Lúc này, Thời An nói: "Dì Cố, con đi rửa mặt."
"Được." Sau khi Thời An rời đi, Cố Thiên Quân cầm điện thoại lên, thấy nửa tiếng trước có cuộc gọi nhỡ, cô ấy gọi lại, "Alô, xin chào."
"Cô Cố, tôi là Trình Ngôn, hôm trước chúng ta từng nói chuyện vài câu trong bệnh viện, về vụ tai nạn xe hơi, chúng tôi đã điều tra ra manh mối mới."
Cố Thiên Quân: "Các cô vất vả rồi, cảnh sát Trình, tôi có thể làm gì, cô cứ việc nói."
Trình Ngôn: "Từ camera giám sát của khu vực thanh toán, tôi vô tình phát hiện, vào ngày xảy ra vụ tan nạn, khi cô tan làm, co người lén lút đi ra từ khu vực chờ, hình như đang theo dõi cô."
Cố Thiên Quân: "Theo dõi tôi?"
"Phải." Trình Ngôn tiếp tục nói: "Vì vậy, tôi lại trích xuất thêm camera, cuối cùng vào khoảng 22 giờ 30 đêm qua, người này đã động tay động chân vào một chiếc ô tô."
Cố Thiên Quân: "Bốn chữ số cuối của biển số xe có phải là 1515 không?"
Trình Ngôn: "Đúng vậy, hỏi qua đồng nghiệp của cô, họ nói là xe của cô, may mắn là khi rời bệnh viện cô không lái xe, nếu không rất có khả năng chiếc xe sẽ tông chết người."
Lập tức, Cố Thiên Quân lạnh sống lưng.
Vừa rồi, Cố Thiên Nhiên nhất quyết muốn đưa họ về, nếu cô ấy không đồng ý thì cô ấy và Thời An...
Trình Ngôn lại nói: "Nhưng người này đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, nếu cô có thời gian thì tới bệnh viện một chuyến, xem có nhận ra người này không."
Bỗng, Cố Thiên Quân nghĩ, đeo khẩu trang sẽ không nhìn rõ mặt, vậy thì, người xấu giả làm người tốt, có phải cũng không thể nhìn ra không?
Trang nhật ký ấy, là tự tay cô ấy xé, đã ném vào trong thùng rác, tại sao lại xuất hiện trong cuốn sách mà Thời An thường đọc?
Nghĩ ra rồi, hiểu hết rồi.
Sắc mặt Cố Thiên Quân tái nhợt, da đầu tê dại, "Người này, là nam hay nữ?"
Trình Ngôn: "Phụ nữ trung niên, cao khoảng 1m6, hơi mập, có chút gù, sao vậy, cô nghĩ ra gì rồi à?"
Giây tiếp theo, Cố Thiên Quân hít sâu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Đúng, tôi nhớ ra một chuyện, chúng ta gặp mặt rồi nói."
Trình Ngôn: "Tôi ở phòng điều khiển của bệnh viện đợi cô."
Cố Thiên Quân: "Được."
Gọi điện thoại không lâu, Thời An đã quay lại, thấy Cố Thiên Quân sững sờ, nó hỏi, "Dì Cố, dì sao vậy?"
Vẻ mặt Cố Thiên Quân ảm đạm: "An An, hình như sắp tìm ra hung thủ sát hạt người nhà con rồi, con muốn cùng dì đi xem thử không?"
"Cái gì?" Thời An kinh hãi, "Không phải là tai nạn sao, hung thủ, ai là hung thủ?"
Cố Thiên Quân: "Dì vẫn chưa chắc, nhưng có khả năng rất lớn, đến xem là biết."
Thời An quyết đoán, "Con đi."
Cố Thiên Quân gật đầu, "Đi, đi ngay bây giờ."
*
Sau khi bắt taxi đến bệnh viện, Cố Thiên Quân cùng Thời An đi đến phòng điều khiển, Trình Ngôn nước mắt, nhìn thấy Thời An, mỉm cười không nói gì, chớp mắt nói: "Cô Cố, cô tới xem xem, có nhận ra người này không."
