Mười Phút Trước Nửa Đêm

Chương 7-3




Sau khi Lạc Diễn Hàn xuất ngũ thì trở thành lập trình viên cho một công ty lớn, chờ Ý Lương tốt nghiệp, hắn lập tức đưa cô chuyển vào một.. căn hộ lớn khác, sau đó tiếp nhận dự án hợp tác với công ty phần mềm máy tính đa quốc gia, và trở thành tổng giám đốc của chi nhánh ở Đài Loan.

Ban đầu hắn mua Bảo Vân, Ý Lương biết lúc trước hắn ở đây tất cả là đều vì cô, bởi vì nơi đó gần trường học của cô, mặc dù hắn không nói gì, nhưng trong lòng Ý Lương biết Lạc Diễn Hàn rất yêu thương che chở cho cô, như vậy đối với cô đã đủ rồi, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ cô sẽ có cuộc sống tốt như vậy.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, chuyện gì cô cũng đồng ý!

Lạc đối với cô mà nói đã không còn là cậu bé năm đó nữa, đây là điều kỳ diệu của duyên số, nếu như năm đó hắn không làm gãy tay của cô, có lẽ khi gặp lại hắn sẽ không có cảm thấy mắc nợ cô nhiều như vậy, có thể cũng sẽ không giúp cô, có thể họ sẽ không có cơ hội tiếp xúc, thậm chí cho dù nhận ra nhau cũng sẽ làm như chưa từng gặp, bây giờ mọi việc đều rất tốt đep.. Nhưng tiếp theo, cô nên làm cái gì bây giờ?

Ý Lương bắt đầu suy nghĩ về con đường tương la, nhất là sau khi cô tốt nghiệp ra trường, cô hầu như không đi làm.

"Lạc, tiếp theo em phải làm gì đây?" Một buổi tối cô dè dặt hỏi Lạc Diễn Hàn.

Sau này cô không cần lên đến lớp nữa, vậy cô phải ở nhà suốt ngày sao? Hình như sau khi ra trường ai cũng sẽ đi làm, không phải Lạc Diễn Hàn sẽ sắp xếp cho cô một công việc nào đó sao?

Lạc Diễn Hàn suy nghĩ một chút, cũng không trả lời cô, nhưng ngày hôm sau hắn đã giúp cô sắp xếp một.. chức vụ khác – đó là vợ của hắn.

Ý Lương chưa bao giờ nghĩ cô có thể gả cho Lac Diễn Hàn, dù sao hắn cũng chưa từng nói đến ước hẹn lâu dài.. nhưng hắn lại muốn cưới cô, mặc dù không có quá trình cầu hôn, Lạc Diễn Hàn đưa cô đi chọn nhẫn cưới, tiếp theo đi đến cục dân chính để công chứng, không có hôn lễ long trọng, nhưng lúc đi công chứng hình như có người nhận ra bọn họ, không đến mấy ngày sau Ý Lương nhìn thấy hình của cô và hắn xuất hiện trên một cuốn tạp chí.

* * *

Lạc Diễn Hàn và bạn gái yêu nhau bốn năm đã đăng ký kết hôn!

Bức ảnh được chụp khi hai người đang chọn nhẫn cưới ở cửa hàng trang sức nổi tiếng, Ý Lương cẩn thận cắt ảnh chụp trên tạp chí, bởi vì trong lòng cô bức ảnh kia có ý nghĩa như ảnh cưới, đó là bức ảnh duy nhất cô chụp chung với Lạc Diễn Hàn.

Tuy nhiên cô không cảm thấy có gì tiếc nuối, vì chồng cô là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, tên tuổi của Lạc Diễn Hàn rất nổi tiếng trong giới, chẳng những là cố vấn của vài công ty, hắn còn đảm nhiệm vai trò lãnh đạo của một công ty, người ở tuổi này quả thật không có năng lực làm như thế, nhưng Lạc Diễn Hàn lại làm được! Hắn từng bước đi lên, không đến ba mươi tuổi, hắn đã thể hiện khả năng đa tài của hắn rồi.

