Mượn Căn Làm Việc

Chương 12: H-




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Bàn tay edit cụa Trẫm

Chương 12 ăn bao nhiêu lần thuốc tránh thai bắn vào trong cậu bấy nhiêu lần! ( tìm đường chết với bạn cùng phòng bị thọc tử cung đến dục tiên dục tử)

Hai người lại làm hai lần mới tách ra, Diệp Ngôn Tích nhìn thấy trên khăn trải giường đọng lại từng vết máu tinh dịch cùng chất lỏng không rõ, mặt đỏ đến muốn xuất huyết, mẹ nó đây đều là của cái việc kia a!! Phanh một tiếng đóng cửa phòng tắm sầm một cái, còn chịu đựng cảm giác thẹn thùng lấy từng chút tinh dịch bắn ở bên trong ra, thời điểm đụng đến cửa huyệt đau đớn một trận, bị *** cả một đêm với sáng sớm nên hoa môi đã sưng đỏ không chịu nổi, nghĩ đến mình còn ăn tinh dịch của bản thân, Diệp Ngôn Tích lại liều mạng súc miệng, trong lòng càng ngày càng ủy khuất, về sau ở ký túc xá làm sao còn có thể đối mặt với người kia, nhất định phải nghĩ cách khiến trường học đuổi học hắn!!

Lúc Tắm rửa xong đi ra, Cố Thừa Vọng đã không còn ở ký túc xá, khăn trải giường cũng không thấy, chắc là cầm đi vứt. Diệp Ngôn Tích nhớ đến lời nói tối hôm qua của mình, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ, mặc dù đi đường còn có vẻ quái dị, nhưng vẫn cầm đồ vật ra khỏi cửa.

Đến nhà hàng bên ngoài trường học, hôm nay cuối tuần khá nhiều người, Diệp Ngôn Tích một mình gọi một cái ghế lô, lúc này ngay cả ngồi, cái bộ vị kia vẫn còn ẩn ẩn đau, giống như có cây đồ vật đâm ở bên trong. Diệp Ngôn Tích lấy điện thoại di động ra gọi một cú.

"Lê ca ca, giúp em khử một người có được không."

Nói chuyện vài câu cất di động cơm nước xong Diệp Ngôn Tích ở bên ngoài dạo lung tung, chờ không tự giác nhận ra đã chạy đến khu đồ dùng sinh hoạt ở siêu thị bên cạnh, Diệp Ngôn Tích thật muốn tát mình hai tát, hắn đã cưỡng gian mày mẹ nó mày còn mua khăn trải giường cho hắn làm gì, dù sao thì quân tử nhất ngôn...... Được, coi như mua đưa tiễn hắn lên đường.

" phục vụ, lấy cho tôi bộ đắt nhất."

Thanh toán tiền xong Diệp Ngôn Tích cầm cái hộp đi ở trên đường, vẫn nhịn không được ghét bỏ chính mình. Đột nhiên đi ngang qua cửa tiệm thuốc, nhớ đến sự việc kia, nhìn nhìn xung quanh, vừa vặn cách đó không xa có một nam sinh đi đến.

"Này,cậu, lại đây cho tôi."

Thấy Diệp Ngôn Tích chỉ vào mình, nam sinh vẻ mặt mờ mịt.

"Xin chào bạn học. Gọi tôi sao?"

"Ở đây có 500 ngàn, cậu đi vào trong tiệm mua hộp thuốc tránh thai cho tôi, loại đắt nhất nghe rõ không, tiền thừa cho cậu. Còn nếu dám để cho bất kỳ kẻ nào biết, ngày mai cậu không cần học ở trường nữa." Diệp Ngôn Tích hạ giọng nói.

"Vâng vâng vâng." Người nọ vội vàng gật đầu, ngoài miệng không dám nhiều lời, trong lòng lại càng thêm tò mò, đây không phải Diệp thiếu gia quản lý học viện sao, nghe nói chưa bao giờ quen bạn gái a, tại sao còn suýt làm to bụng người ta. Chậc, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nam sinh rất nhanh đã chạy đến tiệm thuốc mua một hộp thuốc tránh thai trộm đưa cho Diệp Ngôn Tích. Nâng mắt cao ngạo lên liếc nhìn người một cái, Diệp thiếu gia làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.

Chờ chung quanh không còn ai, mới dám lấy ra nhìn thoáng qua, 72 giờ tránh thai khẩn cấp, ừm, tuy rằng bị bắn rất nhiều, nhưng tối hôm qua đến bây giờ mới một ngày, chắc là có thể.

Lúc Diệp Ngôn Tích trở lại ký túc xá, Cố Thừa Vọng đang ăn cơm. Trực tiếp ném khăn trải giường lên trên bàn, một câu cũng không nói. Cố Thừa Vọng khó có được cũng không mở miệng. Mà tiếp tục ăn cơm.

Dù sao về sau cũng không có cơ hội gặp lại. Diệp Ngôn Tích tâm tình có vài phần sảng khoái, đến ban công lấy ly nước ấm, trở lại chỗ ngồi lấy ra hộp thuốc tránh thai kia, mở ra phát hiện bên trong chỉ có một viên thuốc nho nhỏ màu trắng, Diệp Ngôn Tích ấn ra đặt ở trên lòng bàn tay, đang chuẩn bị vứt vào trong miệng cùng vớinước, đột nhiên cái đầu Cố Thừa Vọng ló ra từ phía sau.

"Cậu ăn cái gì vậy."