Cố Thiên Quân đi tới xem, "Nhận ra." Sau đó, cô ấy nói với Thời An: "An An, con còn nhớ dì Trương đã chăm sóc con hồi ở Lê Nam không?"
"Nhớ ạ." Nói xong, Thời An di chuyển tầm nhìn lên màn hình giám sát, "Đây chính là dì Trương, sao dì ấy lại ở đây được, kỳ lạ, chẳng phải dì ấy là người Lê Nam sao?"
Cố Thiên Quân siết chặt nắm đấm, "Là bà ta, chắc chắn là bà ta."
Sau khi Trình Ngôn nhìn mặt đoán ý, đóng cửa lại, "Ở đây chỉ có ba người chúng ta, cô nghĩ ra gì thì cứ nói."
Cố Thiên Quân: "Được, để tôi sắp xếp lại suy nghĩ." Sau đó, cô ấy lấy ra một tờ giấy trắng, viết ra chính giữa: 【Thời Quang Đức】.
Trình Ngôn hỏi: "Đây là ai?"
Thời An đáp: "Ông nội con."
Trình Ngôn gật đầu.
Cố Thiên Quân vẽ một mũi tên, lại viết: 【Tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân】.
Nói thêm: "Ông Thời Quang Đức là thầy của tôi, khi còn sống thầy ấy đã thực hiện một ca phẫu thuật, bệnh nhân là thành niên khoảng hai mươi mấy tuổi, qua đời sau phẫu thuật 3 ngày, nghe nói người nhã đã đến gây rối nhiều lần."
Trình Ngôn: "Chuyện này có nghĩa là sao?"
Cố Thiên Quân tiếp tục viết: 【Tai nạn xe】.
"Vài ngày sau khi xảy ra chuyện này, thầy tôi cùng con trai và con dâu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, mấy ngày trước tôi nhận thấy có điểm đáng nghi, nhưng không nghĩ nhiều."
Nói đến đây, Trình Ngôn nhận ra, đó đều là người nhà của Thời An, biểu lộ thương xót.
Cố Thiên Quân hạ bút: "Chúng ta giả định, 【A】 là người nhà bệnh nhân, bà ta ôm hận với bác sĩ điều chị chính, nên lập kế hoạch cho vụ tai nạn, khiến ba người tử vong, một nhà chỉ còn lại Thời An và chú con bé."
Thời An đã hoàn toàn hiểu.
Nó nói: "Sau đó thì sao hả dì Cố?"
Cố Thiên Quân lại viết hai cái tên: 【Thời An】,【Thời Đại Xuyên】.
"Vẫn là giả định, kết quả bi thảm như vậy vẫn chưa khiến A hài lòng, bà ta lại nhắm tới An An và anh Đại Xuyên."
Xuống dòng, viết 【Thành phố Lê Nam】.
"Biết anh Đại Xuyên đến Lê Nam kinh doanh, có tiềm lực tài chính, A liền đến nhà anh ấy làm bảo mẫu, có lẽ là ý kiến của bản thân anh Đại Xuyên, cũng có thể là A xúi giục anh Đại Xuyên để đón An An về."
Nói tới đây, Cố Thiên Quân buông bút xuông, cau mày suy tư: "Tại sao A lại phải đợi hai năm, bà ta làm được những gì, trong khoảng thời gian này, An An có thay đổi gì?"
Tâm trí trống rỗng trong phút chốc, Cố Thiên Quân lại cầm bút lên, viết nguệch ngoạc ba chữ: 【Bệnh trầm cảm】.
Nghiêng đầu, Cố Thiên Quân dò hỏi, "An An, con có từng nghĩ, năm đó có người động tay động chân vào đồ ăn của con không?"
Thời An cẩn thận nhớ lại, "Con nhớ chú không thường về nhà, đều là dì Trương nấu ăn cho con, con không thích ăn thì dì ấy sẽ mang lên tận phòng con, con không ăn hết thì không đi."
