Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em - Chương 66: Quyết Định Cuối Cùng




Tiểu Tình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài uể oải, cô vừa mắt đã nhìn thấy Phó Quân Hạo vẫn nằm ôm cô bên cạnh, đường nét cương nghị trên gương mặt anh khiến cô không kìm lòng được mà đưa tay lên muốn chạm vào.



Cô viền ngón tay vẽ theo đôi lông mày rậm thanh tú của anh, đặt tay nhẹ nhàng sờ vào chiếc mũi cao cao đầy vương giả. Tiểu Tình cô lại không khỏi vui sướng mà mỉm cười hạnh phúc.



Từ ngày hiểu rõ tình cảm của bản thân, chỉ cần ở cạnh anh là cô luôn thấy một cảm giác đầy đủ dâng tràn trong trái tim



Anh ôm cô rất chặt dường như chỉ sợ nới lỏng tay một chút thì cô sẽ lập tức trốn mất vậy.



Nếu có thể cô tình nguyện mãi mãi nằm trong vòng tay của người đàn ông này, không bao giờ rời khỏi đây nữa



"Dậy rồi à" Phó Quân Hạo dùng một câu hỏi nhưng đó lại không dùng để hỏi mà dùng để chào cô thức dậy sau một giấc ngủ.



"Ừm...em đói bụng quá" Tiểu Tình nhíu mày nhìn Phó Quân Hạo, đôi mắt lại chuyển dần sang ý tứ cầu xin.



Anh yêu chiều cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong lên mãnh liệt "Em tắm trước đi, anh ra ngoài chuẩn bị cho em vài món lót bụng"



Tiểu Tình choàng tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của Phó Quân Hạo, đáy mắt đầy vẻ mong đợi "Anh yêu à...cảm ơn anh"



Phó Quân Hạo nhẹ nhàng nhéo yêu chóp mũi của cô "Em đúng là quỷ ham ăn"



"Tại anh nấu ăn ngon, em lại cực thích thì biết làm sao?"



"Được rồi, sợ em luôn...đi tắm trước đã...À hay là lại muốn anh tắm giúp hả?"



Tiểu Tình vừa nghe liền kéo cái gối chặn lại trước ngực "Không...không cần"



Phó Quân Hạo nhoẻn miệng cười đắc ý "Đừng có ngại, trên người em còn chỗ nào mà anh chưa thấy"



"Á...lưu manh...cút ra ngoài cho em" Tiểu Tình ngượng đỏ mặt, ném cái gối vào đầu Phó Quân Hạo



...



Trên bàn ăn thịnh soạn đầy đủ cá, thịt, canh, rau nhưng không khí lại căng thẳng hơn mức bình thường



Phó Kình Vũ ngồi im thin thít không dám hé răng lấy một lời. Bầu không khí quỷ dị này khiến anh không cách nào chịu nổi



Tiểu Tình cảm giác thấy thái độ của hai anh em nhà họ Phó có gì đó không đúng, sao lại im lặng đến mức như vậy nhỉ...



Không lẽ vì chuyện buổi chiều trong phòng...



Nghĩ đến đây thì hai má Tiểu Tình lại ửng đỏ lên "Khụ...khụ....Cá tươi quá, ngon thật nha"



Cô vừa nói vừa cố ý liếc sang chỗ Phó Kình Vũ để xem phản ứng nhưng không ngờ anh ta chỉ cắm đầu cắm cổ lùa hết cơm vào miệng



Phó Kình Vũ không có phản ứng, thật lạ nha. Phó Quân Hạo lại cười hài lòng "Em làm anh thấy thỏa mãn về tài lẻ của mình"



Phó Kình Vũ tuy ăn cơm thật nhanh nhưng mắt vẫn không quên đảo qua lia lịa để xem thái độ của anh trai mình....



Trời đánh tránh bữa ăn mà ông anh này lại muốn giết người ngay trên bàn ăn



Cứ thế bữa ăn cơm này của Phó Kình Vũ bị Phó Quân Hạo dọa sợ đến muốn vứt luôn cái bát, ăn cơm xong lại lủi thủi lên phòng



Tiểu Tình đoán không sai, hai người này thật sự là vì chuyện lúc chiều, Phó Quân Hạo này cũng kỳ, sao lại bức ép em trai mình đến mức này





....



Tống trạch...



