Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 18: "Tôi tên là Đỗ Bình An."




Sau khi rời khỏi biệt thự, Bình An liền đi đến nhà vệ sinh công cộng ngoài phố rồi tẩy lớp hóa trang trên mặt và thay quần áo. Xong xuôi, cô liền đến trung tâm thương mại để mua đồ.

Hiện tại không giàu có như ở thế giới thực, cho nên Bình An không dám tiêu xài hoang phí. Cô vào một cửa hàng quần áo rồi chọn đi chọn lại thật kỹ, cuối cùng cũng chỉ chọn mua hai bộ đồ để mặc. Sau đó cô vào một cửa hàng giày dép, chọn mua một đôi giày cao gót và một đôi giày bệt rồi thanh toán. Tiếp theo đó, cô mới vào cửa hàng bán trang phục dự tiệc để mua một chiếc đầm thật đẹp. Chọn được đầm rồi, cô lại đi vào cửa hàng mỹ phẩm để mua đồ dưỡng da và đồ trang điểm.

Mua xong, Bình An vốn định rời khỏi trung tâm thương mại. Nhưng nghĩ dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Thế Hoằng, cho nên cô quyết định mua tặng cho anh một món quà. Chỉ là dù tiền lương mà Thế Hoằng đưa cho khá nhiều, nhưng sau khi Bình An mua đồ cho bản thân thì đã hết một phần tư số tiền đó rồi. Vì vậy, cô đương nhiên không có khả năng mua cho Thế Hoằng một món quà quá đắt tiền.

Mặc dù ngoài tiền lương ra, Thế Hoằng cũng đã đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng khác, nhưng ban đầu cô nhận chiếc thẻ đó chỉ là vì cô chưa có tiền thôi. Hiện tại anh đã phát lương cho cô rồi, thế nên cô quyết định sẽ không tiêu tiền trong thẻ của anh nữa mà trả lại toàn bộ cho anh.

Việc mua quà cho anh, cô cũng sẽ dùng tiền lương của mình. Mặc dù không đủ tiền mua món quà đắt đỏ, nhưng có thành ý là được rồi, cô cảm thấy anh nhất định sẽ không chê cô đâu.

Nhưng mà nên tặng gì bây giờ nhỉ?

Bình An suy nghĩ một lúc khá lâu, sau đó còn đi vòng quanh trung tâm thương mại một vòng. Cuối cùng, cô đã dừng lại trước một cửa hàng bán đồng hồ sang trọng rồi bước vào trong đó. Sau đó phải mất khoảng ba mươi phút, cô mới chọn được một chiếc đồng hồ ưng ý. Mà “chiếc đồng hồ ưng ý” đó đã khiến cô bay mất toàn bộ số tiền còn lại trong thẻ lương!

Thế nhưng lạ là cô lại không thấy tiếc chút nào. Thậm chí, cô còn lo rằng Thế Hoằng sẽ không thích chiếc đồng hồ này. Bởi đối với cô hiện tại thì chiếc đồng hồ này rất đắt, nhưng đối với Thế Hoằng thì nó cũng chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường mà thôi. Cô biết những chiếc đồng hồ khác của anh chắc chắn phải đắt hơn nó rất nhiều.

Sau khi chọn xong quà thì đã hơn mười giờ, Bình An liền bắt taxi để trở về biệt thự của Thế Hoằng.

Đúng mười giờ ba mươi, xe taxi đỗ ở trước cổng biệt thự, Bình An mang túi lớn túi nhỏ xuống xe rồi định bước vào cổng. Vệ sĩ đứng canh cổng liền lịch sự ngăn cô lại rồi hỏi: “Xin hỏi cô tên là gì?”

“Tôi tên là Đỗ Bình An.” Bình An vừa trả lời như vậy, vệ sĩ liền đứng gọn sang một bên rồi cúi đầu, lịch sự nói: “Mời cô vào trong.”

Bình An bước vào cổng biệt thự. Quản gia sau đó đã nhanh chóng xuất hiện, ông ấy đi đến chào hỏi Bình An rồi dẫn đường cho cô. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thế Hoằng đã dặn dò quản gia và vệ sĩ về sự xuất hiện của cô rồi.

Đến lúc quản gia đưa Bình An vào trong biệt thự, các dì giúp việc đang bận rộn với công việc của mình. Nhưng khi thấy Bình An đến, các dì ấy đều dừng lại công việc đang làm mà nhìn về phía cô.

Thế Hoằng không nói cho các dì giúp việc biết sẽ có khách, cho nên có vẻ các dì ấy khá bất ngờ khi thấy một cô gái xuất hiện trong biệt thự vào lúc này. Nhưng các dì khá chuyên nghiệp nên rất nhanh đã thu lại vẻ bất ngờ trên khuôn mặt mà cúi đầu chào cô.