Cố Thiên Quân: "Vậy thì suy đoán càng có cơ sở, A cho An An uống loại thuốc có thể gây trầm cảm, khi tinh thần An An xuống thấp cực độ, khuyên nhủ anh Đại Xuyên đưa An An đến khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ này, rất có khả năng cũng là A giới thiệu, hoặc A cố ý để anh Đại Xuyên tìm đến."
Trình Ngôn bắt kịp nhịp điều của Cố Thiên Quân, "Để tôi đoán, anh Thời này cũng đã xảy ra chuyện?"
"Đúng vậy." Cố Thiên Quân vẽ phác thảo lên giấy, "Nhà anh Đại Xuyên ở ngoại ô, bệnh viện đó ở trung tâm thành phố, con đường ngắn nhất đến bệnh viện vừa mới được sửa chữa một ngày trước đó, vậy nên, anh Đại Xuyên bất đắc dĩ phải đi đường vòng, trên đoạn đường đó, cứu được ba đứa trẻ, vì vậy mà qua đời."
Càng nghe, hơi thở của Thời An càng rối loạn.
Cố Thiên Quân vẫn đang nói: "Con đường đó hẻo lánh, quanh đó vài kilômét không có nhà dân, vậy thì tại sao ba đứa trẻ lại đến đó, tôi đoán, là vì có người lừa chúng đến."
Đồng tử Thời An bỗng co rút, nó nói: "Vậy là sau khi chú qua đời, bà ta kẹp nhật ký của chú vào cuốn sách con thường đọc, để bệnh trầm cảm của con thêm trầm trọng hơn, đúng chứ?"
"Khả năng cao là vậy." Cố Thiên Quân viết tên mình, 【Cố Thiên Quân】.
"A không ngờ, chưa tới hai năm, bệnh tình của Thời An lại biến chuyển tốt, lúc này, bà ta chó cùng rứt giậu, muốn cá chết lưới rách nên mới có vụ tai nạn vào tối đó, nhưng Tô Nhiên chịu nạn thay tôi, vậy nên, bà ta mới động tay vào xe tôi."
Trình Ngôn bổ sung: "Chẳng trách Lưu một mực khẳng định, vì bố nên y mới nảy sinh ác cảm với cô, thì ra là muốn bảo vệ A."
Cười khểnh, Cố Thiên Quân khoanh tròn 【A】, "Bà ta chính là dì Trương đã chăm sóc An An trong suốt hai năm ở Lê Naam, nếu tôi đoán không nhầm, bà ta có thể là mẹ của bệnh nhân năm đó, mà Lưu, là chồng bà ta, mục đích."
Cố Thiên Quân nhắm mắt lại, hít sâu, "Là khiến cả nhà thầy tôi đền mạng cho con trai hắn."
Đặt bút xuống.
Cố Thiên Quân nói: "Sao lại có thể độc ác như vậy chứ?"
Trình Ngôn thán phục, "Cô Cố, suy nghĩ cô tỉ mỉ thật đấy, nếu cô không phải là bác sĩ, tôi nhất định phải mời cô tham gia đội hình sự của chúng tôi phá án."
"Không đến mức tỉ mỉ đâu, đây chỉ suy đoán của tôi thôi." Cố Thiên Quân cười nhẹ, "Tôi vẫn thích mặc áo blouse trắng hơn."
Sảng khoái cười hai tiếng, Trình Ngôn cầm tờ giấy lên, bỏ vào balô, "Cảm ơn cô đã cung cấp manh mỗi, phía chúng tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ án, sớm trả lời cô."
Cố Thiên Quân: "Được, cảm ơn."
Trình Ngôn: "Tạm biệt."
Sau khi Trình Ngôn rời đi, lồng ngực Thời An phập phồng kịch liệt, mặt căng thẳng, "Dì Cố, sao lại có người xấu xa như vậy chứ?"
Cố Thiên Quân: "An An, có người tốt ắt sẽ có kẻ xấu, đừng vì những kẻ xấu này mà thất vọng với thế giới này, không đáng."
Thời An gật đầu, "Dạ."
Lúc này, nút thắt trong lòng, đã được nới lỏng, nó không nói. Vẫn còn một chuyện nữa, cũng không nói: Bộ dáng nghiêm túc của dì Cố thật quyến rũ quá.
