Nhưng Mộ Dung Trạm và Cố Mi vẫn không thể nào thuận lợi rời đi.
Sơn cốc giống như hình túi tiền, chỉ có một cửa ra duy nhất. Cho nên chỉ cần canh phòng ở cửa ra này, cơ bản đã có thể há miệng chờ sung.
Cố Mi rất hối hận. Sớm biết như vậy, nàng và Mộ Dung Trạm nên trèo vách đá mà đi. Chỉ là nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Trạm được nàng đỡ, tuy nét mặt y nhìn vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra mặt có phần tái nhợt, nàng nghĩ, bỏ đi, cùng lắm thì hôm nay cùng hắn chết tại đây.
Dù sao mạng của nàng và hắn đã nối liền. Ai chết thì đối phương cũng không sống nổi.
Thế nhưng, bây giờ Mộ Dung Trạm không muốn chết. Trước đây tuy rằng hắn thường nghĩ, nếu không bóp chết Cố Mi, để cho nàng không còn cách nào thoát khỏi hắn, thì sau này hắn cũng ôm nàng chết chung. Nhưng mà bây giờ, hắn biết Cố Mi yêu hắn, hắn bỗng nhiên không muốn chết nữa.
Cuộc sống tương lai còn dài như vậy, hắn còn chưa hưởng thụ đủ những ngày ở bên Cố Mi lưỡng tình tương duyệt, cho nên, làm sao hắn có thể cam lòng chết lúc này?
Hắn nắm tay Cố Mi, đứng trước mặt nàng, để cả người nàng hoàn toàn được bảo vệ phía sau mình.
Nhưng Cố Mi lựa chọn đứng sóng vai cùng hắn.
Ánh mắt quét qua đám người đối diện một lượt. Kỳ thực, chẳng phải đều là những khuôn mặt quen thuộc sao?
Thế nào, toàn thể Hoa Sơn cùng ra tay sao?
Nàng thật là có mặt mũi lớn.
Về phần tuy rằng có vài người khác nàng không biết, nhưng nhìn tuổi tác của bọn họ, cùng với nét mặt lạnh nhạt, hẳn là bằng hữu của Thông Nguyên Tử? Có lẽ nói là, giúp đỡ?
Võ công của bọn họ tất nhiên sẽ không thấp. Nếu không thì Thông Nguyên Tử cũng sẽ không làm phiền bọn họ.
Cố Mi cười: "Ông thực sự quá nể mặt ta rồi. Lại có thể vì một người mà làm phiền nhiều người đứng đây chờ như vậy. Thế nào, vừa rồi có lạnh không? Mọi người chờ có sốt ruột không."
Mẹ nó. Hồng Đào giả kia có lẽ chính là một người trong bọn họ giả trang. Thậm chí có thể chính là một đệ tử Hoa Sơn nàng đã biết từ trước. Thế nhưng rất đáng tiếc, đến lúc Hồng Đào giả kia đã chết, nàng không tiến tới lột mặt nạ nhìn xem người kia là ai.
Rốt cuộc là ai, đáp án này rất quan trọng sao?
Bây giờ Cố Mi nghĩ không quan trọng chút nào. Coi như nàng đã hiểu, rõ ràng bọn họ bắt nàng trước, lợi dụng nàng làm Mộ Dung Trạm bị thương, sau đó sẽ cùng nhau tấn công.
Ngoại trừ hai chữ đê tiện, Cố Mi không nghĩ ra từ nào khác để hình dung.
Nàng muốn cho mình một cái tát. Tại sao lại đột nhiên có ý nghĩ đi tìm Đồng Nhi lấy bạch chỉ gì đó? Nếu như ở bên cạnh Mộ Dung Trạm, nàng vốn dĩ sẽ không bị Hồng Đào giả kia uy hϊếp.
Nực cười biết bao. Lần đầu tiên bọn họ gặp phải Thông Nguyên Tử là lúc ở trên vách đá, Mộ Dung Trạm bị chính tay nàng làm bị thương, một thân trọng thương suýt nữa lấy mạng hắn. Nhưng bây giờ ở dưới vách núi, lại vì nàng, Mộ Dung Trạm lại bị thương.
Mặc dù vết thương lần này còn đỡ hơn lần trước, nhưng trước mặt, người của bọn họ bao vây chỗ này ngày càng nhiều.
Cố Mi thật muốn cười khổ. Nếu như trên đời này thật sự có người là kiếp nạn thì nàng nghĩ, nàng chính là kiếp nạn của Mộ Dung Trạm.
Nàng quay đầu, áy náy nở nụ cười với Mộ Dung Trạm: "Ca, muội xin lỗi. Huynh xem, từ ngày huynh mang muội theo bên cạnh, không có ngày nào thư thái."
Mộ Dung Trạm nghe vậy, cúi đầu dịu dàng cười với nàng.
Sau đó hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc nàng.
"Mi Mi." Tiếng gọi như ngọc bích va vào nhau, thanh nhã êm dịu: "Muội sai rồi. Cả đời này của ta, chỉ khi ở bên cạnh muội mới biết được, hóa ra cuộc sống có thể trôi qua thư thái."
Vành mắt Cố Mi đỏ lên, nắm chặt tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Sau đó ánh mắt nàng đảo qua đám người trước mặt, đột nhiên trong lòng cảm thấy hào khí dâng lên: "Ca, cùng lắm thì hôm nay chúng ta chết tại đây. Sợ gì chứ. Mặc kệ ở đâu, muội cũng sẽ không xa huynh."
Mộ Dung Trạm cười to, vươn tay ôm nàng vào ngực.
Kỳ thực, tính tình hắn xưa nay hướng nội, cho dù lúc cùng Cố Mi triền miên cũng ít bộc lộ hứng thú ra ngoài hoàn toàn. Nhưng lúc này, khi nghe được những lời hào sảng của Cố Mi, trong lời nói lại mang ý nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử, hắn không khỏi thoải mái cười to.
Sau đó ánh mắt hắn chậm rãi quét qua khuôn mặt đám người ở cửa cốc, thờ ơ nói: "Cùng lên?"
Rõ ràng đã đến bước đường cùng, nhưng hắn vẫn khiêu khích. Dù là Thông Nguyên Tử, vẻ mặt luôn không gợn sóng, nhưng lúc này sắc mặt ông ta vẫn biến đổi.
Ánh mắt ông ta ghim chặt lên người Cố Mi. Thế nhưng đáng tiếc là từ đầu đến cuối, Cố Mi đều không liếc nhìn tới ông ta.
Người này làm cho nàng buồn nôn như nhìn thấy phân chó. