Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 34: Ngày mưa




Sáng hôm sau là chủ nhật, Bình An thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Đêm hôm qua vì chuyện yêu đương giữa mình và Thế Hoằng mà cô trằn trọc suốt đêm, mãi đến gần sáng mới ngủ được. Hôm nay là ngày nghỉ nên Thế Hoằng ở nhà, Bình An lại phải dùng thân phận Lê Thị Xúi để làm người giúp việc riêng cho anh nên không thể dậy muộn được.

Cô cố mở thật to hai mắt cho tỉnh ngủ rồi xuống giường, chuẩn bị rời khỏi phòng Thế Hoằng để đi hóa trang. Thế Hoằng vốn còn đang ngủ trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động thì liền tỉnh lại.

Thấy Bình An đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng, anh liền hỏi: “Em đi đâu thế?”

“Em đi làm.” Bình An vừa uể oải đáp vừa mở cửa phòng. Thế Hoằng liền vội vàng đứng dậy rồi đi về phía cô, ngăn cô lại. “Em nghỉ ngơi thêm chút đi, đêm hôm qua em ngủ muộn mà.”

“Nhưng em phải làm việc, anh đừng có cản em.” Bình An mệt mỏi nói, “Em chỉ hơi buồn ngủ một chút thôi, đi loanh quanh một chút là tỉnh ngủ ngay, anh không cần phải lo lắng gì cả.”

Nói rồi, Bình An liền mặc kệ Thế Hoằng mà bước ra khỏi cửa phòng. Thế Hoằng muốn ngăn cô lại nhưng không biết phải làm sao, suy nghĩ một lúc thì anh vẫn phải để cho cô đi làm việc.

Bình An xuống dưới tầng thì liền vào phòng vệ sinh dành cho người làm để đánh răng rửa mặt. Các dì giúp việc đã vệ sinh cá nhân xong từ lâu, cho nên Bình An rất thong thả đánh răng rửa mặt rồi hóa trang thành Lê Thị Xúi.

Hóa trang xong, Bình An liền đi ăn sáng, sau đó đến lúc gần chín giờ sáng, cô mới lên trên phòng Thế Hoằng để bắt đầu làm việc.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Thế Hoằng biết người đến là Bình An nên liền nói: “Mời vào.”

Bình An liền mở cửa rồi bước vào phòng Thế Hoằng, sau đó mỉm cười nói lời chào: “Chào ông chủ.”

“Ừm.” Thế Hoằng ngồi ở bàn đọc sách đáp một tiếng rồi nói: “Cô ngồi xuống ghế sofa đi, bao giờ cần gì tôi sẽ gọi cô.”

“Vâng.” Bình An ngồi xuống ghế sofa. Hầu như lần nào đến phòng Thế Hoằng, anh cũng bảo cô ngồi xuống ghế, đến lúc anh cần thì mới gọi cô, công việc của cô thật sự rất nhàn.

Nhưng nhàn quá thì đâm ra cũng chán, Bình An chỉ ngồi một chỗ nên khá buồn tẻ. Lại nghĩ đến chuyện hôm qua vừa đồng ý thử yêu đương với Thế Hoằng, Bình An cảm thấy mối quan hệ của hai người đúng là khá phức tạp nha.

Ban đêm thì làm người yêu, ban ngày thì là ông chủ với người làm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ kỳ. Mà qua chuyện vì một phút say mê mà quên lý trí nên chấp nhận làm người yêu Thế Hoằng, Bình An đã suy nghĩ suốt đêm hôm qua thì đã đưa ra quyết định.

Hai người thử yêu nhau một thời gian, sau đó yêu chán rồi thì sẽ coi như không có gì xảy ra cả. Bình An vẫn sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để được một điều ước, và điều ước đó đương nhiên là quay trở về thế giới của cô.

Cô cảm thấy chuyện yêu nhau một thời gian rồi chán là rất có khả năng, cô với Thế Hoằng có vẻ cũng không hợp nhau lắm, hai người cũng sẽ chẳng yêu nhau được bao lâu đâu.

