Năm chữ “người bạn vô cùng tốt” được nói một cách đầy ẩn ý, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ sâu xa. Bình An nghe mà cũng cảm thấy có gì đó sai sai, còn Vân San thì bất giác mím môi, sự không vui cuối cùng cũng hiện rõ trên khuôn mặt.
Thế Hoằng lại chẳng quan tâm mà liền dẫn Bình An lên trên tầng, mặc kệ Vân San đứng bơ vơ một mình ở gần phòng ăn.
Vân San không cam lòng, cô ấy nghĩ ngoài khuôn mặt đẹp ra thì Bình An chắc gì hơn cô ấy được điểm nào khác. Mặc dù còn chưa biết gì về Bình An, nhưng cô ấy đã mặc định rằng Bình An chỉ đẹp mà không còn ưu điểm gì. Cô ấy lại không muốn bản thân thua kém Bình An, vậy nên cô ấy quyết định phải thể hiện tốt trong bữa tiệc tối nay để cho Thế Hoằng chú ý đến cô ấy.
Trong khi đó, Bình An vẫn còn thấy hơi ngại vì hành động của Thế Hoằng lúc nãy. Tuy nhiên, cô vẫn chú ý đến thái độ của Vân San, cô cũng đoán ra cô ấy có ý định so kè hơn thua với cô. Mà cho đến hiện tại, cô cũng xác định rằng cốt truyện đã thay đổi, Vân San là nữ chính nhưng sẽ không còn khả năng thích nam chính Trạch Anh nữa. Cũng tại việc cô xuyên đến đây đã khiến cốt truyện thay đổi, nhưng hệ thống 001 cũng đã bảo cô cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ, những việc khác không cần phải lo. Hơn nữa cô không hề xen vào mối quan hệ giữa nam và nữ chính, cho nên cô cũng chẳng có lỗi gì trong việc hai người họ không đến với nhau cả.
Vân San bây giờ lại vẫn thích Thế Hoằng, thậm chí còn coi Bình An là tình địch và muốn hơn thua với cô. Nhưng cô cũng chẳng ngán, muốn đấu với cô thì cứ đấu, cô cũng đã sẵn sàng rồi.
Hai giờ chiều.
Sau khi ngủ dậy trong phòng của Thế Hoằng, Bình An liền vào phòng vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Thế Hoằng vốn đang nằm yên lặng trên ghế sofa, bây giờ nghe thấy tiếng động thì liền nhìn về phía Bình An.
Bình An rửa mặt xong thì đi ra ngoài, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế rồi lấy vài món đồ đã mua ở trung tâm thương mại ra. Thế Hoằng bèn đứng dậy rồi đi đến, đứng bên cạnh Bình An mà quan sát hành động của cô.
Cô lấy ra hai bộ quần áo mà mình đã mua. Kiểu dáng của hai bộ quần áo này đơn giản, mặc rất thoải mái, vừa có thể mặc đi chơi lại có thể mặc đi làm.
Thế Hoằng nhìn thấy hai bộ quần áo này thì liền hỏi: “Chỉ có hai bộ thôi sao?”
“Ừm.” Bình An đáp, “Không có tiền mua nhiều.”
Thế Hoằng lại hỏi: “Không phải tôi đưa thẻ cho cô rồi sao?”
Bình An nghe vậy thì mới nhớ ra chiếc thẻ, thế là liền quay lại bảo Thế Hoằng: “Lần trước nhận thẻ của anh là vì tôi chưa có tiền, nhưng bây giờ tôi có tiền rồi nên không dùng thẻ của anh nữa. Để mai kia tôi đem trả lại anh nhé, vì bây giờ tôi không có mang thẻ.”
Không ngờ rằng sau khi Bình An nói xong, Thế Hoằng liền cau mày, giọng nói lộ rõ vẻ không vui: “Đồ tôi đã cho cô, cô không được trả lại.”
“Cái gì mà cho rồi thì không trả lại chứ?” Bình An nói, “Ban đầu nhận thẻ của anh, tôi chỉ định tiêu một ít tiền trong đó rồi trả lại thẻ cho anh, vậy mà bây giờ anh nói không được trả lại là có ý gì?”
Thế Hoằng liền đáp: “Vậy thì cô hiểu lầm rồi, ban đầu tôi đưa thẻ cho cô là tặng cô luôn chiếc thẻ đó. Tôi chưa bao giờ có ý định bảo cô tiêu một ít tiền trong đó rồi trả lại thẻ cho tôi cả.”
Nghe đến đây, Bình An không thể tin nổi mà hỏi Thế Hoằng: “Anh điên à? Sao anh lại tặng cho tôi cả một chiếc thẻ ngân hàng cơ chứ?”
“Tôi không điên.” Thế Hoằng nói.
