Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em - Chương 48: Ký Ức Của Tiểu Tình




Bệnh viện nhân dân A, phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn



Tiểu Tình bần thần đứng ở phòng cấp cứu, trợ lý của Tống lão gia cũng đang đứng ngồi không yên ở đấy, ông ta cố gắng tường thuật lại toàn bộ những gì ông ta biết. Qua lời của ông ta kể, Tống lão gia trên đường trở về sau khi mở cuộc họp khẩn cấp ở Tống thị thì gặp tai nạn. Phó Quân Hạo mở đoạn camera ghi hình do Phó Kình Vũ gửi đến điện thoại anh, hình ảnh là một chiếc xe BMW màu xám chạy với một tốc độ cực cao đuổi theo rồi đâm sầm vào xe của Tống lão gia. Chiếc xe này là cố ý đâm cho hỏng xe vì sau khi đâm trúng lần thứ nhất, người điều khiển còn quay đầu xe lại đâm thêm một lần. Xem xong đoạn video, Tiểu Tình siết chặt lòng bàn tay "Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay như vậy, cố ý hại người"



Cô ngã người ngồi xuống hàng ghế chờ, Phó Quân Hạo ngồi xuống bên cạnh, anh choàng tay ra sau lưng Tiểu Tình cố gắng trấn an cô "Đừng lo, anh đã bảo Kình Vũ điều tra chiếc xe rồi, sẽ sớm có kết quả". Tiểu Tình gật đầu đã hiểu, mọi chuyện đành trông cậy hết vào anh em nhà họ Phó, cô hiện giờ chỉ nóng lòng muốn biết tình trạng của cha cô, không còn tâm trạng để suy đoán kẻ nào đã làm ra chuyện này.



Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tiểu Tình, dù cô không hề rơi nước mắt nhưng trong lòng Phó Quân Hạo đột nhiên nổi lên một cơn sóng thương tâm, cô bé này rõ ràng là đang đau lòng đến tột độ nhưng lại không hề gục ngã, không hề làm ầm ĩ khóc lóc lên như những cô gái khác. Điều gì làm cho cô ấy kiên cường đến mức này. Lúc ngồi trên xe đến bệnh viện, rõ ràng cô ấy đã sắp không kìm lòng được, nhưng chỉ vài giây sau đó, cô đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, thẫn thờ mong chờ một hy vọng.



Phó Quân Hạo nhìn ra rõ cảm giác, tâm trạng hiện giờ của Tiểu Tình, thật sự anh biết một điều



Nước mắt không rơi, không có nghĩa là cô ấy không biết đau lòng, đơn giản vì bản tính che giấu quá giỏi.



Nghĩ đến đây, trái tim của anh nhói đau, như một bàn tay vô hình bóp nát nó, anh thà rằng nhìn thấy cô khóc rồi vỗ về, còn hơn bây giờ cô cắn răng chịu đau một mình. Cô tự lập đến mức này, có phải nó đã thành thói quen của cô.



Ngay lúc này, anh không hiểu nổi bản thân mình, chẳng phải anh rất không thích nhìn con gái khóc sao? Vậy mà giờ đây anh ước...anh ước Tiểu Tình sẽ khóc, khóc thật nhiều để anh có thể ôm lấy cô vào lòng.



"Em đừng cố chịu đựng nữa, khóc đi" Đây là lời van xin có một ít ý ra lệnh, cuối cùng Phó Quân Hạo cũng không chịu đựng nổi mà nói ra



Tiểu Tình chậm rãi đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn Phó Quân Hạo, một phút giây nào đó, cô thật sự đã sắp rơi lệ, nhưng...cô lại ngước mặt nhìn lên trần nhà rồi lại tiếp tục chịu đựng.



Mãi rất lâu, Tiểu Tình mới có thể nói chuyện tự nhiên, vì cô sợ...nếu giống như lúc nãy không bình tĩnh, chỉ cần một câu nói "Hãy khóc đi" của anh, thì cô sẽ thật sự gục ngã, sẽ hoàn toàn bị đánh bại.



Phó Quân Hạo nhìn biểu hiện của cô, anh mới phát hiện môi của Tiểu Tình đã bị cô ấy cắn nát từ lúc nào, trên môi còn đọng lại một ít máu tươi. Anh không khỏi cau mày khó chịu, anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, đôi môi đỏ đã sưng tấy "Đây là thói quen của em?"



