Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 39: Giấc mơ kinh hoàng




Chiếc giường không rộng nhưng cũng không chật, vừa đủ để Bình An và Thế Hoằng nằm gần bên nhau.

Bình An cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng lại phát hiện Thế Hoằng đã nhanh chóng “ngủ” mất tiêu, cho nên sự ngại ngùng của cô cũng dần dần bay sạch. Thay vào đó, cô cảm thấy hơi nghi ngờ, tại sao ở bên cạnh cô mà anh lại dễ ngủ đến thế? Không phải anh nên hồi hộp một chút, xấu hổ một chút, kích động một chút sao? Anh ngủ nhanh như thế khiến cho cô nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân đối với anh đó!

Mà nghi ngờ rồi thì đâm ra không vui, không vui thì đâm ra giận dỗi, Bình An buồn bực quay người về phía khác, không thèm nhìn Thế Hoằng nữa. Vì thế, cô không biết rằng sau khi mình quay người đi, Thế Hoằng đang “ngủ” liền mở mắt rồi nhẹ nhàng quay sang nhìn cô.

Anh đã nhìn rất lâu, rất lâu. Cho đến lúc nghĩ rằng cô đã ngủ rồi, anh mới nở một nụ cười dịu dàng rồi nói nhỏ: “Chúc em ngủ ngon.”

Nói rồi, anh từ từ nhắm mắt lại. Mà Bình An nằm bên cạnh sau khi nghe anh nói xong thì lại từ từ cong môi, nở một nụ cười vui vẻ.

Trong phòng của Trạch Anh.

Hệ thống đen thông báo cho Trạch Anh: [Năng lượng hắc ám hiện tại của cậu mới chỉ đạt đến 75%.]

Mặc dù bị Thế Hoằng ngăn cản, nhưng trước đó Trạch Anh đã làm Bình An và dì Sen bị thương, cho nên năng lượng hắc ám cũng tăng lên đáng kể. Nhưng nếu không có Thế Hoằng xuất hiện thì năng lượng hắc ám mà Trạch Anh thu được đã cao hơn, cho nên hệ thống đen đương nhiên không hài lòng với kết quả hiện tại.

Ban đầu cũng đã giao kèo với Trạch Anh rằng sẽ không bắt anh ấy làm những chuyện táng tận lương tâm, cho nên hệ thống đen không thể ép anh ấy làm những nhiệm vụ quá độc ác. Tuy nhiên, nó vẫn thường xuyên tiêm nhiễm vào đầu anh ấy những tư tưởng xấu xa, độc hại. Dù anh ấy không phải là người dễ bị lời nói thao túng, nhưng trong thời gian dài nghe những lời khuyên sai trái của hệ thống đen đã khiến cho anh ấy bị ảnh hưởng khá nhiều, và đó cũng là lý do mà anh ấy sẵn sàng thực hiện tất cả nhiệm vụ xấu xa mà hệ thống đã giao cho.

Hiện tại, hệ thống đen lại thử hỏi Trạch Anh: [Sau khi có được 100% năng lượng hắc ám, cậu sẽ có thể dễ dàng trả thù Nguyễn Lâm Thế Hoằng, vậy cậu đã nghĩ sẽ trả thù anh ta như thế nào chưa?]

Nhận được câu hỏi này, Trạch Anh chẳng phải nghĩ ngợi nhiều, bởi vì anh ấy đã nghĩ đến cảnh tượng mình trả thù Thế Hoằng vô số lần rồi. Vì thế, anh ấy nhanh chóng đáp: “Tôi sẽ khiến cho anh ta phải quỳ gối dưới chân tôi, khiến cho anh ta phải nhục nhã trước tất cả mọi người. Tôi sẽ trả lại cho anh ta gấp trăm ngàn lần những nỗi đau về thể xác lẫn và tinh thần mà anh ta đã gây ra cho tôi!”

Hệ thống đen lại hỏi: [Vậy cậu có muốn giết anh ta không?]

Trạch Anh nghe thấy câu hỏi này thì khựng người lại. Không phải anh ấy chưa từng nghĩ đến chuyện giết Thế Hoằng, dù có nhiều lúc tức giận anh ấy đã nguyền rủa Thế Hoằng chết đi, thậm chí anh ấy còn căm phẫn và muốn giết chết Thế Hoằng. Thế nhưng, đó chỉ là những ý nghĩ khi bản thân nóng giận và mất bình tĩnh, còn thực tế thì anh ấy cũng chưa ác đến nỗi ra tay giết người, và anh ấy cũng không dám tự tay tước đi sinh mạng của một người. Hơn nữa dù gì Thế Hoằng cũng là anh trai của anh ấy, cho nên mặc dù căm hận Thế Hoằng thì anh ấy cũng không thể giết chết một người có chung dòng máu với mình được.