Phó Quân Hạo cùng Tiểu Tình vào nhà, không biết có phải cô nhạy cảm hay không, hôm nay bước vào nhà lớn lại đột nhiên khiến cô có cảm giác bất an.



"Tiểu Tình, về rồi à...Mau vào đây, chị của con có chuyện muốn nói với con" Tống lão gia vừa lên tiếng lại nhìn thấy Phó Quân Hạo cùng Tiểu Tình đi vào, trong lòng đột nhiên có chút ngọt ngào



"Quân Hạo, cháu cũng đến chơi à...mau vào nhà ngồi cùng luôn đi"



Phó Quân Hạo lễ phép chào hỏi lại Tống lão gia, ngay sau đó cùng Tiểu Tình ngồi xuống ghế



Tiểu Tình một khắc nhíu mày, lồng ngực đột nhiên loạn nhịp đập



"Có chuyện gì quan trọng à cha?" Cô vẫn cố gắng hỏi lại một lần, vừa bước vào quan sát sắc mặt của mọi người đã có gì đó không rõ ràng.



Tống lão gia ngồi ở vị trí gia chủ, dãy ghế bên cạnh là Tống Ái Như cùng Đậu Đỏ, Phó Quân Hạo cùng Tiểu Tình ngồi xuống phía đối diện.




Lạ ở chỗ tại sao hôm nay Đậu Đỏ thấy cô trở về lại không chạy đến ôm cô như mọi khi, trong lòng Tiểu Tình cảm thấy mất mác



"À....chuyện này cha nghĩ nên để chị của con nói rõ sẽ tốt hơn" trong lời nói của Tống lão gia lại có chút gì đó ngượng ngạo, không giống phong cách thường ngày rất thẳng thắn của ông



Tiểu Tình vô thức nghiêng mặt nhìn Tống Ái Như, trên mặt còn chỉ rõ vài tia bất đắc dĩ. Tống Ái Như ngồi trầm tư từ đầu đến giờ mới chậm rãi dè dặt lên tiếng "Tiểu Tình, chị thấy Tống thị bây giờ đã bắt đầu đi vào hoạt động bình thường trở lại, mọi việc cũng xem là trải qua thời kỳ nước sôi lửa bỏng nên chị..." Tống Ái Như dừng lại một chút, mi mắt cụp xuống như có một nỗi niềm bâng khuâng trước khi đưa ra quyết định



"Chị quyết định đưa Đậu Đỏ sang Mỹ" Tống Ái Như nói đến đây mới liếc mắt nhìn xem thái độ của Tiểu Tình, sắc mặt của Tống Ái Như lại có chút chột dạ cùng bất an



"Đi bao lâu?" Không gian im lặng rất lâu, sau đó Tiểu Tình mới lạnh nhạt hỏi một câu



Tống Ái Như ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Tình, vẻ mặt lại buồn rười rượi "Chị sẽ định cư ở đó luôn, không trở về nữa?"



"Chị nói gì?" Tiểu Tình vừa nghe những lời đó thốt ra từ miệng Tống Ái Như chẳng khác gì một tiếng sấm ghềnh, cô như một cái lò xo bật người đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tống Ái Như



Tống Ái Như cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ Tống Tiểu Tình, khí lạnh này từng đợt từng đợt như muốn bóp ngạt chết cô



"Chị nói, chị muốn..." Tống Ái Như còn chưa bắt đầu nói thì một lần nữa đã bị Tiểu Tình cắt ngang



"Tôi cho chị một cơ hội thu hồi lại lời vừa nói" Ngữ khí của Tiểu Tình cực kỳ bình thản nhưng chỉ cần là người tinh ý một chút sẽ nghe ra bên trong có sợi kích động mãnh liệt



Tống Ái Như cũng chần chừ, ngay sau đó đứng thẳng dậy nhìn vào mắt Tiểu Tình "Chị là mẹ ruột của Đậu Đỏ, chị có quyền quyết định cuộc đời nó"



Hai chữ "Mẹ ruột" này gần như dẫm nát trái tim đang bị thương của Tiểu Tình, cô cảm giác bên trong ruột gan có một ngọn lửa đang dần dần đốt cháy tâm can, lần lượt giày vò cô đến mức sắp không còn hơi sức để thở



"Chị quyết định..." Tiểu Tình nhếch miệng cười như thể vừa ngạo bán một cái gì đó "Bao giờ chị lại tự cho mình cái quyền đó hả?...Chẳng phải năm đó chị đã bỏ rơi..."



