Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, bút đang ghi chép rất nhanh trên vở, cô chỉ có thời gian mười phút! Phải nhanh lên mới được…
Từng giây khẽ trôi qua. . . 58. . . 59. . . 00!
Đồng hồ báo thức ‘tít tít’ nhắc nhở đã mười hai giờ đúng, âm thanh không hề lên xuống, liên tiếp mà vô tình bắt cô phải ngừng động tác…. mười phút đã hết!
Thời Ý Lương dừng động tác viết lại, cổ họng bỗng chốc nghẹn ngào, chán nản vươn tay ấn công tắc của đồng hồ báo thức làm ngừng âm thanh vô cùng lạnh nhạt kia.
Tắt máy vi tính, cô xoay người nhào về phía giường . . . nên ngủ rồi!
Mười phút trước nửa đêm của cô đã kết thúc.
***
Những chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên đi học cô đã quên hết, thế nhưng chuyện xảy ra vào lúc tan học ngày hôm đó Ý Lương lại nhớ rất rõ ràng, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống làm sân thể dục giống như là sắp tan chảy, mấy nghìn học sinh tiểu học vừa gọi nhau vừa ầm ĩ tập hợp lại, chờ được sắp xếp đội để về nhà.
Giữa một đám trẻ nhỏ vui đùa, chỉ có một mình cô là đứng bên ngoài đám người, không biết nên đi đâu.
“Em ở lớp nào? Có biết nhà ở đâu không? Rốt cuộc em có thể nói không vậy?”
Cô giáo đang mang thai đã có chút buồn bực, hỏi cả buổi mà cô bé trước mặt vẫn chỉ cúi đầu không nói, mũ nồi đội trên đầu kia đã cúi xuống rất thấp, từ đầu tới cuối vẫn chưa dám ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái, cũng không biết là giáo viên nào đã bỏ cô bé ở chỗ này, lại không có cách nào hỏi ra địa chỉ từ cô bé, cô còn đang vội về nhà nấu cơm, cô nữ sinh nhỏ này rốt cuộc có bị câm điếc không thế!
“Rốt cuộc em có nói hay không đây!” Cuối cùng cô giáo chịu không nổi nữa, gào to hơn với cô bé, hy vọng có thể gào ra một câu trả lời.
Ý Lương lặng lẽ nhìn cô giáo, đương nhiên cô biết cô giáo đang hỏi mình,nhưng cô giáo này giống như khủng long chỉ biết phun lửa vậy, ngay cả cách đi cũng giống, nhất là lúc ưỡn bụng gào to thì lại càng giống hơn, đối mặt với cô giáo hung dữ như thế, cô phải trả lời thế nào mới đúng đây? Cô thật sự không biết, cho nên cứ cúi đầu không nói có vẻ tốt hơn, tránh cho lại bị mắng.
“Em. . .” Khi nữ sinh nhỏ ngẩng đầu nhìn cô giáo, lúc này cô giáo mới nhìn rõ khuôn mặt cô bé ấy, vừa nhìn thấy đã gợi lên sự chú ý của cô, lập tức làm cô nghĩ đến gì đó.
Ở giữa mấy nghìn học sinh tiểu học chạy tới chạy lui đùa giỡn ầm ĩ, khuôn mặt nữ sinh nhỏ kia có đường nét tươi đẹp riêng biệt không giống những người khác, mà người đàn bà trong lời đồn có dòng máu lai ở sau chợ hình như cũng có một đứa con gái…
Trên mặt của cô giáo xuất hiện vẻ chán ghét, nói không chừng cô bé trước mặt này chính là tạp chủng của người đàn bà kia!
“Em còn cười! Cả trường chỉ còn mình em là không biết nhà mình ở đâu! Tôi hết kiên nhẫn rồi đấy. Rốt cuộc có phải em bị câm điếc hay không? Tôi đã hỏi lâu như vậy mà em vẫn nhất định không nói đúng không?” Cô giáo nhìn khóe miệng nữ sinh nhỏ lộ ra ý cười thì lập tức nổi giận.
Nụ cười trên mặt cô bé rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là bật khóc vì sợ hãi.
Cô thật sự không biết nhà mình ở đâu, cô rất ít rời khỏi nhà, hôm nay là lần đầu tiên đi tới một nơi xa như vậy, cô không biết mà. . . Hơn nữa mọi người ở đây rất hung dữ, người nào cũng rất hung dữ, cô giáo rất hung dữ, bạn học cũng rất hung dữ, cô không thích đến trường học. . .
“Cô giáo, em biết nhà em ấy ở sau chợ ạ.” Một giọng nói của cậu bé phát ra.
“Lạc Chính Dương.” Cô giáo xoay người lại, thấy người nói chuyện chính là học sinh gương mẫu của trường.
“Nhà em cũng ở gần đó, sắp em này cùng đội với em luôn có được không?” Cô giáo bụng to cũng không cần làm giáo viên tốt! Cô đã nhận ra cô bé này là ai, đương nhiên cũng biết cô bé ở đâu, cô cũng không phải giáo viên mới bước vào nghề, hơn nữa cô đã có gia đình còn đang mang thai, nếu như thật sự có lòng tốt thì càng là chuyện lạ, cô thà buổi trưa vào thư viện trường có máy điều hoà nhiệt độ kể chuyện cổ tích cho mấy đứa trẻ nghe cũng không ngu không ngốc mà đưa cô bé này về ngôi nhà ô uế dơ bẩn của nó. Nếu như để người ta nhìn thấy cô ra vào cái loại chỗ đó, làm sao cô còn mặt mũi gặp người khác, dứt khoát để Lạc Chính Dương thay thế đi.[ NV: hừ, giáo viên vậy đấy >”<, *chém chém*]
“Dạ được.” Cậu bé cũng không có dị nghị mà đồng ý.