Bình An liền bảo: “Vậy thì là do anh quá thừa tiền rồi. Nhưng mà tiền của anh tôi sẽ không nhận đâu, nhận tiền của người khác khiến cho tôi không thoải mái.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả.” Bình An nghiêm mặt lại, “Mai kia tôi sẽ đưa thẻ lại cho anh.”
Nói đến đây, Bình An liền quay sang nhìn hai bộ quần áo mà mình mua, cô không hề để ý đến Thế Hoằng nữa. Thế Hoằng liền biết mình có tiếp tục thuyết phục thì cũng không có ích gì, cho nên anh liền im lặng, lặng lẽ nhìn Bình An.
Bình An đặt hai bộ quần áo sang một bên rồi xem hai đôi giày mà mình mua. Thế Hoằng lại nhìn vào hai bộ quần áo rồi cúi người, cầm chúng lên.
Bình An thấy hành động này của anh thì liền hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Thế Hoằng liền bảo: “Để tôi bỏ chúng vào máy giặt, đến lúc giặt xong tôi đem sấy rồi bỏ vào tủ nhé.”
Bình An lại hỏi: “Tủ nào?”
Thế Hoằng bèn chỉ về phía tủ quần áo của mình.
Bình An liền tròn mắt nhìn anh. “Để quần áo của tôi bên trong tủ của anh?”
“Nếu không thì sao?” Thế Hoằng hỏi, “Cô chỉ có hai bộ quần áo, chẳng lẽ còn muốn mua thêm một chiếc tủ sao?”
“Không phải vậy.” Bình An liền nói, “Tôi tự để vào chỗ của mình là được.”
“Chỗ của cô?” Thế Hoằng hỏi, “Chỗ của cô ở đâu?”
Nhận được câu hỏi này, Bình An nhất thời không thể trả lời, bởi cô vốn định cất quần áo ở trong phòng của Lê Thị Xúi. Nhưng cô đâu thể trả lời thật với anh được, thế nên cô chỉ biết im lặng.
Thế Hoằng thấy cô không trả lời thì lại mỉm cười rồi đem quần áo cô đi. Bình An muốn ngăn cản nhưng lại thôi, bởi có để quần áo ở chỗ anh cũng chẳng sao, dù gì thì cô cũng gần như “cư trú” ở phòng của anh luôn rồi.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện quần áo của mình và anh sẽ cùng được đặt trong một chiếc tủ, Bình An không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Cô tự dặn chính mình rằng: Nguyễn Lâm Thế Hoằng là nhân vật phản diện! Nguyễn Lâm Thế Hoằng là nhân vật phản diện! Đừng có ngại ngùng vì anh ta!
Thế nhưng dù có tự nhắc nhở nhiều đến thế nào, Bình An vẫn không thể chế ngự được trái tim thiếu nữ đang không ngừng rung động của mình.
Bốn giờ chiều.
Bình An ở trong phòng Thế Hoằng để thay đồ và trang điểm, còn Thế Hoằng thì ở dưới phòng khách.
Mọi thứ được chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay đã xong xuôi. Bữa tiệc sẽ được tổ chức ngoài trời trong phạm vi khuôn viên của biệt thự theo phong cách buffet (tiệc đứng), khách mời chỉ có khoảng hơn hai trăm người. Đa phần trong số họ là những doanh nhân giàu có và có máu mặt trong nước, một số vị khách khác là đối tác nước ngoài.
Đến khoảng năm giờ, Thế Hoằng đi đến trước cửa phòng mình rồi gõ cửa. Bình An đang trang điểm trong phòng liền bảo: “Đợi tôi một chút.”
“Ừm.” Thế Hoằng ở bên ngoài rất kiên nhẫn mà chờ đợi Bình An.
Bình An đang nhìn vào trong gương rồi cẩn thận tô nốt son môi. Tô xong, cô lại ngắm nhìn khuôn mặt của mình trong gương một hồi. Màu môi tươi tắn, mái tóc dài được búi gọn và cố định bằng một chiếc dây thun, lớp trang điểm không quá cầu kỳ nhưng vẫn tôn lên những đường nét sắc sảo trên gương mặt.
Chiếc đầm cô đang mặc là đầm trễ vai, có màu vàng, rất hợp với phong cách trang điểm của cô hiện tại. Chỉ tiếc là cô không có trang sức, cho nên tạo hình của cô trông không quá lộng lẫy và sang chảnh. Nhưng nhờ có một khuôn mặt xinh đẹp nên trông cô vẫn rất nổi bật, khiến người khác khó có thể rời mắt. Cô vì vậy mà rất tự tin bước về phía cánh cửa, vươn tay mở cửa cho Thế Hoằng.
Cửa mở ra, Thế Hoằng vừa nhìn thấy Bình An thì đã ngẩn người.
Trong mắt anh, cô gái trước mặt xinh đẹp tự tin như một bông hoa, lại tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Trái tim anh giống như nổi lên một ngọn lửa vừa ấm áp vừa mãnh liệt, cảm xúc rung động quen thuộc lại ùa về mạnh mẽ như làn sóng, anh cứ yên lặng mà ngây dại nhìn cô không rời.