Lại nhớ đến ngày xưa, khi Thế Hoằng mới học cấp hai, còn Trạch Anh mới học cấp một. Trạch Anh nhớ khi đó Thế Hoằng vẫn chưa tàn nhẫn như bây giờ, ngược lại là Trạch Anh được chiều hư nên không hiểu chuyện, thường xuyên tìm cách làm khó Thế Hoằng.

Lúc đó Thế Hoằng đã không còn mẹ nên thiếu thốn tình yêu thương, bố lại thiên vị Trạch Anh nên anh chưa bao giờ được chiều chuộng. Tuy vậy, anh vẫn không hề tỏ ra là ghen ghét hay đố kỵ với Trạch Anh, anh chỉ trở nên ngày càng trầm lặng và tự thu mình vào một góc, giống như là một người ngoài trong ngôi nhà của chính mình.

Sau khi lớn dần, Trạch Anh đã trưởng thành hơn và không còn làm khó Thế Hoằng nữa. Trạch Anh lúc đó cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Thế Hoằng vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng không đến nỗi thù địch hay căm ghét nhau, vậy mà không ngờ một ngày Thế Hoằng lại dường như thay đổi hoàn toàn, anh vô duyên vô cớ trở nên điên cuồng và căm ghét Trạch Anh.

Hiện tại, Trạch Anh suy nghĩ kỹ thì liền kết luận rằng Thế Hoằng của khi đó chỉ cố tỏ ra là mình ổn, anh chỉ thể hiện cho người khác thấy rằng bản thân không quan tâm đến ngôi nhà này, bản thân không cần đến sự yêu thương của bố, còn thật ra trong lòng anh vẫn luôn ganh ghét và đố kỵ vì em trai mình được cưng chiều hơn. Thế rồi đến khi sự căm ghét trong lòng đã trở nên quá lớn, Thế Hoằng không thể che giấu và nhẫn nhịn nổi nữa nên mới lộ ra bản chất thật.

Lúc này, Trạch Anh lại nói với hệ thống: [Tôi không muốn giết người, anh ta lại là anh tôi nên tôi càng không thể giết anh ta.]

[Vậy nếu anh ta muốn giết anh thì sao?]

Nghe thấy vậy, Trạch Anh liền siết chặt bàn tay, trong đầu lại nhớ đến cảnh ngày xưa Thế Hoằng cầm dao muốn đâm anh ấy nhưng bị bố ngăn lại. Anh ấy không dám chắc lúc đó Thế Hoằng chỉ muốn làm anh ấy bị thương hay thậm chí còn muốn lấy mạng anh ấy, nhưng cảnh tượng đó đã từng khiến cho anh ấy lo âu một thời gian dài, trong lòng nơm nớp lo sợ rằng Thế Hoằng sẽ đột nhiên giết mình.

Mặc dù sau khi bố mất thì Thế Hoằng đã không ít lần đánh đập Trạch Anh, nhưng ngoại trừ lần trước ra thì anh lại chưa từng dùng đến dao nữa, cho nên dần dần thì Trạch Anh cũng không còn quá sợ rằng mình sẽ bị giết.

Bây giờ lại đột nhiên nhận được câu hỏi của hệ thống đen, Trạch Anh không khỏi trầm mặc suy nghĩ. Suy nghĩ một hồi, anh ấy lại nghiến chặt răng rồi bảo: “Nếu anh ta mà có ý định giết tôi, vậy thì tôi cũng không ngại giết anh ta đâu.”

Mười hai giờ đêm.

Trong căn phòng ở dưới tầng một, Bình An không biết từ khi nào đã rúc vào trong người Thế Hoằng mà ngủ một giấc ngon lành. Thế Hoằng cũng đang ngủ rất ngon, anh còn mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Anh mơ thấy mình quay về thời học cấp ba, mà Bình An thì cùng anh đi học, cùng anh đi chơi. Cô còn hát cho anh nghe nữa, cô hát thật sự rất hay, cô bảo bài hát này là do cô sáng tác và dành riêng cho anh.

“Đôi môi mềm mềm mát lạnh chạm lên trán.

Hơi thở ấm áp của anh rất dịu dàng.”

Giai điệu và lời bài hát thật quen thuộc, đây chính là bài hát cô đã vừa đàn vừa hát vào hôm sinh nhật của anh. Lúc đó, cô cũng bảo đây là bài hát do cô sáng tác tặng cho anh.

