Mười Phút Trước Nửa Đêm

Chương 5-3




“Em còn chưa ngủ?” Anh có chút khó hiểu nhìn cô. “Đã khuya lắm rồi đó.”

“Ừm, em chỉ là…” Cô đột nhiên không biết mình có nên nói cho Lạc Diễn Hàn biết cô bị mất ngủ, hơn nữa còn là vì anh hay không.

“Chỉ là cái gì?” Lạc Diễn Hàn nhíu mày nhìn cô.

“Muốn uống nước, anh có muốn uống không?”

“Lát nữa anh tự lấy.” Nói xong anh liền cầm quần áo đi vào phòng tắm đi tắm.

Ý Lương cầm cốc nước ngồi trong phòng khách, không biết mình có nên uống nước xong thì nhanh chóng nằm xuống ngủ hay không, nhưng mà cô lại chẳng buồn ngủ chút nào… Nhất là hiện tại, cô bắt đầu có thắc mắc về mối quan hệ của hai người, bọn họ chính xác không phải quan hệ nam nữ yêu nhau, nhưng mà Lạc Diễn Hàn hôn lên trán cô là sự thật, sự quan tâm của Lạc Diễn Hàn dành cho cô có lúc làm cô nảy sinh ảo giác, thậm chí từ trước đến giờ mỗi một lần khi đối mặt với anh thì trái tim cô đều rơi vào trạng thái không yên, là cô suy nghĩ nhiều quá sao?

Tựa như khi còn bé anh Lạc đối tốt với cô, cô liền nảy sinh một tình cảm như con cái dành cho cha mẹ với anh Lạc, khi đó cô vẫn là một đứa trẻ, rất dễ ghi tạc trong lòng những gì người khác đối tốt với mình, nhưng mà hiện tại cô đã trưởng thành, cô không nên còn giống như đứa trẻ nữa.

Tình trạng hiện tại của Lạc Diễn Hàn và cô có đúng là vẫn như lúc trước vậy không, anh chỉ là rất thuần túy đối tốt với cô, mà chính cô lại hiểu lầm tất cả mọi chuyện?

Có lẽ cô nên thu bớt suy nghĩ lại, cô rất dễ rơi vào cạm bẫy ngày xưa kia, như là lâu lắm không có được ấm áp, vừa nhìn thấy một chút ánh lửa liền dùng trí tưởng tượng của mình phóng đại thành năng lượng mặt trời, như vậy đối với cô là không nên, mà đối với anh Lạc và Lạc Diễn Hàn cũng là không công bằng, có lẽ bọn họ chỉ là đơn thuần đối tốt với cô mà thôi, cô không nên vì vậy mà nghĩ lung tung…

“Em đang ngây ngốc gì vậy?”

Cánh cửa phòng tắm mở ra, anh đã tắm xong, toàn thân tản ra mùi thơm của xà phòng, tùy tiện cầm lấy khăn mặt xoa xoa tóc vài cái xem như lau khô, trong ấn tượng của anh thì Ý Lương chưa từng ngủ muộn như hôm nay, mà cô bây giờ vẫn còn ngồi trên giường mình, vẻ mặt thất thần.

Ánh mắt của Ý Lương tùy ý nhìn đến giá sách, tùy tiện lấy sách làm lý do, tự nhủ với mình rằng cô không nên tiếp xúc quá gần với Lạc Diễn Hàn nữa, anh chỉ là đối tốt với cô thôi, không liên quan gì đến tình yêu, cô dù sao vẫn không thể giống như một cô gái u mê gặp phải một người đối tốt với mình liền cho rằng mình có thể cùng đối phương phát triển thành cái gì đó.

“Em đang nghĩ vẫn còn sách chưa xem xong…”

“Không phải bây giờ đang nghỉ hè sao?” Lý do sách này quá tệ, một câu nói của anh đã vạch trần lời nói dối của cô.

“Lát nữa em sẽ ngủ.”



“Em không nên ngủ muộn như vậy.” Lông mày rậm của anh nhăn lại thành một hàng, đi về phía cô.

Ngồi ở sô pha bên cạnh giường, kéo lại khăn trải giường ý bảo cô nằm xuống, nhìn Ý Lương nằm lại chỗ cũ, anh lại đắp chăn đơn lên người cô, một tay làm những hành động này, một tay xới mái tóc đã khô được một nửa.

Ý Lương nâng mắt nhìn anh, nhìn động tác tự nhiên của anh, tim cô càng không ngừng trầm xuống …

Cô ước mình có thể nói với anh rằng hy vọng hai người có thể cách xa nhau một chút!

Cứ phát triển như vậy rất dễ khiến cô ngộ nhận, lẽ nào Lạc Diễn Hàn không biết sao? Đối với chuyện giữa nam và nữ, Lạc Diễn Hàn hẳn là hiểu rõ hơn cô chứ!