Còn nếu qua một thời gian mà vẫn chưa chán nhau, ngược lại tình cảm còn sâu đậm hơn, vậy thì đương nhiên Bình An phải thay đổi điều ước rồi. Mặc dù cảm thấy chuyện hai người yêu sâu đậm sẽ hơi khó xảy ra, nhưng Bình An vẫn rất cẩn thận mà suy tính. Cô quyết định rằng nếu hai người yêu nhau thật lòng, vậy thì cô sẽ xin hệ thống cho mình có thể tự do đi lại giữa thế giới thực và thế giới này. Như vậy cô vừa có thể ở bên cạnh Thế Hoằng, lại vừa có thể trở về với gia đình, bạn bè và những người hâm mộ của cô. Điều ước này đúng là một điều ước hoàn mỹ!

Tuy nhiên, muốn được ước thì trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ đã. Nếu Trạch Anh hắc hóa hoàn toàn thì không những không thể ước mà còn bị trừng phạt nữa, nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi.

Thế Hoằng lại đồng ý là sẽ xin lỗi Trạch Anh. Bình An cảm thấy có lẽ dù xin lỗi thì Trạch Anh cũng sẽ không tha thứ cho Thế Hoằng, nhưng ít ra có lời xin lỗi thì vẫn còn hơn không. Hơn nữa nếu Thế Hoằng xin lỗi chân thành, Trạch Anh lại vì thế mà tỉnh ngộ rồi quay đầu thì sao?

Nếu được như vậy thì tốt quá. Nhưng từ khi chuyển đến ký túc xá, Trạch Anh chưa hề quay lại biệt thự lần nào. Hôm nay là chủ nhật, Trạch Anh được nghỉ nhưng vẫn không trở về, vậy thì đến bao giờ Thế Hoằng mới có thể xin lỗi anh ấy đây?

Bình An vì vậy mà vô cùng phiền lòng.

Ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, mưa càng ngày lại càng lớn.

Thế Hoằng bỗng nhiên lên tiếng, nói với Bình An: “Cô về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi cũng không cần cô làm gì cả.”

Bình An có hơi bất ngờ, bình thường dù không cần cô làm việc gì thì Thế Hoằng vẫn bảo cô ở bên cạnh anh, sao hôm nay lại cho cô nghỉ ngơi nhỉ?

Dù thắc mắc nhưng Bình An cũng không hỏi, càng không từ chối ý tốt của Thế Hoằng. Cô liền đứng dậy chào anh rồi rời khỏi phòng anh, chuẩn bị trở về phòng của Lê Thị Xúi để nghỉ ngơi một lát. Dù sao cô cũng vẫn chưa ngủ đủ, bây giờ được nghỉ ngơi thì phải ngủ bù mới được.

Nhưng trước khi về phòng để ngủ, Bình An xuống phòng khách để uống nước. Ở phòng khách, cô lại nhìn thấy một dì giúp việc cầm hai chiếc ô, trông có vẻ là định đi ra ngoài. Thế là cô liền hỏi: “Dì định đi đâu thế? Sao lại mang theo hai chiếc ô?” Bình An vừa hỏi vừa nhìn vào hai chiếc ô trên tay dì giúp việc, cả hai chiếc đều có màu đen và đều là loại ô gấp gọn.

Dì giúp việc trả lời Bình An: “Vừa nãy bà Sen đi chợ nhưng không mang theo ô, bây giờ trời lại mưa rồi, dì thấy bà ấy chưa về nên định đi đón bà ấy.”

Bình thường vào tầm giờ này, một trong số các dì giúp việc thường ra ngoài mua thức ăn, hôm nay đến lượt dì Sen là người đi mua. Dì Sen gần đây lại hay đau chân, đi lại không tiện lắm nhưng vẫn thích ra ngoài đi chợ, tiện thể đi dạo đường phố cho thoải mái tinh thần.

Vừa rồi trời mưa, không biết dì ấy đã sắp về gần đến biệt thự chưa. Ở gần biệt thự thì đường hơi vắng, không có cửa hàng nào nên không thể mua ô được, cho nên nếu về gần đến biệt thự thì dì ấy chỉ có thể trú tạm ở đâu đó, hoặc là đội mưa về biệt thự mà thôi.

