Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 85: Dì Cố, đừng bỏ lại con một mình




Mùa xuân 2019.

Thời An đón Tết tại nhà họ Cố, cô vốn tưởng rằng hai ông bà sẽ buồn bã vì sự vắng mặt của Cố Thiên Quân, nhưng không ngờ, họ không hề bị ảnh hưởng gì mà vẫn hi hi ha ha mỗi ngày.

Tối mồng 2 Tết.

Nhân lúc Ngưu Phương Bình đánh bài cùng bạn bè, Thời An kéo Cố Thục Mai sang một bên, nói ra những băn khoăn mấy ngày nay, "Bà cố... Mọi người không nhớ dì Cố sao, tại sao mấy ngày này con không nghe thấy mọi người nhắc tới cô ấy?"

Cố Thục Mai mỉm cười hiền hậu, "Nhắc tới sẽ nhớ, nên thà rằng đừng nhắc, hơn nữa con bé thường xuyên báo cáo với bà, con bé vẫn bình an."

Tim Thời An thắt lại, "Bà biết cô ấy đang ở đâu không?"

Cố Thục Mai lắc đầu, "Bà không biết.

Nhìn Thời An vô cùng sốt ruột, bà bổ sung: "Ngày Thiên Quân đi, con bé có đến gặp bà là lão già, con bé nói muốn đi làm chuyện có ý nghĩa, ông bà hỏi thì con bé cũng không nói, sau đó con bé hứa sẽ thương xuyên báo bình an thì ông bà mới để con bé đi."

Thời An cảm thấy sắp nắm bắt được manh mối, cô lại hỏi: "Bà cố, bà cho con phương thức liên lạc của cô ấy được không, con không tìm thấy cô ấy."

"Con bé dùng số ảo, bà không gọi được, cảm giác như con bé không muốn chúng ta tìm thấy con bé vậy." Nói xong, Cố Thục Mai nghi hoặc nói: "Phải rồi, Thiên Quân đi hơn hai năm rồi mà chưa từng liên lạc với con sao?"

Thời An mất mát, "Chưa ạ."

Trong mắt Cố Thục Mai lóe lên sự nhìn xa trông rộng, "An An, các con cãi nhau à, Thiên Quân thương con như vậy, sao lại có thể không liên lạc với con?"

Thời An không giấu được vẻ u sầu, "Con cũng không biết nên nói sao, dù sao thì đã có một số chuyện xảy ra, sau đó bọn con không thường liên xuyên liên lạc nữa."

Cố Thục Mai cười nói: "Sao thế, con gái giận dỗi hả?"

Thời An tựa đầu lên vai Cố Thúc Mai, "Đương nhiên là không ạ, bà cố, con đã lớn rồi, vậy cô ấy có nói khi nào quay lại không ạ?"

Cố Thục Mai: "Không."

Thời An lẩm bẩm, "Hai năm rưỡi rồi, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu, tại sao con không tìm được cô ấy, bà cố, mọi người không nhớ cô ấy sao?"

Cố Thục Mai có thể cảm nhận được nỗi buồn của Thời An nên vỗ nhẹ lưng cô, "Thiên Quân ấy à, bố mẹ con bé chỉ quan tâm ân ái vợ chồng, chỉ nghĩ tới hạnh phúc của chính mình, thờ ơ lạnh nhạt với chuyện của con bé nên từ nhỏ con bé đã lớn lên bên cạnh bà, bà dĩ nhiên là nhớ con bé, nhưng con bé có lý tưởng của mình, bà không cản được, không ngăn được con bé bay."

Những lời này khiến trong lòng Thời An thấu triệt.

Trước đây cô thiển cận, cô vốn cho rằng, Cố Thiên Quân ra đi chỉ là để tránh mặt cô. Bây giờ cô mới đột nhiên giác ngộ, tâm trí cô tràn ngập tình yêu mà lại quên mất, Cố Thiên Quân cũng có lý tưởng.

Cố Thục Mai thấy Thời An thẫn thờ, lắc lắc 5 ngón tay trước mắt cô, "Đang nghĩ gì thế, An An?"

Thời An ngồi thẳng dậy, cười nhẹ nhõm, "Bà cố, hình như con đã nghĩ thông suốt rồi."

Cố Thục Mai nghe tới bối rối, "Sao?"

Thời An chớp mắt nhìn bà, "Từ sau khi cô ấy đi, con giống như một con ruồi không đầu vậy, để tìm cô ấy, đã đi qua rất nhiều thành phố, trong hành trình dài này, con chỉ muốn tìm cho ra cô ấy, nhưng lại quên rằng, tại sao con phải nhất định tìm được cô ấy."