Bình An cũng mỉm cười đáp lại các dì ấy rồi theo quản gia đi lên trên tầng. Quản gia đang dẫn cô đến phòng Thế Hoằng, nhưng lúc đi đến tầng hai thì căn phòng của Trạch Anh liền mở ra.

Trạch Anh thong thả bước ra ngoài, ánh mắt vô tình va phải bóng hình xinh đẹp của Bình An. Anh ấy liền ngây người trong tích tắc, sau đó liền lên tiếng hỏi: “Cô là…?”

Bình An nở nụ cười lịch sự rồi giới thiệu: “Chào anh, tôi tên là Đỗ Bình An.”

Trạch Anh cũng theo pháp lịch sự mà mỉm cười chào hỏi: “Chào cô, tôi tên là Trạch Anh.”

Quản gia liền lên tiếng: “Thưa cậu Trạch Anh, cô Bình An là khách của ông chủ, tôi xin phép dẫn cô ấy đi gặp ông chủ trước.”

Trạch Anh gật đầu, Bình An thì liền chào anh ấy rồi theo quản gia lên tầng.

Đến lúc cô đi khuất, Trạch Anh mới nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ trước sự xuất hiện của cô.

Tại phòng ngủ.

Thế Hoằng đang ngồi đọc sách thì tiếng gõ cửa vang lên. Anh liền đặt cuốn sách lên bàn rồi nói: “Vào đi.”

Quản gia liền mở cửa bước vào, phía sau ông ấy là Bình An.

Thế Hoằng nhìn thấy Bình An thì liền mỉm cười rồi bảo quản gia ra ngoài. Quản gia liền nhanh chóng rời đi, cho nên trong phòng chỉ còn lại Thế Hoằng và Bình An.

Bình An đặt mấy túi đồ lên ghế sofa rồi từ từ bước về phía Thế Hoằng. “Tôi đến rồi, không phải anh nên sắp xếp cho tôi một căn phòng để nghỉ ngơi sao? Tôi mệt rồi, anh gọi tôi đến phòng của anh làm gì chứ?”

Thế Hoằng lại mỉm cười nhìn cô mà bảo: “Đây đâu phải phòng của tôi, rõ ràng là phòng của cô mà.”

“Hả?” Bình An hỏi lại.

Thế Hoằng liền đáp: “Bình thường cô ngủ giường, tôi ngủ sofa, vậy thì rõ ràng phòng này là của cô chứ đâu phải của tôi.”

Nghe vậy, Bình An không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô lườm Thế Hoằng, lại muốn che giấu sự ngượng ngùng của bản thân nên liền làm bộ tức giận mà bảo anh: “Vậy từ nay tôi ngủ sofa, được chưa?”

“Không được.” Thế Hoằng giống như trêu đùa mà nói với Bình An: “Cô ngủ trên giường, giường của tôi là của cô.”

Nghe đến đây, Bình An lại càng ngượng ngùng hơn, cô trừng mắt nhìn Thế Hoằng rồi bảo: “Tôi không đùa với anh đâu, anh bảo quản gia chuẩn bị cho tôi một phòng đi, tôi mệt thật đó.” Từ sáng đến giờ đi vòng quanh cả cái trung tâm thương mại, cô thật sự mệt lắm rồi.

Thế Hoằng lại bảo: “Vậy cô lên giường nghỉ đi.”

“Làm sao mà được chứ!” Bình An tiến đến gần Thế Hoằng rồi cằn nhằn: “Anh là nam tôi là nữ, tôi mà ở phòng anh thì không phải sẽ bị người khác dị nghị sao?”

“Nhưng bình thường cô cũng đều ngủ ở đây mà.” Thế Hoằng nghiêm túc nói. Bình An ngay lập tức bảo: “Đó là vì bình thường tôi tàng hình, có ngủ ở phòng anh thì người khác cũng không biết. Còn bây giờ mọi người đã nhìn thấy tôi, nếu tôi ở phòng anh mãi không ra thì không phải sẽ bị hiểu lầm sao?”

Nghe thấy vậy, Thế Hoằng đương nhiên đã hiểu rõ ý của Bình An. Nhưng vì muốn giữ cô trong phòng mình, cho nên anh liền giả bộ ngu ngơ. “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?”

“Lại còn hiểu lầm gì nữa?” Bình An tròn mắt nhìn Thế Hoằng, “Anh không biết thật hay đang giả vờ vậy?”

Thế Hoằng vô cùng “thành thật” mà nói: “Không biết thật.”

Bình An: “...”

Đúng lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, Bình An liền nhắc Thế Hoằng: “Có người gọi anh kìa!”

Thế Hoằng liền nói: “Mặc kệ đi.”

“Không được, anh mà kệ thì có khi người ta sẽ nghi ngờ tôi và anh làm chuyện mờ ám trong này.” Bình An nói, “Dù gì tôi cũng là con gái, nếu bị hiểu lầm thì tôi cũng sẽ là người phải chịu thiệt hơn nhiều đấy!”

