"Trời mưa rồi.." Ý Lương đứng dưới lầu, nhìn mưa phùn bay.
Sau khi đón Lạc Diễn Hàn trở về, chờ hắn tắm xong, hai người cùng nhau xuống lầu
Định đi bộ đến một nhà hnagf gần đó để dùng bữa, không ai để ý đến thời tiết, chỉ cảm thấy khí trời có chút ảm đạm, quả nhiên vừa xuống lầu trời đổ mưa.
"Anh đi lấy dù, em đợi ở đây." Lạc Diễn Hàn nói xong lập tức quay lại lên lầu lấy dù.
Ý Lương nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng nở nụ cười. Dĩ nhiên cô biết Lạc Diễn Hàn
Không sợ cơn mưa nhỏ như thế này, lấy dù chỉ vì để cô không bị mắc mưa mà thôi.. Mặc dù
Lạc Diễn Hàn trông có vẻ lạnh lùng một chút, nhưng hắn làm việc gì cũng đều suy nghĩ cho cô, điều này
Khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào.
"Ý Lương.." Đột nhiên bên đường truyền đến tiếng kêu trầm thấp.
Ý Lương giật mình quay đầu lại, giống nói này.. Một bóng đen xuất hiện dưới ánh đèn
Đường, là chú Chu!
"Chú Chu?" Ý Lương lạnh sống lưng, hôm nay vừa mới gặp chú Chu ở cổng trường, nhưng
Lúc ấy hai người cũng không trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, vậy mà chú Chu lại đến
Được chỗ ở của cô.. "Sao chú biết cháu ở đây?"
Khuôn mặt chú Chu u ám buồn bã, đôi mắt đục ngầu không nói nên lời. "Thì ra cháu thật sự ở
Cùng một chỗ với người khác."
"Chú Chu.." Ý Lương lui về sau một bước.
"Tại sao cháu lại thành cô gái như vậy? Cháu.. Thật làm tôi thất vọng." Thì ra chú Chu đau
Lòng vì cô và người khác sống chung. "Tôi cứ nghĩ tại sao đột nhiên cuộc sống của cháu lại tốt như
Vậy, thì ra.. quả nhiên cháu là vì tiền, ngay cả bản thân mình cháu cũng bán."
"Cháu không phải thế.." Ý Lương nghe ông ta lên án, sửng sốt đến ngây người.
Cô không phải như vậy! Cô chỉ ở chung nhà với Lạc Diễn Hàn, không hề giống như chú Chu nghĩ,
Nhưng cô lại không thể phản bác được rằng cô và Lạc Diễn Hàn rất trong sạch, cô thật sự thích
Ở cùng một chỗ với Lạc Diễn Hàn, nhưng cô không hề bán mình, chuyện không giống như chú Chu nói.
"Tôi nghĩ cháu là một cô gái ngây thơ, chỉ mới hai năm.. cháu lại biến thành như vậy." Chú Chu đau
Lòng nói, cô gái ngây thơ trong lòng ông đã không còn nữa, ông một đường theo cô về, phát
Hiện cô đang sống ở trong một tòa có nhân viên quản lý, thì ông ta biết Ý Lương đã không còn là cô bé
Trong cô nhi viện ngày nào nữa. "Cháu không cảm thấy xấu hổ sao? Vì tiền.. Cháu ở chung với
Người khác! Tôi nghĩ cháu sẽ không như vậy, nhưng bây giờ cháu có khác gì loại con gái bán thân chờ
Người khác bao nuôi chứ! Cứ vui vẻ hưởng thụ với những người đàn ông giàu có, cháu muốn
Sống cuộc sống như thế sao?"
Điều khiến ông ta cảm thấy không cam tâm nhất chính là người đàn ông cung cấp tất cả những
Thứ này quả thực tốt hơn ông, ít nhất ông cũng không đủ khả năng để cho Ý Lương cuộc
Sống như thế này, nhưng sao cô lại chọn người khác chứ? Ở Đài Bắc cô chỉ quen biết một
Mình ông ta mà thôi! Vốn tưởng rằng cô một mình lăn lộn cực khổ bên ngoài, làm sao biết được khi nhìn
Thấy Ý Lương cô lại sống tốt như vậy, hơn nữa tất cả những thứ này là của người đàn ông khác cho cô.. Việc này khiến chú Chu bị đả kích nặng nề.
"Cô ấy muốn sống chung với ai liên quan gì tới ông!"
Giọng nói lạnh lùng của Lạc Diễn Hàn vang lên, Ý Lương nghe được tiếng bước chân của hắn
Đang đến gần mình từ phía sau, cảm nhận được tay hắn ôm lấy vai mình.