*
Nửa tháng sau.
Thời An đang luyện chữ, Cố Thiên Quân lấy một tờ báo, đưa cho nó, "Khi nào rảnh thì đọc báo nhé."
Thời An thuận miệng đáp, "Vâng."
Đặt bút lông xuống, mở tở báo ra, mắt lướt nhanh, nhìn thấy một mẩu tin ở góc dưới bên phải: 【Thù hằn với bác sĩ điều trị chính, họ Trương và họ Lưu mưu sát một nhà bốn người, đã bị cảnh sát bắt giữ.】
Không đọc phía dưới, Thời An không muốn đọc những dòng chữ lạnh lẽo, miêu tả nguyên nhân cái chết của những người thân của nó, và phân tích của Cố Thiên Quân khi đó, giống hệt với khai báo sau khi Trương và Lưu đền tội.
Giết người đền mạng.
Pháp luật sẽ trừng phát bọn chúng.
Thời An cười, cười đến rơi nước mắt.
Nút thắt trong lòng, đã được cởi bỏ một nửa.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Sau đó, Thời An thay một bộ quần áo sạch sẽ, cùng Cố Thiên Quân đến nghĩa trang, trò chuyện rất rất nhiều với người nhà của nó, khi ra về, nó nói: "Dì Cố, chuyển mộ của chú con đến đây đi, con sợ chú ấy ở một mình sẽ cô đơn."
Cố Thiên Quân: "Được."
Không nán lại thêm, họ sóng vai, trở về, Thời An nhẹ nhõm: "Dì Cố, cảm ơn dì."
Cố Thiên Quân nhìn nó, "Còn khách sáo với dì nữa."
Thời An thở phào, "Đã rất lâu rồi, con không được thanh thản như bây giờ."
Cố Thiên Quân: "Vậy khúc mắc trong lòng con đã được giải quyết chưa?"
Trong mắt Thời An tràn ngập sương mù, "Dạ, giải quyết một nửa rồi, vẫn còn một nửa nữa, đợi cô Tô khỏe lại thì mới hoàn toàn cởi bỏ."
Đợi nút thắt trong lòng hoàn toàn được gỡ bỏ.
Bệnh cũng sẽ khỏi.
Cố Thiên Quân xoa đầu Thời An, "Cô Tô tập phục hồi chức năng định kỳ, chị ấy sẽ khỏe lại."
Thời An: "Chúng ta đi thăm cô ấy đi."
Cố Thiên Quân: "Được, con muốn khi nào?"
Thời An: "Bây giờ luôn đi."
Cố Thiên Quân: "Được."
1 tiếng rưỡi sau, hai người xuất hiện tại nhà Tô Nhiên, hai ngày trước bố mẹ Tô Nhiên đã về quê, Hạ Dạng bèn lén lút đến chăm sóc Tô Nhiên.
Hai người đang ngồi trên sô pha.
Cố Thiên Quân nhìn Thời An, không nhịn được cười, "An An, con sao thế, sao ngồi ngay ngắn vậy?"
Thời An mím môi, "Con sợ."
Cố Thiên Quân: "Hả?"
Thời An ghé vào tai cô ấy, "Hai giáo viên của con đều ở đây, đương nhiên là con sợ chứ."
Cố Thiên Quân: "Thân quen cả rồi mà, không phải sợ."
Thời An: "Dạ." Lại ngồi một lát, nó hỏi: "Dì Cố, dì nghĩ, cô Tô và cô Hạ ở trong nhà tắm làm gì?"
Cố Thiên Quân ho khan một tiếng, "Dì cũng không biết."
Thời An trợn tròn mắt, tùy tiện nói: "Cô Hạ đạng giúp cô Tô tắm ạ?"
Khóe miệng hơi nhếch lên, Cố Thiên Quân cười ngại, "Chắc vậy."
Lúc này, cô ấy vô cùng hối hận, sao lại phải đến vào giờ này chứ, mặt đỏ ửng cả rồi.
Thời An nghiêng đầu, chớp mắt, đưa tay sờ mặt Cố Thiên Quân, "Dì Cố, mặt dì nóng quá."