Nói một nửa, cô chợt nhận ra, nói nhiều thêm có lẽ sẽ bị lộ, đảo mắt, vội vàng kiếm cớ rời đi, "Ôi chao, bà cố, dì Thiên Nhiên tìm con có chuyện, con tới chỗ dì ấy nha."

Cố Thục Mai nhìn Thời An nét mặt kỳ lạ, mỉm cười ẩn ý, "An An, chú ý an toàn."

Thời An: "Con biết rồi ạ."

Sau khi cô ra khỏi cửa, Cố Thục Mai gấp gáp lên tầng tìm Ngưu Phương Bình, "Ông già, đừng chơi nữa, tôi phát hiện một chuyện trọng đại, đảm bảo ông nghe xong, tối nay khỏi ngủ luôn."

Ngưu Phương Bình đeo kính lão, mắt vẫn dán chặt lên các lá bài, bất mãn làu bàu, "Chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện tôi đánh bài được?"

Cố Thục Mai: "Tin sốt dẻo, ông muốn nghe không?"

Hai mắt Ngưu Phương Bình sáng rực, "Muốn."

Đợi ông đánh bài xong, Cố Thục Mai lập tức kéo ông đi, vội vã nói: "Nói cho ông biết, tôi nghi An An..."

*

Mặc dù vừa rồi là nói dối Cố Thục Mai, nhưng Thời An vẫn đi tìm Cố Thiên Nhiên.

Lúc này, ngồi trên sô pha, Thời An lơ đãng.

Cố Thiên Nhiên dò hỏi, "Sao thế, đêm muộn rồi, chạy tới chỗ dì tham gia cuộc vui gì thế?'

Thời An nghiêng đầu, "Hình như con không được tới thì phải, dì có hẹn rồi à?"



Cố Thiên Nhiên: "Tết nhất, hẹn được ai?"

Thời An: "Vậy thì tốt, dù sao con cũng rảnh, chúng ta nói chuyện đi."

Cố Thiên Nhiên xua tay, "Dì không nói chuyện với con."

Thời An cười lớn, "Vì lần trước con nói chuyện với dì 6 tiếng nên dì sợ rồi à?"

Cố Thiên Nhiên cười mà như không: "Con biết thì tốt, Thời An, tai dì mọc kén tới nơi rồi, ngoài Cố Thiên Quân ra, con không có gì khác để nói hả?"

Thời An nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: "Hình như là không có thật."

Đỡ trán, Cố Thiên Nhiên bất lực, "Chị, chị mau về đi, em thật sự chịu hết nổi rồi."

Trong lúc cô nàng nói, Thời An bèn bật TV lên, bấm điều khiển từ xa, vẫn không tìm được kênh nào vừa ý, "Dì Thiên Nhiên, vậy dì nghĩ con nên làm gì, con đã quen được dì bày mưu tính kế rồi, nếu dì không quan tâm tới con thì con biết tìm ai đây, không có quân sư nào thông minh hơn dì hết."

Khóe môi Cố Thiên Nhiên không dằn xuống được, "Được, thấy con biết nói chuyện, dì sẽ nói chuyện với con một lúc."

"Vậy con không khách sáo nữa nha."

"Nói đi, nói đi."

Thời An đặt điều khiển xuống, "Dì Thiên Nhiên, sau này con vẫn sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy, nhưng con không thể coi đây là việc duy nhất trong cuộc đời mình được, con muốn hiểu, tuy rằng con tạm thời không được như cô ấy, trở thành một bác sĩ xuất sắc, nhưng tối thiểu cũng phải đạt điểm, con không muốn sau khi trở về, cô ấy thấy con, không có gì ngoài một trái tim dành cho cô ấy."

Cố Thiên Nhiên mát ruột, "Con lớn thật rồi đấy, suy nghĩ cũng chín chắn hơn nhiều, nhưng Thời An à, con cố gắng hết mình là được, con giống như trước đây cũng được, mặc kệ tất cả để tìm chị ấy, nhưng con phải nhớ lời dì nói, chị ấy nhất định sẽ về."

Thời An kiên định nói: "Trước kia con không tin, nhưng bây giờ con tin rồi, cô ấy có suy nghĩ của mình, khi cô ấy thực hiện được lý tưởng của mình, cô ấy sẽ quay lại, cô ấy không phải người vô trách nhiệm, làm sao có thể bỏ lại mọi thứ mà bỏ chạy được."

