Lại nói tới việc sau khi Mộ Dung Trạm và Cố Mi trở lại Lạc Dương, hai người vui vẻ hạnh phúc trong tiểu viện, nhưng thi thoảng cũng có lúc khiến gà bay chó sủa.
Hạnh phúc vui vẻ là dĩ nhiên. Theo tính cách của hắn, cho dù nàng muốn hắn quy tiên, chắc hắn cũng nghe theo.
Sủng ái thê thử như vậy sao chịu nổi.
Thế nhưng, Mộ Dung Trạm không thể chịu nổi chính là nàng đòi rời xa mình.
Nhưng Cố Mi là ai? Cố Mi chính là một kẻ vừa bình thường vừa quái dị, Ngày tháng mà an nhàn quá là nàng sẽ tìm cách gây sóng gió.
Nhưng Mộ Dung Trạm, chính là kẻ dù có lập dị thế nào vẫn sẽ coi là lãng mạn. Chính là nàng chê đồ ăn quá mặn, hắn lập tức chạy đi làm cả bàn đồ ăn nhạt, vì vậy nàng muốn cãi nhau với hắn cũng thấy ngại.
Vì vậy lúc nàng muốn cãi nhau với hắn, khiến hắn nổi nóng, chính là chọc vào nỗi đau của hắn!
Ta muốn rời khỏi đây, để chàng không tìm thấy ta nữa!
Mộ Dung Trạm lần này phản ứng là, mắt liếc ngang, mặt lạnh tanh, sau đó, lập tức bê nàng lên giường giải quyết.
Muốn chạy? Vậy khiến nàng không còn sức chạy mới thôi.
Cố Mi đỡ cái eo đau nhức, cảm thấy đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Nhưng Mộ Dung Trạm bên cạnh lại thấy đắc ý vô cùng.
Hắn bình thường thích nhất là cách vận động này, không còn gì thích hơn. Mỗi lần làm xong là hắn vui vẻ vô cùng.
Đương nhiên, vận động xong còn có quà tặng kèm.
Tặng theo dĩ nhiên là bánh bao nhỏ trong truyền thuyết đó.
Đáng tiếc, từ đầu Mộ Dung Trạm cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này. Cho nên tới một hôm, Cố Mi vừa kinh hỉ, vừa lo lắng gào tên hắn, Mộ Dung Trạm tên khốn này, làm to cái bụng của bà đây rồi. Làm sao đây, ta còn chưa chuẩn bị làm mẹ đâu.
Mà phản ứng của hắn đối với việc này, là rất bình tĩnh ồ một tiếng, sau đó lại nhìn sách y dược của mình.
Lát sau, hắn mới ngẩng đầu, vẻ mặt trấn tĩnh hỏi: "Vừa nãy nàng nói, nàng có thai rồi?"
Cố Mi dùng ánh mắt khinh khi nhìn hắn. Lần đầu tiên nàng thấy bản thân mình thông minh hơn hắn.
Cung phản xạ của hắn không biết dài bao nhiêu, bây giờ mới phản ứng lại điều nàng nói.
Sau đó hắn lại nghiêm túc hỏi một câu: "Là nam hay nữ?"
Cố Mi tái mặt, Mộ Dung đại gia cảm thấy giờ ta có thể trả lời không? Bánh bao nhỏ trong bụng ta vẫn là phôi thai, làm sao ta có thể nhìn xuyên qua cái phôi này mà đoán là nam hay nữ?
Cố Mi cảm thấy Mộ Dung Trạm bị ngốc rồi sao?
Mộ Dung Trạm đúng là hơi ngơ thật. Thứ nhất hắn chưa từng nghĩ tới chuyện con cái, thứ hai, hắn thực sự không muốn có con.
Có con, Cố Mi sẽ không toàn tâm toàn ý vì hắn nữa. Tất cả mọi thứ đều dành cho con.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn vẫn ghen với con.
Ngày tháng sau này, Cố Mi trải qua, đúng là khổ không tả nổi.
Mấy tháng trước ăn gì ói đó, gương mặt nhỏ trắng bệch. Mà sau đó càng khổ hơn, cái gì cũng ăn, khiến cái bụng to phềnh, buổi tối lúc đi ngủ nàng chỉ lo nghĩ nên nằm thế nào.