Nói đến đây trái tim Tiểu Tình đột nhiên thắt lại, cô đau lòng nhìn sang bé con Đậu Đỏ đang ngồi trên ghế, hai chân thả lỏng xuống đất một cách vô hồn, gương mặt bé nhỏ mất dần sức sống. Hai bàn tay tròn trịa đan vào nhau như cố kìm chế một thứ gì đó bức rức trong lòng.



Đến cuối cùng Tiểu Tình vẫn không thể nói trọn vẹn câu "bỏ rơi Đậu Đỏ", càng không dám nhắc lại chuyện Tống Ái Như từng muốn dùng thuốc phá thai để từ bỏ đứa bé này...



Trái tim se thắt lại đến mức Tiểu Tình liên tục thở ra để điều chỉnh tâm trạng.



Tống lão gia biết rõ chuyện năm đó, ông cũng biết Tống Ái Như từng muốn đoạt đi cơ hội sống của Đậu Đỏ, nhưng nói thế nào cũng được, bao nhiêu năm nay Tống Ái Như đã cố gắng bù đắp lại rất nhiều cho bé




Tiểu Tình hít lấy một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn Tống Ái Như, ánh mắt lại sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống chị ta



"Tôi không nghĩ đó là một quyết định đúng đắn, nên nhớ một điều...Đậu Đỏ không chỉ gọi một mình chị là mẹ" Tiểu Tình ngưng lại một nhịp như muốn điều chỉnh tâm trạng một chút "Với lại chị không còn tư cách để quyết định"



Tống Ái Như kích động đến sắp khóc, đôi mắt ưng ửng đó nhìn Tiểu Tình mà kiên quyết quát lớn "Chuyện đó đã qua lâu rồi, giờ phút này người có quyền quyết định là chị...Lấy tư cách là người sinh ra Đậu Đỏ chị sẽ đưa bé đi...Em đừng nghĩ tới việc nhúng tay vào"



"Chị vốn không có đủ tư cách để đảm nhận thiên chức này..." Tiểu Tình đanh mặt lạnh lùng nhìn Tống Ái Như, giờ phút này hai người gần như công khai tuyên chiến, không một ai chịu nhún nhường....



"Được...để tôi xem chị làm sao xuất ngoại"



"Tống Tiểu Tình...em đừng quá đáng...Em có bác hai là cha, có Phó tiên sinh làm chồng sắp cưới. Còn có tài sản khổng lồ của Tống gia đang chờ em thừa kế. Chị không có gì cả, không có chồng, không có cha mẹ. Chẳng lẽ...em còn muốn cướp luôn con của chị sao? Em có tất cả nhưng chị chỉ có một mình Đậu Đỏ...Em còn muốn dành cái gì hả?"



Tống Ái Như gần như mất kìm chế, giọng nói rõ ràng là lớn tiếng hơn, ý tứ lại kích động đến cùng cực. Hai dòng lệ trên mắt cũng theo sự nóng giận của cô mà chảy xuống đôi gò má.



Những lời nói này chẳng khác nào dùng dao đâm nát trái tim Tiểu Tình...làm sao cô lại không biết tình trạng hiện giờ của Tống Ái Như...Nhưng có trách là trách năm đó chị ta đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm, khiến khúc mắt giữa hai người họ càng ngày càng nhiều



Phó Quân Hạo nhạy cảm nhận thấy sắc mặt Tiểu Tình đột nhiên tái nhợt, anh nhíu mày liền đứng dậy nâng tay đỡ lấy cô. Anh muốn nói gì đó để cứu vãn tình huống này nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói thế nào...Vậy là đành im lặng



Bỗng...



Tiểu Tình cúi xuống nhìn thấy bàn tay mình bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy mà lay lay. Đậu Đỏ không biết đã nhảy khỏi ghế chạy đến bên cô từ lúc nào. Bàn tay nhỏ bé lại nắm lấy tay Tiểu Tình rất chắc, rất có lực nhưng càng khiến Tiểu Tình cảm giác được bé đã kìm nén tâm trạng của mình đến mức nào



"Mẹ Tiểu Tình..."