Tiểu Tình không phủ nhận, bởi vì đây là cách cô kìm chế tâm trạng của mình. Nhận ra được đáy mắt Tiểu Tình có ý thừa nhận, Phó Quân Hạo nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn



"Việc này chỉ anh mới có tư cách làm, em không được phép tổn hại bản thân, không phải cứng rắn là tốt"



Tiểu Tình quay mặt về phía khác né tránh hành động thân mật của Phó Quân Hạo, một giây sau cô lại ngước mặt nhìn lên trần nhà.



Anh biết, mỗi lần cô hành động như vậy đồng nghĩa với việc cô sắp khóc, nhưng lại không...



Tiểu Tình cụp mi mắt xuống, âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ miệng cô nghe thật bình thản nhưng không biết bên trong đã chứa đựng bao nhiêu nước mắt "Có người từng hỏi tôi, nếu như ngước mặt nhìn lên trời, có phải...nước mắt sẽ chảy ngược vào trong không?"



Ngưng một lúc, cô mới âm trầm nói tiếp "Câu trả lời là phải...ngước mặt lên trời thì nước mắt sẽ không rơi xuống, như vậy không phải rất tốt sao?"



Phó Quân Hạo nhìn Tiểu Tình, đôi mắt thâm tình của anh chưa bao giờ thay đổi "Người đó...có phải là Tề Gia Mộ không?"



Tiểu Tình nhìn anh, cô chỉ vẻn vẹn nở một nụ cười trào phúng "Ừm...là anh ta"



"Anh ta là người cho tôi hạnh phúc, tôi cho rằng tình yêu giữa tôi với anh là một tình yêu bất diệt. Anh ta với tôi yêu nhau từ năm cấp ba, chúng tôi hứa hẹn với nhau rất nhiều thứ, thật sự ba năm cấp ba là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi"



Phó Quân Hạo bình thản ngồi chăm chú nghe câu chuyện của cô, mặc dù anh đã biết trước kết quả, nhưng anh muốn nghe chuyện này từ chính miệng cô "Sau đó thì sao?"



"Sau khi chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy muốn cùng tôi thi vào Đại Học A, chúng tôi đã thống nhất sẽ tạm ngưng liên lạc với nhau ba tháng để chuẩn bị thật kỹ cho kỳ thi Đại Học. Tôi đã rất phấn khởi, tôi muốn bản thân mình không làm anh ấy thất vọng, chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống viên mãn, anh ấy không giàu có, cũng không biết gì về Tống gia, tôi cũng chưa hề đề cập đến chuyện này cho anh ấy biết"



Phó Quân Hạo hơi nhíu mày "Sao em không nói với anh ta?"




Tiểu Tình nhún vai khịt mũi cười "Tôi nghĩ nếu đã yêu nhau thì cần thiết gì để ý đến gia cảnh hai bên" Phó Quân Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu



"Trong thời gian ba tháng đó, tôi điên cuồng lau đầu vào học, chỉ học và học. Tôi tự nhốt mình trong phòng ba tháng trong bốn bức tường chỉ để học. Rồi ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến mức muốn vỡ òa, nhảy cẩn lên trời, tôi chỉ muốn người biết tin này đầu tiên là Tề Gia Mộ, tôi háo hức cầm giấy báo trúng tuyển chạy đến nhà của anh ta, nhưng đến đó tôi mới phát hiện anh ấy không có ở nhà, mẹ của anh ta nói với tôi anh ta nhận tin mình trượt Đại Học A nên đã bỏ ra ngoài, bà ấy còn bảo tôi có gặp anh ta thì khuyên nhũ thay bà. Sau khi nghe được tin này, tôi thật sự rất sốc, sau đó là đau lòng. Nhưng tôi bỏ mặc tất cả vội vàng chạy đi tìm, những nơi chúng tôi hay đến đều không tìn được anh ta, thẩm chí căn nhà trọ mà anh ta thuê ở gần trường cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu"



"Vậy anh ta đã đi đâu?" Phó Quân Hạo không nhìn được mà hỏi một câu



"Bạn cấp ba nói lại với tôi đã nhìn thấy anh ấy uống rượu trong quán Bar, tôi liền chạy ngay đến đó, thật sự đã gặp được. Tôi đến an ủi anh ta, anh ấy gần như phát điên, đập vỡ mấy chai rượu trên bàn, còn đẩy tôi ra xa, chúng tôi còn cãi nhau một trận ngay tại đó, tôi còn nhớ anh ta đã nói một câu



"Cô tới đây để cười vào mặt tôi đúng không? Cô rất giỏi, đã đậu vào Đại Học A, chúc mừng cô. Cô được như ý nguyện rồi." Lúc đó tôi thật sự không hiểu, anh ta sao lại có suy nghĩ như vậy.