Tài năng của Lạc Diễn Hàn là một vấn đề khác, tình cảm Lạc Diễn Hàn dành cho cô mới làm cho cô cảm thấy thân thiết, Ý Lương biết công việc của hắn rất bận rộn, cho dù có muộn đến thế nào thì hắn cũng nhất định về nhà, như vậy đối với cô đã đủ rồi, dù sao ngay cả khi Lạc Diễn Hàn đi nghĩa vụ quân sự cô cũng có thể chờ được, vậy tại sao cô không chờ được?

Chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, cô đã thỏa mãn, cái khác.. Những chuyện khác cô cũng không biết mình có thể làm tốt được không, vì Lạc Diễn Hàn chưa từng yêu cầu cô cái gì, có lẽ hắn chỉ hi vọng cô như bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm chính là giữ dáng vẻ mà hắn yêu thích.



Trong căn hộ lớn này, không gian phòng bếp cũng lớn hơn phòng bếp trước kia, cô bắt đầu học nấu ăn, cô đã lên chức bà Lạc, có lẽ phải làm chút chuyện của một người vợ nên làm mới đúng.

Nhưng buổi chiều Lạc Diễn Hàn gọi điện về bảo cô chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối sẽ cùng nhau đến nhà một vị khách hàng, để tham gia tiệc BBQ kiểu gia đình, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là bà Lạc trong suốt ba năm bọn họ kết hôn, cô không biết trang điểm sao cho hợp.

"Em hồi hộp quá." Cô đứng ở trước mặt Lạc Diễn Hàn, nhẹ giọng nói. "Em mặc như vậy có được không?"

"Em như vậy là được rồi, chỉ cần đi theo anh là được."

Trên thực tế Lạc Diễn Hàn không hề lo lắng, hắn biết sau khi đưa Ý Lương đi cùng sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, bây giờ làm ăn không cần đến quán rượu uống say không còn biết gì mới có thể đàm phán, tổng công ty bên Mĩ cũng phái người đến tham dự, bữa tiệc này cũng không trang trọng nhưng là dịp gặp gỡ vui vẻ ở gia đình có thể tạo ấn tượng tốt với bên ngoài.

"Em rất sợ em sẽ gây rắc rối cho anh.."

Cô rất lo lắng, Ý Lương biết rất rõ hoàn cảnh của mình, đã lâu cô không giao tiếp với bên ngoài, nhất là sau khi gả cho Lạc Diễn Hàn, tuy cô rất muốn giúp đỡ hắn, nhưng nếu cô không biểu tốt, ngược lại còn gây phiền phức cho hắn, vậy phải làm sao bây giờ?

"Sẽ không sao đâu." Nhưng thật ra hắn đã đoán được.

Đầu năm nay thịnh hành phòng trào kết hôn muộn, người đàn ông có sự nghiệp như Lạc Diễn Hàn, mới ba mươi mốt tuổi đã kết hôn ba năm, thì thật sự rất hiếm.

Tuy nhiên khi mọi người thấy được bà Lạc trong truyền thuyết, ai cũng trợn tròn mắt, rồi đều gật đầu đồng ý với quyết định kết hôn sớm của Lạc Diễn Hàn, dù sao phụ nữ như thế này thật sự khó tìm, nhất là lúc Ý Lương đứng bên cạnh Lạc Diễn Hàn, người tài năng như Lạc Diễn Hàn dường như thay đổi thành người khác.

"Tôi sắp ngất rồi.." Vài người ở bên cạnh thì thầm.

"Vấn đề là không có mờ ám!" vợ chồng nhà họ Lạc từ đầu đến cuối đều không diễn cảnh ôm ấp âu yếm gì, nhưng nhìn dáng vẻ Lạc Diễn Hàn cúi đầu chăm chú nhìn bà Lạc, mọi người ai cũng nhìn ra được tình cảm hai vợ chồng bọn họ tốt như thế nào.

Nhất là lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, những người khác giống như dư thừa, bà Lạc ngượng ngùng cười với hắn, dáng vẻ như cô gái vừa biết yêu, không giống như người yêu nhau bốn năm, vợ chồng già kết hôn đã ba năm!

"Chính vì không có mờ ám nên muốn ngất đây! Cô xem ngay ngay cả cách yêu thương vợ của anh ta cũng khác biệt, người đàn ông này về sau rất có tương lai! Tôi thật hi vọng chồng tôi cũng có thể giống anh ta."



