Về đến nhà đã là buổi trưa.
Thời An đi phía trước, Cố Thiên Quân theo sau.
Thời An vừa mở cửa vừa nói: "Quân Quân, buổi chiều chúng ta làm gì đây, hiếm lắm mới được nghỉ một ngày, ngày mai đi làm lại không có thời gian."
Khựng lại vài giây, Cố Thiên Quân nhẹ giọng nói: "Ở nhà."
Vào nhà, Thời An nói một mình: "Miễn là có dì thì ở đâu cũng được."
"Thế à?"
"Đương nhiên rồi, con sẽ không nói dối..."
Nói được nửa chừng, giọng Thời An dịu xuống, thân thể cũng mềm nhũn.
Cố Thiên Quân đang ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô, cọ tới cọ lui, thi thoảng lại hôn, vừa nhẹ vừa chậm, nhất quyết muốn hành hạ vùng da đó đến khi ửng đỏ mới thôi.
Sóng không kêu, gió cũng không dám thổi.
Ngoài tiếng thở càng lúc càng nặng nề của Cố Thiên Quân, Thời An không nghe thấy gì khác.
Không ai cưỡng nổi.
Thời An quay người lại, dùng cả hai tay, một tay ôm eo Cố Thiên Quân, một tay đỡ mặt cô ấy, từ bị động chuyển sang chủ động, muốn hôn cô ấy, nhưng Cố Thiên Quân không để cô được như ý, tại thời điểm mấu chốt, sẽ luôn trốn mất.
Liên tục lùi lại, lùi đến khi không còn đường lui nữa.
Cố Thiên Quân tựa lên cửa, nắm tay nắm cửa, môi khẽ hé, nhìn Thời An, mỉm cười tùy tiện.
Tim Thời An đập loạn, chỉ biết nuốt ực.
Cố Thiên Quân nói: "Tiếp tục đi."
Thời An mù mờ, "À, ừ."
Cố Thiên Quân cười khoa trương, "Được không?'
Thời An kìm nén đến đỏ mặt, "Được, hẳn là được."
Giây tiếp theo, xương cốt Thời An đều yếu mềm.
Cố Thiên Quân: "Con không được nhưng dì được."
Nụ hôn vừa dứt thì điện thoại đổ chuông.
Thời An: "Dì nghe điện thoại đi."
Cố Thiên Quân lắc đầu cười, "Không vội, hôn xong rồi nghe."
Nghe vậy, tim Thời An càng đập nhanh hơn, hôn thật cương quyết.
Khi hôn tiếp, Thời An thích lén mở hờ mắt, nhìn Cố Thiên Quân thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, gò má ửng đỏ, nét mặt động tình, và cả hàng mi khẽ run rẩy, đều là chứng cứ cho thấy cô ấy yêu Thời An, Thời An không nỡ bỏ qua.
Nụ hôn dài kết thúc, hơi thở ẩm nóng của Cố Thiên Quân quét qua vành tai Thời An, "Con không tập trung."
Thời An chột dạ, "Lần sau không dám nữa."
Cố Thiên Quân: "Dì phải trừng phạt con."
Sau đó, cắn vào cổ Thời An, mút mười mấy giây.
Thời An rên rỉ một tiếng, "Đau."
Cố Thiên Quân bật cười, "Còn có lần sau thì sẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu." Dùng tay nhẹ nhàng xoa vết đỏ, cô ấy mỉm cười đẩy Thời An ra, đi nghe điện thoại.
Đợi Cố Thiên Quân đi ra ban công, Thời An thở dài, sau đó, cô dựa vào tường, mở Baidu, lén lén lút lút tra chút nội dung 'xấu hổ', lúc đầu, cô còn tranh thủ liếc nhìn Cố Thiên Quân hai cái, sau đó xem đến mê mẩn, cũng quên sạch tất cả, ngay cả Cố Thiên Quân đi tới từ lúc nào, cô cũng không biết.
Chiếc điện thoại bị Cố Thiên Quân đoạt đi, Thời An hoảng loạn.
"Xem gì mà cười như thế?" Cố Thiên Quân không xem điện thoại mà tiến lên một bước.
Thời An vội vàng chộp lấy, "Không xem gì cả."