Mà Mộ Dung Trạm ôm nàng đang phình bụng, gương mặt nghiêm túc không biết nghĩ gì.
Kì thực Mộ Dung đại gia anh minh thần võ chỉ đang sợ hãi mà thôi.
Đúng, hắn đang sợ.
Buổi trưa hôm nay Cố Mi vui vẻ nói với hắn, nhanh, Mộ Dung Trạm, mau sờ đi, nó đá muội.
Nó ở đây, dĩ nhiên là đứa con trong bụng nàng.
Mộ Dung Trạm nửa tin nửa ngờ đặt tay lên bụng nàng, quả nhiên, một lát sau hắn thấy một sự chuyển động kì diệu.
Loại cảm giác đó thật khó tả thành lời. Rõ ràng khi trước hắn còn chán ghét đứa bé này, cảm thấy nó không nên tới thế gian này sớm như vậy. Hắn thậm chí chỉ nghĩ lúc đứa trẻ này được sinh ra, hắn nhất định không thích nó. Nhưng bây giờ, đứa con đáng ghét này, đang cách cái bụng của Cố Mi nhẹ đá hắn. Thậm chí khi hắn cúi đầu kề tai sát bụng nàng, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng của đứa trẻ.
Ý nghĩ này thật sự khiến hắn sợ rồi. Vì vậy cả ngày nay gương mặt hắn đều nghiêm lại, còn khiến nàng tưởng hắn có gì không vui.
Sau khi mang thai, Cố Mi chỉ có ăn ăn uống uống. Đương nhiên, lúc không vui vẻ, chỉ kéo Mộ Dung Trạm lại để lải nhải. Nàng bây giờ là thai phụ mà. Phụ nữ có thai là lớn nhất, ai dám làm gì.
Mà Mộ Dung Trạm này, tuy rằng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, giả vờ không muốn con ra đời, nhưng ngày nào cũng đọc sách y, tra xét thời gian mang thai nên chú ý gì, sau đó ngày nào cũng nghĩ nên làm gì để nàng ăn nhiều hơn.
Năm sau vào lúc hoa phù dung nở rộ, bánh bao nhỏ đầu tiên của họ ra đời.
Cố Mi trước giờ luôn rất sợ đau. Cho dù tay bị kim đâm, nàng cũng khóc, huống chi là việc sinh con.
Nàng khóc rách họng, vừa liều mạng bám vào cánh tay hắn, vừa la lối.
Thực ra, nội dung chửi mắng đơn giản chỉ là Mộ Dung Trạm tên khốn này. Nếu không vì chàng bà đây làm sao lại khổ vậy.
Nói thế cũng không sai, nhưng Mộ Dung đại ca hắn cũng oan uổng mà.
Thế nhưng hắn không biểu hiện chút oan ức nào, hắn chỉ lau mồ hôi giúp nàng, vừa nhỏ giọng nói, đúng, là ta khốn nạn, là ta không tốt.
......
Như vậy Cố Mi còn mắng thế nào được nữa.
Bận rộn cả đêm, tới tờ mờ sáng, đứa con đầu lòng ra đời.
Kì thực trẻ con sinh ra đều như nhau, da mặt nhăn nheo, con mắt cũng nhắm chặt. Nhưng Mộ Dung Trạm hai tay ôm con, cũng thấy run run.
Đúng, hai cái tay của hắn phát run.
Đứa trẻ nhỏ vậy, chính là con của hắn. Là con của hắn và nàng. Đứa bé này, khiến họ có ràng buộc.
Mộ Dung Trạm thấy mình sắp điên rồi. Hắn không biết dùng từ ngữ gì biểu đạt tâm tình của mình.
Hắn chỉ dùng hai tay đỡ con, nửa quỳ trước người nàng, cúi đầu không ngừng hôn lên cái trán đẫm mồ hôi của nàng, không ngừng nói: "Mi Mi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng."
Cảm ơn nàng, cho ta mái ấm. Cảm ơn nàng, cho ta một đứa con. Cảm ơn nàng, đồng ý nắm tay ta đi qua một đời.