Tống Tiểu Tình không chịu nổi ánh mắt đau lòng mà cố gắng giả bộ bình thường như người hiểu chuyện của Đậu Đỏ, cô một chữ cũng không nói, cúi người xuống ôm Đậu Đỏ vào lòng thật chặt, bế bé đi thẳng lên phòng ngủ



Phó Quân Hạo cùng Tống lão gia bất lực mà ngồi thừ xuống ghế...Tâm tư chính là lo lắng nhưng không thể nhúng tay vào



....



Tiểu Tình đặt bé con xuống giường. Dịu dàng hôn lên trán Đậu Đỏ



"Sao vậy con gái?" Tiểu Tình hỏi xong còn cố tình nhoẻn miệng cười thật rạng rỡ



"Mẹ Tiểu Tình...Mẹ đừng khóc" Câu nói này chẳng khác nào đánh một đòn trí mạng vào tim Tiểu Tình khiến bao nhiêu sự cố gắng chống đỡ của cô lập tức đổ ầm xuống ngay trước mặt. Khóe miệng đang cong lên đột nhiên cứng đờ rồi biến mất hẳn




Tiểu Tình không chịu nổi liền xoay mặt sang chỗ khác vì cô tự nhận thấy mắt nhìn đã đỏ ửng vì khóc rồi "Mẹ...mẹ đâu có khóc...Con đúng là đồ con nít đa nghi"



Đậu Đỏ đứng trên giường, khoanh tay đặt ở trước ngực "Đậu Đỏ đã lớn rồi...Không còn là con nít nữa. Mẹ nghĩ lừa được con dễ như vậy sao?"



Tiểu Tình nhanh tay lau hết mấy giọt nước ứa động trên khóe mi, ngay sau đó hít lấy một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi quay sang nhìn bé con, hai bàn tay cô cơ hồ bao trọn lấy đôi bàn tay nhỏ xíu của Đậu Đỏ



Tiểu Tình còn chưa kịp lên tiếng thì Đậu Đỏ đã vội nói trước "Mẹ Tiểu Tình chẳng phải đã hứa không giận mẹ của con nữa mà"



Tiểu Tình mỉm cười, liên tục lắc đầu "Không có...mẹ không có giận. Mẹ chỉ đang sợ"



"Vậy mẹ Tiểu Tình cũng đừng sợ...Đậu Đỏ cam tâm tình nguyện muốn theo mẹ con qua Mỹ. Đó là một nơi rất đẹp, con biết ở đó có công viên Walt Disney rất lớn, có rất nhiều trò chơi, lần trước chẳng phải con đã cùng mẹ qua Mỹ rồi sao, ở đó thật sự rất vui" Giọng Đậu Đỏ nói như đang rất háo hức nhưng Tiểu Tình cũng không phải con nít dễ dụ, cô nghe thấy những lời cuối cùng mà Đậu Đỏ nói có chút run run



Tiểu Tình thở một hơi dài, mi mắt cụp xuống như đang trốn tránh điều gì đó, hay có thể là lương tâm lại một lần nữa giằng xé cực hạn. Cô nuốt nỗi đau lòng mà nhoẻn miệng cười. Nụ cười này cô thật sự đã rất cố gắng để biểu hiện



"Con thích lắm hả?"




Đậu Đỏ làm ra vẻ mặt vô cùng hớn hở, còn múa máy tay chân để diễn tả, giọng nói lãnh lót đến mức gần như cố ý nói thật lớn



"Vì vậy mẹ không cần lo lắng cho con đâu...Con rất thích sang Mỹ, con sẽ sớm có bạn mới...Qua đó rồi con sẽ gọi điện về cho mẹ mỗi ngày, sẽ kể cho mẹ nghe về mỗi ngày con vui vẻ như thế nào. Như vậy mẹ Tiểu Tình có chịu không?"