Cố Thiên Quân đưa điện thoại ra sau lưng, nhướng mi, "Sao, dì không được xem điện thoại của con à?"
Thời An gấp gáp xua tay, "Không, không, không, dì được xem, chỉ là..."
"Hả? Chỉ là cái gì?" Cố Thiên Quân rõ ràng không muốn buông tha cho Thời An dễ dàng.
Xoắn xuýt hồi lâu, Thời An ôm mặt, "Cũng không có gì, dì xem đi."
Cố Thiên Quân vốn chỉ muốn trêu chọc Thời An, nhưng bây giờ lại thật sự nảy sinh lòng hiếu kỳ, vậy là, cô ấy nhận lấy điện thoại, ánh mắt lướt trên màn hình, mỉm cười duyên dáng, giọng nói dâng cao, "Muốn à?"
Thời An cứng miệng, "Không muốn."
Cố Thiên Quân nhướng mày, "Không muốn thì thôi." Sau đó, cô ấy nói: "Dì phải ra ngoài một lát, con muốn đi cùng dì không?"
Thời An: "Đi làm gì?"
Cố Thiên Quân: "Hôm nay Bắc An đã nhận lại bố mẹ rồi, buổi chiều họ sẽ về nhà, Bắc An muốn tạm biệt dì trước khi đi, dì từ chối mấy lần rồi, lần này không lý do để từ chối nữa, chỉ đành nhận lời thôi."
Thời An khó hiểu, "Sao dì phải từ chối?"
Cố Thiên Quân đẩy nhẹ trán cô, "Không phải vì sợ con không vui hay sao?"
Đầu óc Thời An chậm chạp, "Sao con lại không vui?"
Hồi lâu sau cô mới nhận ra, "Cô ấy không thích dì đấy chứ?" Sau đó, cô quấn lấy cánh Cố Thiên Quân, tựa đầu lên vai cô ấy, "Quân Quân, đưa con theo cùng dì được không, con muốn đi với dì."
Cố Thiên Quân: "Được."
Thời An được lợi còn tỏ ra tủi thân, "Phiền quá à, sao người thích vợ mình lại nhiều thế cơ chứ, họ không có vợ của riêng mình hay gì?"
Cố Thiên Quân bị chọc cười, cố ý nghiêm mặt, "Không biết lớn nhỏ, gọi dì."
Thời An nghiêng đầu, "Gọi rồi thì tối nay ngủ với ấy được không?"
Cố Thiên Quân suy nghĩ, "Ừ."
Thời An liếm môi, nhỏ giọng ghé vào tai Cố Thiên Quân nói: "Vậy tối nay con sẽ gọi cho mà nghe."
Nói xong liền chạy mất.
Cố Thiên Quân sờ lên gò má nóng bừng, thở dài, lắc đầu mỉm cười rồi theo Thời An ra ngoài.
*
Cố Thiên Quân đi gặp Bắc An và bố mẹ cô, Thời An ngồi trên xe đợi cô ấy, đang chán thì nhìn thấy tin nhắn của Trần Y Lạc trên nhóm WeChat: 【Mai mình về nước nè, có ai tới tiếp đón mình không?!】
Lục Thính Nghiêu: 【Có!】
Kiều Dữ: 【Có!】
Nhắc mới nhớ, từ khi Kiều Dữ ngửa bài với Thời An, bọn họ cũng không liên lạc nữa, nhưng bây giờ, mọi chuyện đều đã ổn thỏa, cả 4 không nên gượng gạo chỉ vì vì hai người họ.
Thời An nghĩ, vẫn nên hỏi Cố Thiên Quân trước xem, cô ấy đồng ý thì đi.
Cô không hề nghĩ như vậy là ấu trĩ, quan hệ yêu đương tốt đẹp đòi hỏi hai bên phải cùng gắn bó, nếu cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ mà không báo trước hay quá mệt mỏi để làm thì không ai dám đảm bảo, đây liệu có trở thành ngòi nổ khiến tình cảm rạn nứt hay không.
Không dễ gì có được tình yêu này, Thời An nhắc nhở bản thân từng giây từng phút: Phải tận tâm vun vén.