Nghĩ như vậy, Bình An thấy hơi lo lắng, thế là cô liền bảo dì giúp việc: “Cháu nhanh chân hơn dì, để cháu đi cho.”

“Ờ, thế thì tốt quá, làm phiền cháu rồi.”

“Không có gì ạ.” Bình An cầm lấy hai chiếc ô trên tay dì ấy rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Cô không hề biết rằng chỉ một lát nữa thôi, bản thân sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Mà người mang đến cho cô nguy hiểm chính là nam chính Trạch Anh.

Ngày hôm qua, hệ thống đen đã giao cho Trạch Anh nhiệm vụ: [Tấn công một người trong biệt thự nhà họ Nguyễn.]

Hệ thống bảo anh ấy phải chính tay khiến cho một người bị thương, bị thương càng nặng thì anh ấy sẽ càng nhận được nhiều năng lượng hắc ám. Mà để nâng cao độ khó, hệ thống mới yêu cầu người đó phải là một trong những người sống ở nhà họ Nguyễn.

Trạch Anh đã đồng ý thực hiện nhiệm vụ lần này, bởi vì hoàn thành nhiệm vụ này thì nhất định sẽ thu được nhiều năng lượng hắc ám. Hiện tại năng lượng hắc ám của anh ấy đã đạt 65%, còn 35% nữa là anh ấy có thể chống lại Thế Hoằng rồi.

Mà mục tiêu của anh ấy chính là một trong những dì giúp việc. Biết rằng vào khoảng chín, mười giờ sáng, một trong số các dì giúp việc sẽ ra ngoài đi chợ, cho nên anh ấy đã ẩn nấp sẵn ở trên con đường cách biệt thự không xa. Anh ấy dự tính đợi dì giúp việc đi chợ về, trên tay cầm nhiều đồ thì sẽ di chuyển chậm, hơn nữa đã đi một đoạn đường dài nên cơ thể sẽ mệt mỏi, anh ấy tấn công vào lúc đó thì sẽ thuận lợi hơn.

Mà để chuẩn bị cho cuộc tấn công này, anh ấy đã chuẩn bị sẵn một con dao. Anh ấy quyết định sẽ dùng dao đâm dì giúp việc, bởi dùng dao thì vừa nhanh gọn, lại có độ sát thương cao. Mặc dù việc dùng dao đâm người khác khiến cho anh ấy cảm thấy không thoải mái, anh ấy cũng không muốn ra tay với một người lớn tuổi như những dì giúp việc, anh ấy càng không muốn tay của bản thân phải dính máu. Thế nhưng, vì năng lượng hắc ám, anh ấy quyết phải thực hiện cho bằng được nhiệm vụ lần này.

Ở dưới màn mưa, anh ấy tự nói với chính mình: Không sao, chỉ là đâm bị thương thôi, không phải giết người, vậy nên sẽ không sao cả.

Thế rồi từ phía xa, anh ấy đã nhìn thấy dì Sen xuất hiện.

Khi trời mưa to, dì Sen vừa xuống xe buýt, vì không có ô nên dì ấy vội vàng đi tới trạm xe buýt để trú mưa. Dì ấy muốn đợi mưa tạnh thì sẽ mang thức ăn về biệt thự, nhưng chờ mãi mà mưa vẫn không dứt. Sau đó có một cậu thanh niên thấy dì ấy lớn tuổi nên đã chạy đi mua ô rồi đưa cho dì, dì ấy liền cảm ơn cậu ấy rồi xách túi đồ về biệt thự.

Mưa lại càng ngày càng to, bầu trời dần dần tối sầm lại, sấm sét cũng bắt đầu xuất hiện.  Thời tiết như vậy khiến Dì Sen cảm thấy hơi lo sợ, chân đã bắt đầu đau nhưng dì ấy vẫn cố gắng đi nhanh hơn để mau về tới biệt thự. Tuy nhiên, vì tập trung nhìn về con đường phía trước nên dì ấy không phát hiện ra phía sau, một người mặc áo đen, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít đang nhìn chằm chằm về phía dì ấy.