Cố Thiên Nhiên: "Vậy con vẫn muốn tiếp tục tìm chị ấy à?"

Thời An: "Vâng, dù cô ấy sẽ về, nhưng con muốn gặp cô ấy sớm hơn một chút."

Cố Thiên Nhiên: "Có gì khác à?"

Thời An: "Có chứ."

Cố Thiên Nhiên: "Khác chỗ nào?"

Giọng Thời An nhẹ vô cùng, "Nếu tìm được cô ấy sớm hơn, con sẽ gặp cô ấy sớm hơn, hiện tại có con chỉ có một cảm xúc, đó là con cực kỳ, cực kỳ nhớ cô ấy."

Cố Thiên Nhiên không nói gì, cô nàng thở dài.

Thật ra, Cố Thiên Nhiên rất sẵn lòng làm quân sư cho Thời An, mối quan hệ bề trên với bề dưới giữa họ ban đầu đã trở thành bạn bè với bạn bè.

Cố Thiên Nhiên bắt đầu có tư tâm.

Trước kia, cô nàng hi vọng Cố Thiên Quân nhanh chóng yêu, là ai cũng được, nhưng bây giờ, cô nàng chỉ mong Cố Thiên Quân có thể yêu Thời An.

Không ai yêu Cố Thiên Quân hơn Thời An. Nghị lực này, không phải ai cũng có được.

Cố Thiên Nhiên: "Thời An, con sẽ cầu được ước thấy."

Thời An mỉm cười xinh đẹp.

Lúc này, một bản tin trên TV đã thu hút sự chú ý của Thời An, cô nhìn chăm chú, cảm khái nói: "Dì Thiên Nhiên, đã là thời đại hòa bình rồi, sao vẫn còn vụ nổ súng?"

Cố Thiên Nhiên bàn tán, "Nước G, đó không phải ở châu Phi sao?"

Thời An gật đầu, "Đúng vậy, tuy cách chúng ta rất xa, nhưng con vẫn thấy sợ hãi, vì không ai biết, nạn nhân tiếp theo sẽ là ai, là mình hay những người xinh quanh, có lẽ là do năng lực đồng cảm mạnh quá, mỗi lần nhìn thấy những tin tức như thế này, con sẽ sợ hãi rất lâu."

Nghe Thời An nghiêm túc nói, Cố Thiên Nhiên đeo kính vào, "Sự việc xảy ra dồn dập, không phải chỉ mới một lần, mong rằng không có ai thương vong."

Thời An: "Vâng."

Tin tức vẫn đang được phát: Trong vụ nổ súng lần này. Hai bác sĩ thuộc đội y tế số 21 nước ta được cử đến hỗ trợ châu Phi, một người đã bị thương và người còn lại đã không may, anh dũng hi sinh trong lúc bảo vệ những trẻ em đang được thăm khám.

Màn hình TV chuyển sang hiện trường vụ nổ súng, người dân hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi. Màn hình dừng lại trong một giây tại cảnh tượng người bị thương được khiêng, người phụ nữ nằm trên cáng, nghiêng mặt, nhìn không rõ, cánh tay buông thõng dưới cáng.

Trên cổ tay trắng trẻo, có đeo một vòng tay bằng vàng. Thời An nhận ra từng đường gân trên bàn tay này.

Trong nháy mắt, Thời An đánh mất khả năng suy nghĩ.

Cố Thiên Nhiên nhận ra cô có gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn, "Thời An, sao con lại khóc?"



Thời An vội vàng lau nước mắt, cô vờ như không có chuyện gì, "Con không sao." Cô mở trò chơi trên điện thoại ra, nói với ngữ điệu thoải mái, bình thường: "Hôm nay con không dùng điện thoại nhiều, sao lại sắp hết pin nhỉ, pin này dởm quá."

Cố Thiên Nhiên vẫn đang chìm đắm trong tin tức đau buồn, không thoát ra được, "Đáng thương thật đấy, con nghĩ xem người nhà của bác sĩ này sẽ đau buồn biết bao, thậm còn không được gặp người đó lần cuối."

Môi, tay Thời An run rẩy, ánh mắt đờ đẫn.

Cố Thiên Nhiên không chú ý, vẫn đang nói: "Bác sĩ quả thực là một nghề đáng kính trọng, cuối cùng dì cũng biết vì sao ngay từ đầu chị dì lại nhất quyết theo học ngành y rồi." Nói xong, cô nàng quay sang Thời An, "Con thấy..."