“Em đi theo anh.”Âm thanh xuất hiện trên đỉnh đầu cô, Ý Lương ngẩng đầu nhìn người anh đang hướng về phía mình vẫy vẫy hai tay cùng với tư thế “Đi theo anh”, người anh kia còn cao hơn cô giáo một chút. Ý Lương hơi chần chừ, nhưng khi thấy cô giáo khủng long còn ở bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn mình, thì liền thật vội vã đi theo sau người anh kia.
“Lát nữa đi theo anh, anh sẽ dẫn em về nhà, biết không?”
“Dạ.” Cô cũng muốn về nhà, hoàn cảnh lạ lẫm ở đây làm cho Ý Lương tương đối bất an, anh lớp trên chịu dẫn cô về nhà, thật sự là quá tốt.
Vươn tay, cô bé nắm lấy góc áo người anh kia.
Lạc Chính Dương kinh ngạc liếc nhìn cô bé một cái, lại nhìn góc áo mình bị nắm, khóe mắt cô bé còn vương nước mắt tràn đầy tín nhiệm mỉm cười với mình. . . Nhìn dáng vẻ kia của cô, Lạc Chính Dương cũng đành từ bỏ ý nghĩ muốn đẩy tay cô bé ra, để cô bé nắm góc áo của mình cũng được.
“Vì sao anh lại cầm cờ?” Giọng nói của Ý Lương thật ngọt ngào.
“Vì anh là đội trưởng tuyến đường.”
Tiếp theo cả đội đi ra cổng trường, các bạn nhỏ đi phía sau đội trưởng tuyến đường thì thầm to nhỏ, nhất là khi mọi người nhìn thấy Lạc Chính Dương, nhân vật làm mưa làm gió trong trường, một học sinh siêu cấp gương mẫu thế mà lại để cho tiểu tạp chủng kia nắm góc áo của mình, việc này thật là quá đáng!
“Vù” một tiếng, một quả bóng bị sút mà bay tới cực nhanh.
Lạc Chính Dương lùi về sau, còn em gái nhỏ đang kéo góc áo mình tránh không kịp, vừa vặn bị nện trúng.
“Lạc Diễn Hàn!” Lạc Chính Dương quay đầu lại nghiêm khắc nhìn người con trai cố ý sút quả bóng tới, cảnh cáo một tiếng, lập tức cúi đầu xem em gái kia có bị thương hay không.”Em có làm sao không?”
“Anh làm gì mà đứng cùng với cái thứ kia vậy?!” Người con trai phía sau rõ ràng mang theo địch ý nặng nề với cô bé.
“Em đập trúng vào đầu em ấy rồi có biết không?” Lạc Chính Dương xoa xoa đầu cô bé, phát hiện nước mắt ở khóe mắt cô bé là vì lúc nãy bị cô giáo mắng nên mới chảy xuống, chứ khi bị bóng nện trúng cô bé thật ra không hề khóc.
“Hừ!” Người con trai kia đi tới bên cạnh hai người lấy quả bóng, còn không quên kéo bím tóc cô bé một cái.
Cô bé theo phản xạ lùi lại gần bên cạnh người anh kia, sợ hãi nhìn chằm chằm người đã bắt nạt mình.
Người đó cao gần bằng anh lớp trên, có một đôi mắt to, lông mày đậm, thoạt nhìn rất hung dữ, toàn thân trên dưới đều bẩn như nhau.
“Em ấy còn nhỏ, em không nên bắt nạt em ấy!”
Anh trai mặt mũi hiền lành đứng ra bảo vệ cô, tên hung thần ác sát cả người bẩn thỉu kia trái lại không để ý đến cô nữa, trừng mắt liếc cô một cái rồi ôm bóng xoay người đi.
“Sao ai cũng muốn bắt nạt mình vậy?” Ý Lương nhỏ giọng nói, như đang lẩm bẩm.
Những ánh mắt không thân thiện kia không bởi vì cô còn nhỏ tuổi mà giảm bớt vài phần ác độc, là vì mình đã làm sai chuyện gì, hay vì bọn họ không thích mình? Mình cũng có làm gì sai đâu! Vì sao bọn họ lại chán ghét mình như vậy?
Lạc Chính Dương nhìn nét mặt cô bé, đã học lớp sáu nên đương nhiên cậu biết rõ nguyên nhân, mẹ của cô em gái đứng bên cạnh này là gái điếm nổi tiếng ở đây, mẹ em ấy có khuôn mặt của người ngoại quốc, người khác biệt như thế hiển nhiên cũng làm Lạc Chính Dương nhìn hai mẹ cô bé vài lần, nhưng mỗi lần khi hai mẹ con cô bé tay trong tay đi qua trước cửa nhà thì mẹ và các dì, các thím khác sẽ chỉ vào hai người mà nói mấy lời khó nghe.
Nhiều người ở đây cũng có chút coi hai người họ là vật tượng trưng cho sự không sạch sẽ, cũng khó trách. . .
Thế nhưng nhìn vẻ mặt thương tâm của cô bé, mặc dù cô bé không phải hỏi mình nhưng Lạc Chính Dương cũng lắp bắp mở miệng an ủi: “Không. . . Không có đâu. . .”
“Thật vậy ư?” Trong mắt Ý Lương tràn ngập nghi hoặc, bởi vì những gì cô trải qua vào ngày đầu tiên đi học không phải như câu trả lời kia, cô thậm chí cảm thấy giáo viên đều đặc biệt hung ác với cô.
“Em đừng để ý đến bọn họ là được rồi.” Lạc Chính Dương thì thào nói một vài lời an ủi cô bé.
Ý Lương nhìn người anh trai duy nhất đối tốt với cô, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Dạ!” Cô gật đầu.