh nhạt lên tiếng.

Cánh cửa phòng liền mở ra, vệ sĩ đưa Trạch Anh vào trong phòng của Thế Hoằng. Lúc này Trạch Anh đã từ quá khứ trở về tương lai, sau khi trở về anh ấy đã ngay lập tức đến tìm Thế Hoằng.

Thế Hoằng nhìn thấy Trạch Anh thì không có phản ứng gì đặc biệt, anh bảo vệ sĩ ra ngoài để mình và Trạch Anh nói chuyện riêng.

Trạch Anh thì như người mất hồn, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía Thế Hoằng rồi nói: “Xin lỗi… Em xin lỗi…”

Thế Hoằng từ từ đứng dậy, lạnh lùng bước đến trước mặt Trạch Anh rồi đấm mạnh vào mặt anh ấy một cái. Trạch Anh bị đấm ngã lăn xuống đất, nhưng miệng vẫn không ngừng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

“Người mày nên xin lỗi là Bình An và những người mày làm hại chứ không phải là tao!” Thế Hoằng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra anh đang cố nén giận. Anh đã nhớ ra tất cả rồi, nhớ ra mọi chuyện năm xưa rồi.

“Tao cũng có lỗi. Chính vì tao đối xử tệ với mày nên mày mới phạm sai lầm, cũng chỉ vì tao đối xử tệ với mày nên mày mới trả thù tao, mà tao lại làm liên lụy đến Bình An.” Thế Hoằng đau khổ mà nói, “Là tao đã hại em ấy…”

“Không! Là em!” Trạch Anh bò dậy rồi quỳ xuống trước mặt Thế Hoằng, “Là em đã sai… Là em có lỗi với anh, có lỗi với Bình An, cũng có lỗi với những người khác…:

Thế Hoăg nghe vậy thì không nói gì, anh chỉ thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt. Trái tim anh đang đau âm ỉ, anh vừa lo lắng cho Bình An lại vừa thấy nhớ cô.

Trạch Anh lại hỏi: “Anh… Anh ơi… Em có thể cho em đi thăm Bình An không?”

Thế Hoằng liền cúi xuống nhìn Trạch Anh rồi nói: “Mày muốn tao cho mày thăm em ấy, nhưng bằng cách nào đây? Ngay cả tao còn chưa gặp lại em ấy.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trạch Anh liền trắng bệch. “Anh nói gì cơ? Anh chưa gặp lại cô ấy? Chưa gặp lại cô ấy là sao?”

Thế Hoằng im lặng không đáp.

Trạch Anh lại càng hoảng loạn. “Cô ấy trở về tương lai trước em cơ mà, tại sao anh lại chưa gặp lại cô ấy chứ?”

Thế Hoằng vẫn không đáp, Trạch Anh liền mất bình tĩnh mà chất vấn: “Sao anh lại không có phản ứng gì vậy? Nếu chưa gặp lại cô ấy thì anh nên đi tìm cô ấy đi chứ! Mau đi tìm cô ấy đi! Cô ấy đã bị em đâm một nhát vào bụng đó!”

Nói đến đây, Trạch Anh mặt cắt không còn giọt máu. “Có lẽ nào… Có lẽ nào cô ấy đã chết rồi không…”

Nghe thấy từ “chết”, Thế Hoằng liền đạp mạnh vào người Trạch Anh rồi quát: “Câm mồm! Bình An không chết! Em ấy không chết!”

Đến đây, màn hình lại vụt tắt. Bình An gọi hệ thống, nhưng hệ thống lại không hề trả lời cô.

Nó đã biến mất rồi.