Nói được nửa câu thì dừng lại, vì Cố Thiên Nhiên nhìn thấy, toàn thân Thời An đang phát run.

Cố Thiên Nhiên vội vã đi tới, "Thời An, con khó chịu chỗ nào hả?"

Thời An kinh hãi trừng mắt, cô bịt tai lại, mở miệng muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh, giống như một con rối bị kiểm soát linh hồn.

Cố Thiên Nhiên sợ hãi, lắc vai cô, "Con nói gì?"

Thời An chậm rãi quay đầu, nhìn Cố Thiên Nhiên, choáng váng vài giây, đột nhiên, cô bật khóc thật to. Dùng xé ruột xé gan để miêu tả tiếng khóc này, cũng không phải là cường điệu.

Cố Thiên Nhiên sốt sắng nói: "Sao thế, con nói cho dì biết được không?"

Thời An ôm chặt lấy mình, nước mắt rơi như mưa, cô nói năng lộn xộn, "Nhìn thấy... Con nhìn thấy... dì Cố rồi."

Cố Thiên Nhiên kích động, "Chị ấy đâu?"

Nước mắt Thời An chảy dài trên mặt, trên khóe môi, giọng nói run rẩy không thôi, từng chữ thoát ra từ miệng cô đều tràn đầy sợ hãi, "Cáng, dì Cố nằm trên cáng."

Như sét đánh ngang tai, Cố Thiên Nhiên vịn vào lưng sô pha mới đứng vững, "Con có nhìn nhầm không?"

Dứt lời, Thời An gật đầu lia lịa, "Nhất định là nhìn nhâm, dì Cố sẽ không sao đâu, cô ấy nhất định sẽ bình an." Sau đó, cô kéo cánh tay Cố Thiên Nhiên, tỉ tê, "Dì Thiên Nhiên, con không cần cô ấy yêu con nữa, con chỉ cần cô ấy bình an vô sự là được."

Cố Thiên Nhiên đang an ủi Thời An, cũng là đang an ủi chính mình, "Chị ấy sẽ bình an thôi."

Cảm xúc của Thời An hoàn toàn mất khống chế, cô khóc đến đau bụng, "Cố Thiên Quân, không phải dì nhát gan hay sao, tại sao những lúc này, dì không làm kẻ nhát gan chứ, lẽ nào dì không biết có người đang đợi dì ở nhà hay sao, hay là dì đã quên con rồi?"

Thời An nói: "Đợi con khóc xong, con sẽ đi tìm dì."

Thời An còn nói: "Cầu xin dì, nhất định phải bình an."

Thời An lại nói: "Dì Cố, đừng bỏ lại con một mình."

*

Nước G nằm ở phía Nam đường xích đạo, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, điều kiện sinh hoạt khó khăn, nếu không phải vì vụ nổ súng này thì đội y tế đóng quân ở đây hai năm sẽ hoàn thành nhiệm vụ và về nước vào ngày mai.

Sự việc ngoài ý muốn xảy ra, khiến họ khó lòng chấp nhận.

Cố Thiên Quân cũng vậy.

Khi nguy hiểm ập đến, vài người đàn ông da đen chĩa súng vào đám trẻ, cô ấy không chút do dự lao tới, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, khi đó, trong đầu cô ấy chỉ có một ý nghĩ: Cứu chúng.

Khi viên đạn sượt qua cơ thể cô ấy, cô ấy thừa nhận, rằng cô ấy đã sợ, cô ấy nghĩ đến việc người thân của mình sẽ phải làm sao nếu cô ấy chết trên nơi đất khách quê người, và cả Thời An, Thời An sẽ phải làm sao.

Cố Thiên Quân bỗng nhiên buồn bã, sinh mệnh thật mong manh, chết là hết, không biết gì nữa.

May mắn, cô ấy giành lại mạng sống từ tay tử thần, nhưng cô ấy, vẫn chưa đích thân nói với Thời An rằng dì yêu con.

Mưa bom bão đạn không giết chết cô ấy, nhưng giết chết sự nhu nhược của cô ấy.

Nếu như trước khi chết, thậm chí không dám yêu người mình yêu, vậy thì đến đây chẳng có ích gì.

Ích kỷ lên, sống vì bản thân một lần.

Dũng cảm bây giờ, có muộn không?

9:37 tối, ngày 6 tháng 2 năm 2019

Thời An khóc đến khi bầu trời đen kịt nhận được một dòng tin nhắn: 【An An, đợi dì về.】