Quá nóng giận tôi đã lập tức rời khỏi đó, sau đó một đêm tôi không thể nào ngủ được. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định đến tìm anh ấy để giải thích, tôi cố gắng như vậy chỉ vì anh ta"



Phó Quân Hạo lắc đầu "Có trách thì trách anh ta quá tự cao"



Tiểu Tình ngừng lại một lúc mới thận trọng kể tiếp "Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm, làm một cái bánh gato để đi an ủi anh ta. Tôi hí hửng mang bánh đến phòng trọ của anh ta để tạo ngờ"




Nói đến đây, Tiểu Tình lại nở một nụ cười trào phúng "Anh biết đó, bất ngờ luôn đi cùng bất thường. Tôi nhìn thấy cửa phòng không có khóa nên đẩy cửa đi vào, thứ tôi nhìn thấy là Tống Ái Như cùng Tề Gia Mộ thỏa thân nằm ôm nhau trên giường, bọn họ khắn khít với nhau đến phát tỏm. Con bà nó, cái mùi kích tình của bọn họ khiến tôi buồn nôn. Lúc đó, tôi hận đến mức muốn đâm cho hai người bọn họ mỗi người một dao, nhưng tôi sự thật vỡ vụn rồi, cảnh tượng này thật quá khốn nạn. Tôi đạp một cái vào cửa thật mạnh, hai người bọn họ sực tĩnh giấc liền ngồi dậy. Tôi tức giận ném hộp bánh đang cầm trên tay vào người bọn họ rồi lập tức rời đi"



Phó Quân Hạo có chút thương tâm, đôi bàn tay của anh bất giác đặt lên hai bả vai của Tiểu Tình "Không muốn kể thì đừng kể nữa"



Tiểu Tình liếm môi một cái rồi lại tiếp tục nói "Thì ra bọn họ đã qua lại với nhau, hôm tôi rời khỏi quán Bar không lâu, Tống Ái Như đã xuất hiện rồi cùng hắn ta lên giường. Bọn họ xem tôi là con rối, mấy ngày sau Tề Gia Mộ đã liên tục đến Tống gia tìm tôi, có lẽ Tống Ái Như đã nói cho anh ta biết thân phận của tôi. Anh ta quỳ trước cổng một ngày, một đêm để mong tôi tha lỗi"



Phó Quân Hạo nhíu mày "Vậy lúc đó Tống lão gia có biết không?"



Tiểu Tình lắc đầu "Lúc đó cha tôi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Sau đó, hắn ta liên tục khủng bố tôi bằng cách gọi điện thoại, tôi chặn luôn số của hắn. Tống Ái Như không biết lấy can đảm từ đâu ra, cứ thế mà chạy đến xin tôi tha thứ cho hai người bọn họ" Nói đến đây, cô nhếch miệng cười khinh miệt "Tôi đã rất buồn cười, sau đó tôi suy nghĩ lại, bảo chị ta nói với hắn tôi sẽ gặp hắn ta để nói rõ lần cuối"



"Tối đó, tôi theo lời hẹn của hắn ra ngoài. Hắn cũng tốn không ít tâm tư, chuẩn bị rất nhiều thứ, trang trí khung cảnh rất lãng mạng. Khi vừa đến, tôi đã rất buồn cười, thật không ngờ anh ta cũng có can đảm này, hai người bọn họ đúng là nồi nào úp vun nấy"



"Anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ, quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ, tôi nhận lấy hoa của anh ta, sau đó vứt xuống đất rồi giẫm lên. Lúc đó nhìn sắc mặt ngơ ngác của anh ta, tôi kỳ thực không nhịn nổi, thật sự muốn tát cho hắn một bạt tay...à không...nhiều hơn, nhiều hơn nữa"



"Tôi quay lưng bỏ đi không nói một lời...Vậy mà hắn ta cứ đuổi theo, bám lấy tôi không buông. Lúc đi qua đường không mấy để ý, một chiếc xe tải lớn sáng đèn đột ngột xuất hiện cách tôi không xa...Anh ta đã nhào ra đẩy tôi ngã bay vào lề đường...Con anh ta thì bị chiếc xe đó cán qua..."