Dù họ mới chỉ ở bên nhau một tháng, nhưng họ phải chịu đựng vô số ngày đêm mới đánh đổi được, gập ghềnh đã lâu, mới nắm được tay đối phương, Thời An cũng không muốn buông tay, kiếp này, cô chỉ yêu Cố Thiên Quân.
Thời An luôn hồ đồ, nhưng khi yêu Cố Thiên Quân, cô cần phải sáng suốt.
Cô sợ mất đi, vì vậy cô không thể đánh mất được.
Khi Chúa tạo dựng thế giới, Ngài không hề cứng nhắc.
Vậy nên, muốn yêu như thế nào, thì cứ yêu như thế.
Thời An đã đọc rất nhiều sách, nhưng năm qua đã đặt chân đến rất nhiều nơi, cô mở mang kiến thức không ít, nhưng vẫn không biết định nghĩa tình yêu như thế nào, quan niệm của cô rất cẩu thả: Người ta nói người yêu đều phải chừa lại cho mình đường lui, nhưng tôi đã trải qua những ngày tháng mịt mù tăm tối, khi đó tôi không có lối thoát, là cô ấy kéo tôi ra, cô ấy chính là đường lui của tôi, tôi muốn dành cho cô ấy thật nhiều tình yêu, tôi không cần đường lui.
Không ai nói được rằng, 'Rốt cuộc tôi có thể nhìn thấy mặt trời mọc bao nhiêu lần, lặn bao nhiêu lần trong cuộc đời', ngày mai sẽ ra sao, không ai biết được, thần biết nhưng thần sẽ không nói cho bạn, chỉ cần không chạm tới lằn ranh đạo đức thì sẽ không có đúng sai.
Yêu là đúng.
Nếu người bạn yêu sẵn sàng kiên định bước về phía bạn, tuyệt đối đừng phụ lòng cô ấy.
Nồng nhiệt, dũng cảm yêu cô ấy, không hổ thẹn.
Trào lưu có thể thổi qua con hẻm cũ hết lần này tới lần, Tại sao không thể trao đi sự chân thành cho người yêu của mình hết lần này đến lần khác?
Ngọn gió lớn có thể thổi qua con hẻm cũ hết lần này tới lần khác, tại sao không thể hết lần này tới lần khác trao đi sự chân thành cho người mình yêu?
Cố Thiên Quân xứng đáng. Thời An nguyện ý kiên trì, chân thành hơn cả ngọn gió lớn.
Nghĩ tới đây, Thời An lấy giấy bút ra:
"Dì là một cuốn sách dày, con muốn đọc hiểu dì, nhưng con đọc chậm quá, e là mất cả một đời.
Giây phút này, những điều con từng trải qua cùng dì, đang hiện lên trong tâm trí con như một bộ phim câm, nếu những câu chuyện và tình tiết đều diễn ra trong một cảnh, con sẽ nghĩ tới 8 chữ: Ngày dài sắp tận, hoàng hôn trầm lắng.
Trước kia đã đọc quá nhiều tiểu thuyết vớ vẩn, chỉ có thể dùng những câu từ thô bỉ này để bày tỏ cảm xúc trong lòng con về ký ức ấy: Mơ hồ mà dịu dàng.
Con lặp đi lặp lại nhiều ngày đêm: Cố Thiên Quân, con thật sự rất, rất yêu dì.
Hải Tử có câu: Trời cao chẳng có thứ gì, cớ sao lại dành an ủi cho tôi?
Cảm xúc của bản thân chúng ta, đã giao phó mọi thứ cho linh hồn.
Nhìn bầu trời như thế nào thì đó sẽ là bầu trời như vậy.
Tình cảm quý giá nhất là sự trân quý, cẩn trọng thuở ban đầu, kề cận đối phương với sự tôn kính dành cho tình yêu, càng thêm tin tưởng rằng chúng ta liệu có phải người khác với đối phương?
Vì vậy, nhìn nhận tình yêu như thế nào thì tình yêu của chúng ta là thế ấy.
Về những thứ thực tế hơn khác, con không ao ước, sự đồng tình mà bản thân ta giành được tương xứng với những nhọc nhằn và năng lực, những thứ này không đáng phải lo lắng, bất luận chúng ta có được sự đồng tình từ xã hội cùng những lời chúc phúc từ nhiều người hay không, chúng ta vẫn có thể dựa vào tình yêu của chúng ta mà bước tiếp, bởi vì chúng ta là những người được tình yêu thiên vị.