"Tôi còn nghe nói từ trước đến giờ Lạc Diễn Hàn không đi xã giao."

"Đây là lần đầu tiên bà Lạc đi gặp mọi người!"

"Nếu vợ tôi cũng xinh đẹp như vậy, tôi cũng không cho người khác gặp!"

"Chắc là con lai, cô nhìn chân mày của cô ấy kìa.. Chậc chậc! Cũng khó trách Lạc Diễn Hàn không muốn ra ngoài xã giao, hoa dại làm sao có thể so sánh với đóa hoa kia trong nhà anh ta chứ."

Ánh mắt hâm mộ của mọi người thỉnh thoảng nhìn qua trên người Lạc Diễn Hàn và Thời Ý Lương, Lạc Diễn Hàn giúp cô cầm một phần thịt nướng, ngồi cùng bàn với chủ nhân của buổi tiệc.

"Bà Lạc thật xinh đẹp." Ông chủ Khưu của Sang Minh không ngừng khen ngợi Ý Lương. "Cũng khó trách cậu không muốn đến Mĩ để phát triển, thực ra cậu có thể dẫn theo bà Lạc đi cùng."

Nước Mĩ? Ý Lương nghe ông chủ Khưu nói vậy, nhìn Lạc Diễn Hàn như muốn hỏi ông ta đang nói gì thế.

"Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại." Lạc Diễn Hàn cũng không muốn khiến cô lo lắng nhiều, tiếp tục giúp cô cắt thịt nướng, chuyển sang đĩa của cô.

"Nhưng mà cậu còn trẻ! Nếu tôi có thể trẻ lại vài tuổi nữa, tôi còn muốn làm thêm chút việc nữa.." Ông chủ Khâu tỏ vẻ lực bất tòng tâm. "Công ty phần mềm này đáng lẽ tôi phải từ bỏ, nhưng giao nó cho cậu tôi yên tâm hơn nhiều."

Ông chủ Khưu lắc đầu, ông đã sáu mươi tuổi, tham vọng nhiều cũng phải có một cơ thể khỏe mạnh mới làm được, mấy năm nay ông đã cảm nhận được cơ thể khoẻ mạnh còn quan trọng hơn tiền, bắt đầu có suy nghĩ an hưởng tuổi già, nhưng nghĩ đến sự nghiệp một tay mình gây dựng cứ như vậy mà buông tay thì ông lại cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt ông không có con nối dõi, vài năm trước mới chính thức cưới vợ, đến bây giờ cũng không nghe vợ Dư Nhã Kỳ có tin tức gì, xem ra đời này ông phải như vậy rồi.

Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Lạc Diễn Hàn và vợ, ông chủ Khưu không khỏi thở dài, nếu mình kết hôn sớm vài năm, không đặt tất cả thời gian vào sự nghiệp, có lẽ con ông còn lớn hơn hai người trước mắt này chục tuổi.

"Hai ngươi cũng kết hôn ba năm rồi, chưa nghĩ tới việc có con sao?"

"Không cần vội." Lạc Diễn Hàn lắc đầu, nắm tay vợ.

"Thật tốt, nhìn hai người, tôi thật muốn trẻ ra hai mươi tuổi." Ông chủ Khưu châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Lúc tôi còn trẻ cũng gặp được người mình yêu, nhưng có rất nhiều việc mà chúng tôi không thể khống chế được, về già mới phát hiện điều mà mình từ bỏ là tổn thất to lớn nhất trong cuộc đời, quay đầu lại thì cái gì cũng không còn. Diễn Hàn là một người đàn ông có trách nhiệm, gả cho cậu ấy rất yên tâm."

Ý Lương khẽ mỉm cười, gật đầu, đối với điểm này cô tuyệt đối không nghi ngờ, không cần ai nói cô có bao nhiêu may mắn, cô luôn biết Lạc Diễn Hàn là một người đàn ông tốt, nhưng chuyện con cái thật ra cô chưa nghĩ tới, có lẽ để xây dựng một gia đình bọn họ nên cố gắng nhiều hơn nữa. Giống như lời Lạc Diễn Hàn nói, bây giờ cũng không vội, có lẽ vào mười phút trước nửa đêm, cô mới nghĩ kỹ vấn đề này.