Nói tới đây, Tiểu Tình cảm nhận được trái tim mình đang run rẫy, cô hận anh ta càng nhiều, chúng tỏ cô rất yêu Tề Gia Mộ, nhưng cô lại không có cách nào tha thứ cho anh ta...Chuyện cô hận nhất trong đời chính là bị phản bội, người phản bội cô còn là một người cô nhất mực yêu thương hết lòng, người còn lại là người chị em cùng cô trưởng thành. Vết thương này thật sự....sâu quá, đau quá, nó còn đau hơn cô tưởng tượng rất nhiều lần



Phó Quân Hạo siết chặt hai bả vai cô, anh muốn cho cô can đảm "Vậy Đậu Đỏ là..."



Tiểu Tình gật đầu "Đậu Đỏ là con của hai người họ...Nhưng anh biết Tống Ái Như đã nhẫn tâm đến mức độ nào không? Cô ta chỉ vì sự nghiệp mà chấp nhận đánh đổi tất cả, bao gồm cả con của cô ta. Sau khi Tề Gia Mộ chết, cô ta cũng phát hiện bản thân mình đã mang thai gần ba tháng, nhưng không ngờ trùng hợp một vài công ty hợp tác cùng cha tôi đã rót tiền vào Nhất Tuyến Khuyên để quay một bộ phim đánh bóng tên tuổi của Tống Ái Như. Cô ta vì việc này nên đã lén mua thuốc phá thai về. Không ngờ bị chú Lâm quản gia phát hiện báo lại với cha. Tôi vì Tề Gia Mộ nên đã bảo cô ta giữ lại đứa bé, huống hồ trẻ con vô tội mà, nó có biết gì đâu. Còn chuyện quay phim thì cha tôi đã ra tay trì hoãn thời gian quay muộn hơn một năm"



"Anh không biết đâu, chị ta chỉ lo cho lợi ích của bản thân, sau khi sinh xong Đậu Đỏ liền bắt tay quay phim, bỏ mặt đứa bé, Đậu Đỏ bị suy yếu một cách trầm trọng. Tôi còn nhớ một lần, Đậu Đỏ lên cơn sốt, tôi gọi điện bảo chị ta về xem Đậu Đỏ thế nào, vì tôi cho rằng có hơi của mẹ thì Đậu Đỏ sẽ tốt hơn, nhưng chị ta bảo là còn rất nhiều cảnh quay, không có thời gian, bảo tôi giúp chị ta tìm bác sĩ đến trước. Anh xem đó, chị ta có phải là con người không? Có ai làm mẹ như chị ta không?"



Phó Quân Hạo cảm thấy có phải Tiểu Tình quá bao dung không, rõ ràng đứa bé là kết quả của hai kẻ phản bội cô, họ hoan ái với nhau như vậy, cô lại chấp nhận đứa bé một cách vô điều kiện, trước đây không biết thế nào nhưng sau khi gặp Đậu Đỏ anh mới phát hiện bé quấn lấy Tiểu Tình như sam, không có gì có thể tách bé ra khỏi cô, cho thấy Đậu Đỏ còn yêu thương Tiểu Tình hơn cả mẹ ruột của mình.



"Nhưng cũng thật khó lý giải nha, đứa bé này thật sự rất có thiện cảm với tôi, khi Đậu Đỏ vừa được bế từ phòng sinh ra, trong lòng tôi liền phát sinh một loại cảm giác khó hiểu, rất thích ngắm nhìn nó. Rồi thời gian lâu ở bên cạnh nhau, tôi thật sự xem Đậu Đỏ như con gái của mình, yêu thương nó một cách không kìm chế được. Có lẽ Đậu Đỏ chính là sứ giả ông trời cử xuống để thay Tề Gia Mộ bù đắp lỗi lầm cho tôi" Nhắc đến Đậu Đỏ, rõ ràng tâm trạng Tiểu Tình tốt hơn rất nhiều.



Cuối cùng thì nút thắc trong lòng Phó Quân Hạocũng được gỡ bỏ, mọi chuyện đã rõ ràng. Anh ngồi bên cạnh cô cả đêm, Tiểu Tìnhcũng thoải mái tâm sự với anh, giờ phút này, cô không có lựa chọn, chỉ có thểchấp nhận cùng ngồi với người đàn ông này.