Con lúc này, dường như đã biết chắc trước đại kết cục, vận mệnh của chúng ta đã gắn bó chặt chẽ cùng nhau.
Không nói được những điều quá êm tai, mong rằng dì hãy yêu con thật nhiều.
Cuối cùng, nếu dì bằng lòng gả cho con, con sẽ cưới dì ngay lập tức, làm vợ con nhé, dì bằng lòng không?"
Viết xong, Thời An lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đặt lên giấy, gấp lại rồi nhét vào túi Cố Thiên Quân, vào thời khắc thiêng liêng như vậy, tay run, cũng chẳng có gì lạ.
Sau đó, đặt túi trở lại chỗ cũ.
Thời An nhìn ra cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Cố Thiên Quân đi ra ngoài, một cô bé đi theo phía sau cô ấy, hẳn là Bắc An, họ dừng bước, hình như đang nói chuyện.
Thời An vốn đang vui mừng vì Cố Thiên Quân đi ra nhanh, nhưng giây tiếp theo, nụ cười cứng đờ trên mặt, vì——
Bắc An ôm Cố Thiên Quân.
Thời An sắp tức chết, không muốn nhìn lấy một cái, cô bực tức tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nhưng càng nghĩ càng giận, cô lại khó chịu nhìn qua, nhưng lại thấy Cố Thiên Quân đang đi về phía mình.
Thôi được, Thời An thừa nhận, cô hết giận rồi, chỉ là chua chua trong lòng.
Vậy là, sau khi Cố Thiên Quân lên xe, Thời An không để ý cô ấy.
Cố Thiên Quân ngẩn người, "An An?"
Thời An quay đầu sang một bên.
Cố Thiên Quân không tốn nhiều công sức đã đoán ra, "Giận à? Sao không nghe dì giải thích mà tự hờn dỗi thế?"
Thời An làu bàu, "Con không thèm nghe dì giải thích."
Cố Thiên Quân tươi cười, "Không muốn nghe thì thôi."
Tuy nói vậy, nhưng cô ấy vẫn dịu giọng lại, "An An, vừa rồi Bắc An ôm dì, dì nhất thời không phản ứng kịp, nhưng không được vài giây là dì đã đẩy cô bé ra rồi."
Thời An nói: "Con mặc kệ, dù sao cô ta cũng ôm dì rồi, hôm nay con sẽ giận dì, giận cả ngày."
Cố Thiên Quân xoa đầu Thời An, "Rồi, rồi, đều là lỗi của dì, trách dì, con giận bao lâu cũng được, dì dỗ hết."
Thời An vỡ òa, "Tàm tạm." Đảo mắt, cô lại nói: "Mà này, không phải dì cũng gọi cô ta là An An đấy chứ?"
Cố Thiên Quân nghiêm túc nói: "Không, An An chỉ có mình con."
Thời An vẻ mặt vô cảm gật đầu, nhưng khi quay mặt đi, cô lại vui vẻ cười hở 8 cái răng.
Cố Thiên Quân, thật sự sẽ làm vậy.
Thời An cầm điện thoại, âm thầm tính kế, nên giận như thế nào tiếp. Tối nay...
Không thể Baidu vô ích được.
Gạo cũng nên phải nấu thành cơm rồi.
Nghĩ đến vậy, Thời An nhìn Cố Thiên Quân, cổ họng chuyển động lên xuống.
Cố Thiên Quân đã nhìn thấy, quyến rũ vén tóc, "Chúng ta về nhà."
Thời An không đáp, nếu đã giả vờ giận thì sẽ giả vờ cho tới cùng.
Suốt ban ngày, Thời An bơ Cố Thiên Quân, cho đến tận 7 giờ tối——
Thời An tắm rửa, mặc đồ ngủ xong, Cố Thiên Quân đang ngồi trên sô pha đọc sách, cô lượn lờ bên cạnh cô ấy, không biết Cố Thiên Quân không nhìn thấy hay là không muốn để ý cô, Thời An nhịn hết nổi, kiếm chuyện, "Con đi ngủ đây."
Cố Thiên Quân chậm chạp buông sách xuống, "Được."