"Đừng để tôi thấy ông làm phiền cô ấy lần nào nữa!" Giọng nói của Lạc Diễn Hàn mang vẻ chán ghét. "Đi thôi!"
Nắm vai Ý Lương, mở dù che mưa cho cô, Ý Lương chỉ có thể bị động đi theo bước chân của hắn rời đi, cô muốn quay đầu lại nhìn chú Chu một chút, nhưng Lạc Diễn Hàn không để cho cô quay người lại, cô chỉ có thể cúi đầu cảm giác linh hồn mình dần trở nên trong suốt.
Cô thậm chí không nhớ được bữa tối đã ăn những gì, sau khi trở về bóng dáng chú Chu đã biến
Mất, nhưng những lời chỉ trích của ông vẫn còn văng vẳng trong đầu cô, cô cứng ngắc
Trả lời câu hỏi của Lạc Diễn Hàn, cô không có khả năng nói dối hắn, cũng không thể nghĩ được gì,
Cô chợt phát hiện mình thật sự giống như lời chú Chu nói, cô nghi ngờ bản thân đã thực sự bán mình.
Mặc dù cả hai chưa bao giờ có quan hệ thể xác, nhưng trên thực tế cô thật sự đã dành cho Lạc
Diễn Hàn những cái ôm ấm áp, cô để anh ôm, hôn mình, cô giúp anh dọn dẹp căn nhà nhỏ này, thậm chí cô còn chìm đắm trong tình cảm Lạc Diễn Hàn cho mình.
Cô vẫn luôn lừa dối mình rằng hai người chưa từng tiếp xúc thân thể thật sự, chẳng lẽ như vậy
Cũng xem là bán mình sao?
"Vậy nên nếu như em không gặp anh, em sẽ đi tìm ông ta sao?"
Ý Lương lắc đầu, trông hơi ngốc nghếch, cô ngồi ở một góc ghế sofa, dựa lưng vào tường, ánh
Mắt như đang nhìn một vật thể không tồn tại trong không khí.
"Sao em phải để ý lời của ông ta nói? Em biết rõ ông ta chẳng qua chỉ vì không cam lòng mà thôi,
Ông ta muốn em đến chỗ của ông ta, em không làm theo ý muốn của ông ta, nên ông ta mới nói
Những lời đó." Lạc Diễn Hàn không thích nhìn thấy cô trở lại dáng vẻ như trước đây, vất vả lắm cô
Mới hoạt bát như thế này, chuyện này lại dọa cô trở về như lúc ban đầu. "Em vốn không thể nào ở
Chung với người đàn ông thối tha kia, ông ta mê tưởng tới em nên mới làm ông ta thất vọng,
Chuyện chính là như vậy!"
Ý Lương yên lặng gật đầu, cô biết Lạc Diễn Hàn nói những lời này chỉ vì muốn làm cô thoải
Mái hơn một chút, nhưng thực tế cô không thể nào vượt qua được.. Hơn nữa khi đối mặt với
Những lời đó thậm chí cô cũng không thể đáp trả, cô để cho người ta có cớ nói cô đây là lỗi của
Cô, mà cuộc sống hiện tại của cô quả thật do Lạc Diễn Hàn cho, nói cô không trao đổi cái gì cũng không
Phải, lòng của cô đã trao hết cho người đàn ông này.
Nhưng hai chữ "Bán đứng" này quá nghiêm trọng, nó cứ hằn sâu trong lòng cô, thậm chí chính cô
Cũng không thể giải thích được mối quan hệ hiện tại giữa hai người.
"Em muốn ở cùng với người đó sao?" Lạc Diễn Hàn ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô, cúi đầu che
Khuất tầm mắt của cô, để cô nhìn thẳng mình.
Tinh thần Ý Lương tỉnh táo hơn một chút, nhẹ nhàng nhìn hắn lắc đầu.
"Phải nói, đừng chỉ lắc đầu."
"Lạc.." Giọng của cô như vọng lại từ ngoài không gian. "Em không bán mình phải
Không?"
"Em không có." Sao cô có thể nghĩ như vậy? Lạc Diễn Hàn vươn tay ôm cô vào lòng. "Anh làm
Cho em có cảm giác này sao? Anh khiến em cảm thấy mình bán bản thân sao?"
"Anh không có." Cô không kiềm chế được đưa tay ôm lấy hắn. Lạc Diễn Hàn tốt với cô mà không có toan tính gì, nếu không thì họ đã vượt qua bước đó từ lâu rồi.