Sau đó, cái viên thuốc trên tay đã bị cầm đi. Hộp thuốc tránh thai Diệp Ngôn Tích còn không có kịp vứt, Cố Thừa Vọng trực tiếp lấy nhìn nhìn, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút vi diệu.

"Làm sao, muốn uống thuốc tránh thai?"

Diệp Ngôn Tích có chút nổi nóng, nếu không phải lão tử bảo cậu không được bắn vào bên trong cậu càng muốn bắn, tôi còn đến nỗi phải uống thứ này sao?!

"Đúng vậy, thuốc tránh thai, thế nào, ai quy định không thể uống."

Diệp Ngôn Tích muốn lấy thuốc từ trong tay Cố Thừa Vọng về, người nọ lại đột nhiên thu lòng bàn lại.

"Không cho phép uống."

A phi! Cậu nói không cho uống thì không uống?!

"Tôi uống hay không uống liên quan gì đến cậu, trả lại cho tôi!"

Cố Thừa Vọng đột nhiên xoay người đi đến WC, Diệp Ngôn Tích vội vàng theo ở phía sau, vừa định mở miệng mắng hắn, đã nhìn thấy Cố Thừa Vọng ném viên thuốc màu trắng kia vào bồn cầu.

"Tôi fuck cả nhà cậu! Cố Thừa Vọng cậu có bệnh sao?!"

"Tôi thấy cậu hẳn là không nhớ rõ lời tôi nói đi." Cố Thừa Vọng cũng không biết nổi nóng cái gì, bắt lấy Diệp Ngôn Tích lôi vào ký túc xá, sau đó kéo bức màn xuống, "Lần sau còn nói lời thô tục tôi lại *** cậu lần nữa."

Sau đó lột quần Diệp Ngôn Tích xuống dưới, đâm dương v*t thô cứng của mình vào nhục huyệt còn sưng đỏ của Diệp Ngôn Tích.

"A a a a a! Đi ra ngoài!! Mẹ nó...... Cậu không cho tôi uống thuốc còn mẹ nó làm vậy với tôi...... A a a!"

Tuy rằng thuốc có thể mua lại, nhưng cứ không thể hiểu nổi bị đè lên lại *** lần nữa như vậy, hơn nữa lúc bị tiến vào trong nháy mắt còn cảm thấy thỏa mãn. Diệp Ngôn Tích thật là khóc không ra nước mắt.

"Một lần."

"Cút cả nhà cậu!"

"Lần thứ hai!" Cố Thừa Vọng nảy sinh ác độc va chạm đến, mỗi lần đều làm mông Diệp Ngôn Tích cọ đến cái bàn phía sau, đau đến rớt nước mắt.

"Tôi nói cậu không thể ôm tôi lên trên bàn *** sao!"

Cố Thừa Vọng bật cười, bế người lên cái bàn, sau đó bắt lấy hai chân đang liều mạng chống đối của cậu.

"A a a...... Nhẹ thôi! Cậu mẹ nó giết người a! Ưm a...... A a...... Thật thoải mái...... Làm đến rồi a a......"

"Ba lần."

Tôi nghe nhầm đi!!

"Diệp Ngôn Tích, lần sau còn dám uống thuốc tránh thai, tôi sẽ làm chết cậu, ăn bao nhiêu lần tôi bắn vào trong cậu bấy nhiêu lần."

Tôi fuck mẹ cậu! Lần sau cậu không bao giờ có khả năng thấy được tôi nữa. Diệp Ngôn Tích ở trong lòng mắng người này, xem nhẹ một chút áy náy nho nhỏ kia, tuy rằng người này đúng là *** mình rất là sướng, nhưng không có nghĩa là cậu có thể mặc người bài bố.

"Xem như nể tình hôm nay cậu mua khăn trải giường cho tôi, hôm nay *** bớt một lần, đỡ cho *** dâm đã sưng như vậy bị *** hỏng."

"A ha...... Ai...... Bị *** hỏng...... Muốn tìm chết...... A a a lại sâu một chút, bên đó.......A...... Đối...... Làm tôi thật là sướng." Tuy rằng một bên mắng hắn, nhưng không thể phủ nhận, thời điểm bị Cố Thừa Vọng *** rất là sướng, Diệp thiếu gia rất nhanh bản thân đã tự bị hỏng.

"dương v*t nóng quá...... A...... Sẽ đâm vào trong bụng...... Ô ô......"

"Quá dài a a a...... Tử cung bị đâm mở...... A a a *** dâm muốn phun nước......" Diệp Ngôn Tích lung tung nắm lấy góc bàn, bị làm đến khóc ra, đâm chọc kịch liệt khiến cậu có chút không thể chịu được, quá thoải mái...... Mặt sau còn có một cây vẫn luôn xoa lỗ đít của mình, khiến cho cậu có ảo giác không cẩn thận một chút Cố Thừa Vọng lập tức sẽ cắm vào.

Cố Thừa Vọng không nói nữa, nghiêm túc thưởng thức bữa "Cơm trưa", không thể không nói lúc không cãi nhau với mình, Diệp Ngôn Tích kêu trên giường còn rất dâm. Giống như chó cái dâm đãng phát dâm, hoàn toàn khơi mào dục vọng 20 năm qua của Cố Thừa Vọng. Hai người cứ như vậy ở trên bàn ký túc xá, càng làm càng vong tình.

..........

Tui đã tìm được hố mới để nhảy rồi, đừng ai cản tôi <( ̄︶ ̄)>