Thời An hung dữ nhìn cô ấy, "Cố Thiên Quân!"
Cố Thiên Quân mỉm cười xinh đẹp, "Ơi?"
Thời An: "Con vẫn còn đang giận đấy."
Cố Thiên Quân lại cầm sách lên, "Dì biết."
Thời An 'hừ' mạnh hai tiếng, quay người về phòng ngủ.
Nằm trên giường, Thời An quấn chặt chăn, hạ quyết tâm ngày mai cũng phớt lờ Cố Thiên Quân, nhắm mắt lại, cô chuẩn bị đi ngủ, không nhận ra, Cố Thiên Quân mặc một chiếc váy hai dây ren gợi cảm, bước vào——
Khi được nhiệt độ cơ thể ấm áp bao bọc, hơi thở Thời An hỗn loạn, cô vờ bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, "Dì qua đây làm gì?"
Giọng Cố Thiên Quân rất nhỏ, mang theo chút âm run tủi thân, "Sợ dì không dỗ con tốt, sợ con giận thật."
Thời An chưa bao giờ nghĩ, Cố Thiên Quân cũng sẽ sợ hãi.
Cô quay người lại, dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, hôn lên trán, lên mắt, lên khóe miệng cô ấy, "Làm sao con giận dì được, con hết giận dì lâu rồi."
Cố Thiên Quân gật đầu lia lịa, chủ động hôn Thời An, nụ hôn triền miên buồn bã kết thúc, cơ thể hai người đã quấn lấy nhau, Thời An đè Cố Thiên Quân dưới mình, "Quân Quân, con muốn nhiều hơn nữa."
Bàn tay ôm sau lưng Thời An của Cố Thiên Quân thắt chặt, trong mắt đều là vẻ mê hoặc quyến rũ hồn người, giọng nói cô ấy xen lẫn tiếng thở gấp, "Con muốn gì?"
Thời An: "Con muốn..."
Tay Cố Thiên Quân khẽ dùng lực xuống phía dưới, cả người Thời An chạm lên người cô ấy, sự gần gũi chặt chẽ này, khiến Thời An không biết phải làm sao, tay cô bắt đầu không biết nên đặt ở đâu.
Môi Cố Thiên Quân áp sát vào tai Thời An, giọng điệu phóng đãng, "Không phải con rất muốn biết làm loại chuyện đó với phụ nữ 30 tuổi là như thế nào sao?"
Thời An: "Ừ, nhưng Baidu không viết."
Những nụ hôn dày đặc quét qua cổ Thời An, Cố Thiên Quân nói: "Dì biết, dì dạy con."
Tiếp đó, đầu óc Thời An trống rỗng, cô chỉ biết, cô vẫn đang không ngừng gọi 'dì'.
Hồi nhỏ, Thời An không thích uống sữa, nhưng Cố Thiên Quân muốn cô uống, nên cô uống. Cô không thể quên được hương vị này, hương thơm ngào ngạt trong miệng, dư vị vô tận, dòng nước đậm đà lan tỏa khắp nơi tại đầu lưỡi, cô uống rất chậm, cô tỉ mỉ thưởng thức hương vị tuyệt hảo, một ly sữa, không biết đã uống hết tự lúc nào.
Không được tham lam.
Hai chân mỏi nhừ, cổ họng khản đặc, Cố Thiên Quân nhìn trần nhà, ôm chặt Thời An, "Được rồi, An An, không được, thật sự không được nữa đâu, con đúng là học sinh giỏi, học một biết mười."
Thời An ôm lại cô ấy, "Dì giỏi vậy, dì không được phép dạy ai khác đâu đấy."
Cố Thiên Quân: "Được, dì hứa với con."
"Con yêu dì."
"Dì cũng yêu con."
Trong mơ, Thời An lại uống một ly sữa, nhưng lại không sao ngon được như vừa rồi.
Cô còn mơ: Trong mùa mưa ẩm ướt, cô đang tưới cây cùng một người phụ nữ, người phụ nữ cười với cô, cô nhìn rất rõ, người phụ nữ diễm lệ ấy, chính là Cố Thiên Quân.
Những thứ này, được gọi là vẻ đẹp của sự thoải mái chân thực.