Bình An bị ánh mắt si mê không chút che giấu của anh làm cho ngại ngùng, cô hơi mất tự nhiên mà bảo anh: “Đừng nhìn nữa, anh nhìn chằm chằm như vậy khiến tôi không được thoải mái đâu.”
Nghe thấy vậy, Thế Hoằng giống như bừng tỉnh mà ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác. “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi bất lịch sự.”
“Không sao.” Bình An cũng nhìn sang hướng khác. “Chắc còn khoảng một tiếng nữa là khách sẽ bắt đầu tới nhỉ?”
“Ừ.” Thế Hoằng gật đầu, sau đó lại hỏi cô: “Bây giờ cô có muốn cùng tôi đi dạo không?”
Bình An suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Có.” Dù sao bây giờ cô cũng không có chuyện gì để làm, thế là cô và Thế Hoằng liền xuống tầng đi dạo.
Trong lúc đó, tại trong phòng của Trạch Anh, hệ thống đen nói với anh ấy: [Nhiệm vụ tối nay của cậu là khiến cho Nguyễn Lâm Thế Hoằng nổi giận trong bữa tiệc.]
Nghe thấy nhiệm vụ này, hình ảnh Thế Hoằng hung tợn ra tay đánh Trạch Anh lại ùa về trong tâm trí anh ấy, khiến cho anh ấy vừa run sợ mà vừa căm tức, ác ý trong lòng cũng vì thế mà càng tăng cao.
Để thực hiện nhiệm vụ lần này thì khá là đơn giản, bởi khi đứng trước anh ấy thì Thế Hoằng rất hay nổi điên và sử dụng vũ lực. Chỉ cần anh ấy kích động Thế Hoằng một chút, vậy thì kiểu gì Thế Hoằng cũng sẽ trở thành tên điên trong buổi tiệc hôm nay. Đến lúc đó anh ấy vừa hoàn thành được nhiệm vụ, mà Thế Hoằng lại vừa mất mặt trước những người khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi là anh ấy đã vui vẻ rồi.
Gần sáu giờ, có vài vị khách đã bắt đầu đến trước cổng biệt thự, Thế Hoằng liền đưa Bình An vào trong biệt thự rồi ra ngoài tiếp khách.
Bình An vào trong biệt thự thì bèn đứng ở bên cửa sổ tầng một nhìn ra ngoài, cô đang nhìn Thế Hoằng giao lưu với những vị khách.
Thật ra Thế Hoằng vốn muốn dẫn cô bên mình, nhưng lần trước cô đã nói rằng không muốn phiền phức, sợ người khác hỏi này hỏi kia về thân phận của cô, thế nên anh mới đưa cô vào trong biệt thự.
Nhưng trong biệt thự lúc này hơi vắng, các dì giúp việc thì đang bận bịu, không có ai cùng Bình An nói chuyện nên cô hơi buồn chán. Đúng lúc này, Vân San lại từ trên tầng đi xuống. Trên người cô ấy là chiếc đầm cúp ngực màu đỏ nổi bật, đôi giày cao gót dưới chân có cùng màu với chiếc đầm của cô ấy.
Bình An thấy Vân San trang điểm khá đậm, trên tay đeo một chiếc vòng bằng vàng trông rất sang trọng, trên cổ cũng có đeo một sợi dây chuyền rất bắt mặt, trên tai cũng đeo một đôi khuyên tai khá đắt tiền, kết hợp với chiếc đầm đỏ mà cô ấy mặc thì trông có hơi khoa trương một chút, quả đúng là cô ấy muốn chơi trội hơn cô đây mà.
Nhìn vào cô ấy, lại nhìn vào chính mình, Bình An đương nhiên biết rằng về trang phục và trang sức thì mình không thể so với cô ấy. Trang sức cô đã chẳng có món nào, chiếc đầm trên người thì cũng không đắt bằng của cô ấy. Thế nhưng quan trọng là thần thái và khí chất. Bình An rất tự tin vào bản thân, cô dùng dáng vẻ kiêu ngạo của mình mà bước về phía cô ấy.
Vân San lúc này cũng đã thấy Bình An. Lại phát hiện cô không đeo trang sức, chiếc đầm đang mặc trên người cũng không quá đắt tiền, cô ấy liền lên tiếng với giọng điệu đầy thân thiện: “Ồ, cô Bình An giản dị quá nhỉ!”
Đối với lời châm chọc thân thiện này, Bình An liền mỉm cười đáp lại: “Cô Vân San thì rất xinh đẹp và nổi bật, mặc dù gia đình đang gặp khó khăn nhưng trông cô vẫn rất sang trọng và toát lên vẻ cao quý, tôi thật sự rất là “ngưỡng mộ” đó.”