Tống Tiểu Tình không nỡ vạch ra sự giả vờ của cô nhóc này, chỉ có thể mỉm cười mà diễn theo. Cô gật gật đầu một cách máy móc "Chịu chịu...con đi rồi mẹ đỡ vướng bận tay chân cái của nợ này....Haizzz...Sau này mẹ có thể sống thoải mái rồi nha"



Đậu Đỏ cũng không đành lòng nhìn nét mặt đau nhưng cố chịu này mà vô thức nhào đến ôm lấy cổ cô, tiếng nấc lên trong không gian tĩnh mịch lại khiến người nghe thấy nhói ruột nhói gan



"Con đi rồi mẹ Tiểu Tình không được vì quá nhớ con mà khóc đó, mẹ nhớ mặc thêm áo ấm mỗi khi mùa đông đến giống như những lần mẹ khoác áo lên người con vậy đó"



Tiểu Tình gật gật đầu, hai dòng nước mắt lại vô thức lăn xuống cằm



"Mẹ nhớ là không được dùng cafe nữa nha, phải dùng sữa tươi vì ông quản gia nói với con cafe không tốt cho sức khỏe lắm đâu"



"Còn nữa, con biết công việc của mẹ rất nhiều nhưng mẹ nên có nhiều thời gian hơn để về nhà nghỉ ngơi. Nếu như mẹ không nghỉ ngơi thì mẹ sẽ bệnh nặng đó. Bệnh rồi sẽ phải đi bác sĩ. Mẹ cũng biết mà, cây kim đó rất đáng sợ"



Tiểu Tình nghe Đậu Đỏ nói vậy thật sự muốn cười nhưng nước mắt không hiểu sao lại liên tục chảy xuống làm cô cười không được, khóc cũng không xong



"À...chú...à không phải...Ba Quân Hạo nấu ăn rất ngon, con thật sự muốn ăn thật nhiều, ăn thật nhiều mấy món của ba nấu. Nhưng mà xem ra con không có lộc ăn rồi...đành nhờ mẹ Tiểu Tình ăn giúp con vậy"



Tiểu Tình siết chặt lấy Đậu Đỏ, tâm can cô đau buốt đến sắp khóc thành tiếng "Con đừng nói nữa, mẹ sẽ...sẽ làm hết giúp con"



"Mẹ Tiểu Tình...ba Quân Hạo là một người rất tốt, con phá như vậy mà ba vẫn tốt với con. Nói cho mẹ nghe một bí mật nha...lúc trước con với ba có một cuộc chiến ngầm là thi xem ai sẽ là người cướp được mẹ nhưng cuối cùng người chiến thắng là ba. Vì...Đậu Đỏ sắp phải rời đi"



Nói đến đây Đậu Đỏ gần như không còn gượng cười nỗi nữa. Giây phút này, bé đã khóc, ngay sau đó tiếng khóc còn nức nở hơn, vùi mặt của mình vào hốc cổ của Tiểu Tình mà òa lên



"Đậu Đỏ ngốc, mẹ không bị cướp đi, người mẹ thương nhất vẫn là con, không phải sao?"



Tiểu Tình cố gắng lắm mới nói được những lời này. Cô vuốt tóc bé con như muốn dỗ dành, an ủi



"Không...bây giờ con lại muốn ba Quân Hạo cướp mẹ đi. Như vậy con mới yên tâm sang Mỹ sống được. Mẹ thấy đúng không?"



Tiểu Tình đẩy nhẹ Đậu Đỏ ra, lau nước mắt cho bé. Từ đầu đến cuối những gì Đậu Đỏ nói cô cũng chỉ biết gật đầu. Đó là việc duy nhất cô còn có thể làm ngay lúc này



Tiểu Tình cố nén đau xót trong lòng, cô hôn lên trán của bé, hôn lên đôi gò má bồng bềnh đáng yêu của bé



"Cái đầu nhỏ này của con sao lại nghĩ được nhiều thứ như vậy hả?"



Đậu Đỏ nấc lên vài tiếng, tiếng nấc từ từ nhỏ dần "Ai bảo mẹ Tiểu Tình đã nuôi lớn con nên những chuyện của mẹ Đậu Đỏ đều ghi nhớ trong lòng..."



Tiểu Tình không dám tin được đứa bé này lại nói ra những lời khiến cô khổ sở như vậy. Cô không muốn, ngàn vạn lần không muốn Đậu Đỏ rời khỏi cuộc sống của cô.



"Đậu Đỏ có muốn đi chơi không? Cuối tuần này mẹ sẽ không đi làm, sẽ cùng với ba Quân Hạo dẫn con đi công viên cả ngày, chịu không?"



"Mẹ có lòng như vậy thì Đậu Đỏ không thể từ chối...ngoéo tay làm giao ước"



"Được...ngoéo tay"



Tiểu Tình cùng Đậu Đỏ lập ra một giao hẹn...



Tuần cuối cùng... Đậu Đỏ ở lại nước...