Mười Năm Không Xa

Mười Năm Không Xa - Chương 1




“ Chúng ta chia tay đi.” Cách vách tường, giọng nói của người phụ nữ vang lên: “ Em cảm thấy ... chúng ta không thích hợp.”



Hai lỗ tai của Khúc Tích dựng thẳng đứng, cách một vách ngăn, cô nhướng thân mình về phía trước lắng nghe cuộc đối thoại kia. Khúc Tích không dám gây ra tiếng động sợ sẽ bị phát hiện, cố gắng nhìn qua vách ngăn thấy bóng dáng người phụ nữ cùng với người đàn ông đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ.



Ngón trỏ của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, im lặng rất lâu. Lâu đến mức khi Khúc Tích nhíu chặt mày, anh mới lên tiếng: “ Vị huấn luyện viên thể hình kia gần đây vẫn khỏe chứ?.” Khuôn mặt của người đàn ông biểu cảm rất rõ rệt.



Người phụ nữ nghe xong câu hỏi, cả người run lên. Cả hai trầm mặc một lúc lâu, người phụ nữ đứng dậy, dáng vẻ rất tức giận: “ Cốc Ngôn, anh không nể mặt tôi, cũng không nên tự triệt đường lui của mình.”



Người phụ nữ vừa khóc vừa nói: “ Tốt xấu gì tôi cũng từng thích anh.”



Nói xong, người phụ nữ ấy che mặt, nhanh chóng rời đi.



Qua một lúc, Khúc Tích nghe thấy Cốc Ngôn nhẹ giọng tự giễu: “ Cô nghĩ rằng tôi chưa từng thích cô sao?.”



Anh cũng từng thích cô gái ấy. Nhưng, một người đàn ông, đâu dễ bộc lộ cảm xúc của mình.



Khúc Tích hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình gây chú ý đến thế nào, nửa người đều hướng ra ngoài, cô chỉ thấy anh mặc bộ đồ vest, vẻ mặt đạm bạc ngồi đó, bàn tay nắm chặt ly rượu, giống như muốn bóp nát nó trong tay.



Không biết anh đang suy nghĩ gì, Khúc Tích tự hỏi, sống như vậy không vất vả sao?.




Đối với ánh mắt của ai đó sáng rực như ngọn đuốc đang nhìn mình, Cốc Ngôn ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau làm cho Khúc Tích không kịp trở tay, có chút lúng túng nhưng ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, vẫy tay với Cốc Ngôn: “Aiz, thật khéo.”



Cốc Ngôn chau mày, anh cũng không trả lời, đứng lên rời đi. Khúc Tích cũng rời khỏi chỗ ngồi, chạy theo anh.



Ra khỏi quán cafe, bên ngoài ánh nắng mặt trời mang theo hơi thở của mùa xuân chiếu lên cành liễu bên đường. Bước đi của Cốc Ngôn rất nhanh, Khúc Tích chạy hụt hơi mới đuổi kịp: “Chú Ngôn, trời ấm lên rồi, đi nhanh như vậy rất dễ chảy mồ hôi, chú đi chậm một chút.” Khúc Tích nói thêm: “ Khó trách bạn gái chú bắt cá hai tay, chú không biết quan tâm là gì cả.”



Nghe xong câu nói này, Cốc Ngôn dừng bước.




Khúc Tích đi tới chỗ Cốc Ngôn, vừa đi vừa cười: “ Cũng có thể do trước đây bạn gái chú thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy. Tôi có cảm giác an toàn nhiều hơn, tuyệt đối không bắt cá hai tay.”



Cốc Ngôn nâng mắt nhìn cô: “ Cháu đúng là kẻ cơ hội, nắm bắt từng phút tự đề cử bản thân.”



Khúc Tích mặt dày, cười lớn: “ Tôi thích chú, vất vả lắm mới đi tới ngày hôm nay, đương nhiên phải đem tình cảm của mình thổ lộ. Trước mắt, chú không có bạn gái hay là tiếp nhận tôi đi. Chính mắt tôi đã chứng kiến, hiện tại chú đang độc thân. Như vậy tôi có theo đuổi chú, cũng rất hợp lẽ.”



Nếu là ngày thường, Cốc Ngôn sẽ không để bụng với mấy câu nói của cô, nhưng hôm nay tâm trạng của anh rất xấu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “ Chú không có hứng thú với trò đùa của cháu.”



Khúc Tích tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn anh: “ Chú Ngôn, tôi thật lòng.”




“ Nếu cháu lớn hơn mười tuổi, chú sẽ tin là sự thật.” Cốc Ngôn hờ hững xoay người rời đi, hoàn toàn không biết rằng, người con gái đằng sau, nụ cười trên khuôn mặt cô đang dần tắt đi.



Khúc Tích xoa ngón tay của mình, cô cố gắng nở nụ cười nhạt, tự nói với bản thân: “ Mười tuổi ... cũng không phải kém rất xa.”



Người cô thích, lớn hơn cô mười tuổi. Khi cô mười sáu tuổi, anh đã hai mươi sáu, là một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Anh đến trường trung học của cô tham dự buổi diễn thuyết. Khi đó, cha mẹ Khúc Tích mới vừa ly hôn, cô trở nên bất mãn, trốn nhà đi tìm hiểu thế giới bên ngoài.



Cô nhớ rất rõ ngày đó, cũng như hôm nay, một ngày xuân vào tháng ba, trong buổi diễn thuyết nói về chủ đề ước mơ của bạn, giọng nói của Cốc Ngôn cũng đẹp như vẻ ngoài của anh, vô cùng hoàn mĩ. Người đàn ông trước mắt đã chinh phục thành công trái tim cô. Trái tim cô rung động bởi vì anh.



Từ hâm mộ chuyển sang yêu mến.



Cho tới bây giờ, suốt sáu năm qua, Khúc Tích vẫn lấy Cốc Ngôn làm mục tiêu phấn đấu của bản thân.



Khúc Tích học trường đại học anh từng học, học khoa anh từng đăng kí, sau khi tốt nghiệp cô liền gởi đơn xin vào công ty anh, trở thành nhân viên của anh. Sau đó, cô dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.



Nghĩ lại, những chuyện cô đã làm không hề dễ dàng nhưng Khúc Tích cảm thấy rất đáng để theo đuổi.