Nghe thấy vậy, Thế Hoằng liền nhíu mày. Anh đương nhiên không muốn Bình An bị người khác nghĩ xấu nên sau đó đành phải đồng ý với cô: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh liền đứng dậy rồi đi mở cửa. Đứng bên ngoài cửa là quản gia, ông ấy thấy Thế Hoằng ra mở cửa thì liền nói: “Thưa ông chủ, ông Sang đến tìm ngài ạ.”

Nghe thấy tên của ông Sang, Bình An ở trong phòng liền dùng suy nghĩ hỏi hệ thống 001: [Ông Sang là ai vậy?]

Hệ thống liền đáp: [Ông ấy là bố của Vũ Oánh Vân San.]

Bố của Vân San ư? Không phải hiện tại ông ấy đang làm ăn ở thành phố khác sao? Sao bây giờ lại đến đây chứ?

Bình An hỏi hệ thống: [Ông ấy tìm Thế Hoằng làm gì?]

Hôm nay là sinh nhật của Thế Hoằng, nhưng cô không nghĩ ông ấy chỉ đến đây để chúc mừng anh đâu. Bình An nghĩ ông ấy chắc hẳn đang bận rộn với việc xây dựng lại công ty, cho nên nếu đặc biệt đến đây tìm Thế Hoằng thì rất có khả năng là muốn nhờ vả anh.

Mà kết quả thì hệ thống cũng trả lời đúng như những gì Bình An suy nghĩ, ông Sang đang muốn nhờ cậy Thế Hoằng.

Lúc này, Thế Hoằng lại quay vào trong phòng. Bình An liền nhìn anh rồi hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”

“Ừ, có khách đến nên tôi phải đi tiếp.” Thế Hoằng nói, “Cô nghỉ ngơi đi.”

Bình An gật gật đầu, Thế Hoằng liền mỉm cười rồi rời đi.

Tại phòng khách, Vân San đang ngồi ở bàn tiếp khách với bố của mình. Ông Sang bận bịu ở thành phố khác nên đã lâu không gặp Vân San, thế nên ông ấy rất nhớ cô con gái của mình. Ông ấy vốn muốn đưa Vân San theo, nhưng trường đại học của Vân San ở thành phố này, thêm với việc ông ấy đang vất vả làm ăn, điều kiện sống lại không tốt, vậy nên không muốn con gái mình chịu khổ, ông ấy đành phải nhờ Thế Hoằng cho Vân San tá túc.

Gần đây làm ăn lại thua lỗ, cho nên bây giờ ông Sang muốn đến mượn tiền và nhờ vả Thế Hoằng một số chuyện. Nhưng ông ấy không muốn con gái mình lo lắng nên không kể chuyện công việc gặp khó khăn cho con gái. Ông ấy cũng không muốn con gái biết chuyện mình đến đây để vay tiền, cho nên lúc này ông ấy bèn bảo Vân San: “Thế Hoằng chắc sắp xuống đây rồi, con lên trên tầng để bố với cậu ấy nói chuyện riêng với nhau.”

“Vâng.” Vân San ngoan ngoãn đứng dậy, “Vậy chốc nữa bố với anh Hoằng nói chuyện xong thì con lại xuống.” Hồi sáng vừa bị Thế Hoằng đe dọa đuổi đi, cho nên hiền giờ Vân San cũng ngại phải chạm mặt anh. Tuy nhiên, đang định đi lên tầng thì Thế Hoằng lại từ trên tầng bước xuống, cho nên Vân San hơi mất tự nhiên mà đưa mắt nhìn sang hướng khác, sau đó nhanh chóng bước nhanh lên trên tầng.

Thế Hoằng không để ý đến cô ấy mà thong thả bước về phía ông Sang rồi lịch sự chào: “Chào chú.”

“Chào cháu, lâu rồi không gặp.” Ông Sang nở một nụ cười hiền hậu để lấy lòng Thế Hoằng. Hai người sau đó liền ngồi xuống nói chuyện, ông Sang cầm lấy túi quà mà mình mang đến rồi đưa cho Thế Hoằng. “Chúc mừng sinh nhật cháu.”

Thế Hoằng nhận lấy, ánh mắt anh hờ hững nhìn món quà rồi nở một nụ cười khách sáo. “Cảm ơn chú.”

Trong lúc đó, Vân San vừa đi lên tầng hai thì lại gặp Trạch Anh từ trong phòng đi ra. Cô ấy liền gật đầu với Trạch Anh thay cho lời chào. Trạch Anh lại lên tiếng: “Cô Vân San cho tôi hỏi chút, cô Bình An có ở dưới phòng khách không? Tôi cần tìm cô ấy hỏi chút chuyện.”