"Vậy em còn lo lắng chuyện gì?" Lạc Diễn Hàn nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên, nhìn vẻ lo lắng
Trên mặt cô. "Anh đối với em như thế nào là chuyện giữa hai chúng ta, những người khác không có tư
Cách chỉ trích em cái gì cả, trừ khi em không muốn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ không miễn
Cưỡng em."
"Lạc.." Nghe thấy hắn nói như vậy, trong mắt Ý Lương lộ vẻ kinh ngạc, lời của hắn chính là, nếu
Như cô muốn rời đi, hắn tuyệt đối không ngăn cản sao? Tại sao.. Cô nghĩ hắn quan tâm đến
Mình nhiều như thế, nhưng vẻ mặt của hắn không có câu trả lời mà cô muốn.
"Em thật sự là vì không còn chỗ nào khác để đi, cho nên mới ở lại đây sao?" Hắn nhìn vào đôi mắt
Xinh đẹp dò xét tâm tư của cô.
Hắn muốn cô trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ hắn không biết trái tim cô chỉ rung động với hắn thôi
Sao? Có lẽ lúc đầu vì cô lúng túng hoảng sợ, chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của hắn, nhưng cô cũng có thể lựa chọn không đi theo, nhưng cô ở đây đã hai năm.. Hai năm không phải là quảng thời gian ngắn, chẳng lẽ hắn vẫn không hiểu sao?
"Anh muốn nghe chính em nói ra." Không phải ép buộc tra hỏi cô, điều hắn muốn chính là câu
Trả lời chân thành của cô.
Cô cắn môi, suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng trong lòng không khỏi run rẩy.
"Em chỉ muốn ở đây cùng với anh."
Trong mắt Lạc Diễn Dàn hiện lên sự dịu dàng, hai cánh tay siết chặt ôm cô sát vào người mình hơn, sau đó hôn thật sâu, giống như bình thường, hắn luôn trao cho cô những nụ hôn nồng cháy, nhưng hôm nay hơi khác.. sau đó Ý Lương nhận ra mình bị bế bổng lên, hắn ôm cô về phòng của hắn.
Đặt cô lên chiếc giường êm ái, còn Lạc Diễn Hàn vẫn mãi miết hôn khắp cơ thể cô, Ý Lương biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô không muốn ngăn cản.
Đúng vậy! Cô chỉ muốn ở cùng với Lạc Diễn Hàn, cô thật sự muốn như vậy! Mà hắn giờ
Phút này đang dịu dàng hôn cô, mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô đều muốn được hắn an ủi,
Cô nghĩ như vậy có thể đến gần Lạc Diễn Hàn hơn, cô chỉ có thể phối hợp với những đòi hỏi của hắn, để hắn từ trên người mình cảm nhận sự chân thật.
Khi cô lần nữa kêu lên sung sướng vì được vuốt ve, hắn cũng xâm chiếm tận sâu trong tâm hồn cô,
Không thể nào kềm chế được..
Đèn trong phòng vẫn còn sáng, nhưng không khí mập mờ trong phòng đã mờ nhạt, mọi chuyện
Diễn ra rất tự nhiên, trước đây chỉ khi Lạc Diễn Hàn không có ở nhà, cô mới ngủ trên chiếc
Giường lớn này, nhưng lúc này hai người trần trụi ôm nhau, Ý Lương cảm thấy việc này giống
Như là một giấc mơ, dường như mở mắt ra mọi chuyện sẽ biến mất, trở về lúc chưa xảy ra chuyện gì.
Lạc Diễn Hàn khẽ vuốt mi, nhìn cô đỏ mặt nằm bên cạnh mình, nhắm hai mắt giống như dư vị
Còn chưa tan, ở bên tai cô thủ thỉ.
"Anh có biết?" Ý Lương mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, giật mình hỏi: "Anh biết em
Từng ngủ ở chỗ này sao?"
"Đương nhiên." Hắn không nhận ra mùi hương của cô mới kỳ lạ đó, lúc hắn không ở nhà Ý Lương
Đều ngủ trên chiếc giường này, hắn ngửi thấy mùi thơm của con gái trên giường.
Cô chưa từng sử dụng nước hoa mà! Nhìn vẻ mặt của cô Lạc Diễn Hàn nở nụ cười, hít một hơi
Thật sâu ở cổ cô. "Em luôn thơm.."
"Em tưởng anh không biết." Ý Lương nằm dưới người hắn khẽ rùng mình, nhất là dưới động tác
Nhẹ nhàng của hắn khiến cô không thể nào kiềm chế được.
Hắn cười nhẹ. "Mùi vị của em đã bán đứng em."