Nhưng dù có nhiều nghi vấn đối với Lạc Diễn Hàn hơn thì cô vẫn không hỏi được gì, việc duy nhất Ý Lương có thể làm chỉ là an phận nằm ở trên giường, cảm thụ anh đang ở ngay cạnh mình và cẩn thận che giấu ý nghĩ của chính mình.

Nhớ lại hôm đó anh Lạc mang theo vị hôn thê của anh ấy đến, nhìn hai người họ rõ ràng có thể nhận ra được là một đôi tình nhân, mà mình và Lạc Diễn Hàn…

Cô lặng lẽ liếc nhìn về phía bên phải mình, biết rõ anh vẫn đang ngồi bên giường. “Lạc…”

“Ừm?” Anh ngừng động tác xới tóc.

“Anh trai anh nhờ em nói với anh rằng anh ấy…”

Cô còn chưa nói hết câu, Lạc Diễn Hàn đã bật cả người lên. “Em nói cái gì?”

Ý Lương cũng hoảng hốt ngồi dậy. “Mấy hôm trước anh trai anh tới tìm anh…”

“Em cho hắn ta vào nhà?” Vẻ mặt anh rất tức giận.

“Anh ấy…”



Lạc Diễn Hàn đột nhiên áp tới gần cô, gần như là dán lên mặt cô, cắn răng nói từng chữ từng chữ một: “Em mở cửa cho hắn ta vào sao?”

“Đúng, nhưng mà…”

“Trước khi đi anh đã dặn em bao nhiêu lần là tuyệt đối không được cho bất cứ kẻ nào vào nhà, sao em không nghe lời anh?!” Trên mặt anh phẫn nộ tới mức vừa hung dữ vừa sốt ruột. “Em có biết em sẽ gặp phải nguy hiểm gì không? Hơn nữa lúc em gặp nguy hiểm anh lại không ở chỗ này, nếu như em xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”

“Anh ấy là anh trai của anh…”

Ý Lương thật không ngờ anh lại nói lời hung dữ với mình như vậy, Lạc Diễn Hàn chưa từng thế này bao giờ.

“Anh nói là bất cứ kẻ nào! Em nghe không hiểu sao? Em có phải ngay cả đầu cũng có vấn đề không? Không phải em luôn rất ghét nói chuyện với người lạ hay sao? Tại sao em lại cho hắn ta vào?” Tay anh nắm chặt lấy vạt áo của cô, tàn bạo giống như sắp đánh cô một trận. “Hắn ta đã làm gì em?”

“Không có… anh ấy chỉ là…”

“Chỉ là? Nếu đã ‘không có’, vì sao còn có ‘chỉ là’?” Lạc Chính Dương luôn rất thích cô ấy, lẽ nào cô ấy không biết sao? Lạc Chính Dương thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của những đứa trẻ khác mà chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ không phải sau khi lớn lên vẫn muốn làm sống lại tình yêu lúc bé chứ! “Anh một mực bảo hộ em, vậy mà em lại đi dẫn sói vào nhà… đầu của em rốt cuộc là có vấn đề gì?!”

Anh thật sự cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh, thế mà cô lại cho Lạc Chính Dương vào căn nhà này!

“Lạc…” Ý Lương quả thực bị tình huống này dọa đến ngây người.

Ánh mắt đe dọa của anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kia sắc bén đến dọa người, giống như muốn nhìn đến chỗ sâu trong linh hồn của cô, mà hơi thở của anh cứ phả bên môi cô, mỗi một lần cô hít thở đều tràn ngập mùi thơm tươi mát của anh sau khi tắm xong, cô cúi mắt xuống không dám nhìn anh nữa, đối diện nhau trong thời gian lâu như vậy chưa bao giờ xảy ra, bọn họ đã rất lâu không nhìn nhau chằm chằm như thế, việc này quá…

“Nhìn anh.” Lạc Diễn Hàn hít sâu mấy lần, anh không muốn để mình mất đi khống chế.

Trán anh kề sát trán cô, làm cho chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, khi Ý Lương ngước mắt lên nhìn anh, cái nhìn chăm chú trong giấc mơ lại lần nữa xuất hiện ngoài hiện thực, mà lúc này đây hai người bọn họ không còn là nhìn nhau từ xa nữa, Lạc Diễn Hàn nhịn không được nhẹ nhàng tiến về phía trước, môi lập tức dán lên môi cô.

Khẽ chạm nhẹ…

Lưỡi ướt át dụ dỗ cánh môi cô, khiến cô hơi hơi hé môi ra, tiếp theo chính là xâm nhập huyễn hoặc không ngừng…