Anh thật sự rất hạnh phúc. Thế nhưng, niềm hạnh phúc mà anh trân trọng lại nhanh chóng tiêu tan.

Người con gái anh yêu nằm trong vòng tay anh mà rơi nước mắt, chiếc váy trắng mà cô mặc trên người nhuốm đầy máu đỏ, trái tim của anh như tan nát thành ngàn mảnh.

Trong đêm tối, Thế Hoằng nằm trên giường đau khổ mà vừa quằn quại, vừa ôm chặt lấy Bình An đang nằm. Anh luôn miệng kêu tên: “Bình An… Bình An…”

Bình An bị anh đánh thức mơ màng mở mắt dậy, bên tai cô là giọng nói đầy đau đớn của Thế Hoằng: “Bình An… Em không được chết… Em đừng rời xa anh… Bình An… Đừng mà… Đừng chết… Đừng rời đi… Anh cầu xin em…”

Bình An nghe thấy vậy thì vừa hốt hoảng vừa đau lòng, cô vội vàng lay lay người Thế Hoằng rồi gọi anh: “Hoằng, anh tỉnh dậy đi, em ở đây.”

Thế Hoằng vẫn không ngừng gọi: “Bình An… Bình An…”, nước mắt của anh lại rơi xuống, rơi xuống không ngừng khiến cho Bình An càng thêm đau lòng.

“Hoằng, em ở đây mà. Em không chết, em cũng không rời đi, anh tỉnh lại đi!” Bình An liên tục lên tiếng gọi Thế Hoằng.

Cuối cùng Thế Hoằng cũng tỉnh dậy, anh đột ngột mở mắt mà thoát ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.

Thấy người trước mắt mình là Bình An, anh như kẻ sắp chết vì tuyệt vọng lại tìm được nguồn sống. Anh ngay lập tức dùng toàn lực mà ôm chặt lấy cô, cả cơ thể và giọng nói anh lúc này đều run rẩy: “Em ở đây rồi… Em về với anh rồi…” Vừa nói, nước mắt anh lại vừa tuôn rơi.

Bình An không kìm được mà nghẹn ngào dỗ dành: “Anh đừng lo lắng, em vẫn luôn ở đây, em vẫn luôn ở bên anh.”

“Em ở đây… Em ở đây…” Thế Hoằng lẩm bẩm trong miệng rồi cúi đầu, áp môi lên mái tóc Bình An rồi hỏi cô: “Em sẽ không rời xa anh nữa phải không? Em sẽ không rời xa anh nữa, em sẽ mãi mãi ở bên anh đúng không?”

“Được, em sẽ không rời xa anh, em sẽ không giống như trong giấc mơ của anh vừa nãy đâu.” Vừa rồi, Bình An nghe Thế Hoằng nói mớ thì cũng đoán được đại khái về giấc mơ của anh, anh đã mơ cô chết và rời xa anh. Tuy nhiên, cô không hề biết rằng anh vốn không hề coi đó là một giấc mơ.

Trong lòng anh, những hình ảnh kinh hoàng vừa nãy chính là quá khứ. Mà để quá khứ không xảy ra một lần nữa, anh phải để cho kẻ đã hại cô phải biến mất khỏi cõi đời này.

“Bình An…” Giọng nói run run của Thế Hoằng khẽ vang lên, “Anh yêu em, em có yêu anh không?”

“Em yêu anh.” Bình An không hề do dự mà đáp lại.

Thế Hoằng lại nói: “Chúng ta yêu nhau, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, không ai có thể ngăn cản được điều đó.” Lời nói của anh vô cùng nghiêm túc, Bình An nghe thì cảm thấy rất cảm động. Thế nhưng, cô lại không hề biết rằng khi nói những lời này, ánh mắt anh lại hiện lên sự điên cuồng và cố chấp.

Anh nói với cô: “Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào làm hại em nữa.”

“Ừm.” Bình An dịu dàng nói, “Em tin anh.”

Thế Hoằng nghe vậy thì không nói gì mà chỉ từ từ buông lỏng tay, không còn ôm Bình An quá chặt nữa. Bình An thấy vậy thì nghĩ rằng tâm trạng anh đã bình ổn lại rồi, nhưng thật ra trong lòng anh lúc này lại không hề bình tĩnh.

Nhớ đến giấc mơ vừa nãy, lại nhớ đến kẻ đã định làm hại cô ngày hôm nay, một khuôn mặt quen thuộc liền từ từ hiện lên trong đầu anh.

Khuôn mặt của Trạch Anh.