Mười Năm Để Chó Ăn

Chương 34




Tình trạng của Trương Dịch Văn không có gì đáng ngại.

Sau khi sử dụng một loạt thuật ngữ chuyên môn để giải thích tình hình của Trương Dịch Văn, bác sĩ chốt một câu như vậy.

Trái tim thấp thỏm suốt mấy tiếng đồng hồ của Diêu Lương cũng nhẹ nhõm hơn, thần kinh căng thẳng bấy lâu cũng thả lỏng.

Trương Mẫn Lộ bên cạnh đương nhiên cũng vậy.

Ngay khi cả hai vừa định thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ lại nói thêm một câu "tuy nhiên". Hai chữ này khiến Diêu Lương và Trương Mẫn Lộ căng thẳng trở lại, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi câu nói tiếp theo của bác sĩ.

Bác sĩ đại khái nói mặc dù ca mổ diễn ra suôn sẻ nhưng tình hình của Trương Dịch Văn vẫn cần được theo dõi, những ngày tới rất quan trọng.

Về tình về lý, việc chăm sóc Trương Dịch Văn lẽ ra phải do Trương Mẫn Lộ phụ trách, dù sao Diêu Lương và Trương Dịch Văn đã chia tay, đến chăm sóc người yêu cũ không thích hợp cho lắm. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Diêu Lương lại nói với Trương Mẫn Lộ hãy để anh làm việc này.

Sau một hồi im lặng thật lâu, Trương Mẫn Lộ đồng ý một cách bất ngờ.

Lý do vì sao Trương Mẫn Lộ sẵn sàng giao nhiệm vụ này cho Diêu Lương cũng rất dễ hiểu, cô phải chăm sóc cha của Trương Dịch Văn, không thể để ông ấy biết con trai yêu quý của mình bị tai nạn xe, nếu không gia đình họ sẽ có chuyện lớn.

"Đây là lần cuối."

"Càng sớm dứt ra đối với cậu hay cả em tôi đều tốt cả."

Sau khi để lại hai câu không liên quan này, Trương Mẫn Lộ rời đi.

Người ngoài không hiểu nhưng Diêu Lương lại hiểu rất rõ ràng, anh biết Trương Mẫn Lộ muốn nói gì.

Ý tứ của cô ấy rất đơn giản, đó là muốn Diêu Lương và Trương Dịch Văn cắt đứt hoàn toàn.

Còn câu lần cuối cùng là để cảnh báo Diêu Lương rằng lần sau cô sẽ không làm người ngoài cuộc mà nhìn họ nữa.

Diêu Lương không khó chịu vì những lời của Trương Mẫn Lộ, anh hiểu hết. Mối quan hệ mà cả người lớn hai bên đều không đồng ý có thể kéo dài bao lâu? Chi bằng nhân lúc còn sớm mà kết thúc.

Lúc trước Diêu Lương muốn chia tay Trương Dịch Văn chẳng phải cũng bởi thế sao, vì anh không muốn Trương Dịch Văn phải khó xử với gia đình mình.

Khi Trương Dịch Văn nói chuyện tình của bọn họ cho ba hắn biết, ông ấy đã tức giận đến mức lên cơn đau tim và được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm. Ba hắn nói nếu Trương Dịch Văn không chia tay Diêu Lương, ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn. Diêu Lương liền biết họ sẽ không có cái gì gọi là tương lai.

Trương Dịch Văn sẽ không thể vì anh mà cắt đứt quan hệ với cha mình, Diêu Lương cũng không muốn trở thành tội đồ.

Lại nói, càng về sau, bọn họ không còn âu yếm như trước, giống như hai con thú bị mắc kẹt, đau khổ giãy dụa và hành hạ nhau trong mối quan hệ đang nhạt phai này.

Cảm giác thích thì vẫn còn, đáng tiếc chỉ thích thôi thì không đủ.

Diêu Lương có thể hiểu được, vì vậy anh đã đề nghị chia tay trước.

Nhưng cảm giác thích ấy lại ngấm ngầm lan ra, anh không thể nói lời độc ác khiến Trương Dịch Văn chết tâm. Anh biết, chỉ cần Trương Dịch Văn đến tìm mình vài lần, anh nhất định sẽ dao động.

Diêu Lương yếu ớt ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che mặt, cảm giác mỏi mệt sắp tràn ra.

Niềm yêu thích bắt đầu từ năm mười sáu tuổi đã sớm khắc sâu vào xương cốt Diêu Lương. Lúc nghe chuyện của Trương Dịch Văn, anh lo lắng hơn bất cứ ai. Khi ấy nghe thấy cái tên Trương Dịch Văn, có lẽ anh nên quay đầu nhanh hơn.

Rõ là thích người này hơn bất kỳ ai khác, nhưng lại không thể đi được tới cuối đường.

Cuộc đời máu chó này, Diêu Lương chỉ có thể hy vọng chính mình chưa từng gặp Trương Dịch Văn.

Nếu chưa từng có được một người tuyệt vời như vậy, Diêu Lương sẽ không cần phải khao khát, anh sẽ bình yên trải qua nhân sinh có hơi xui xẻo của mình, chẳng cần dùng cả đời để hoài niệm quá khứ.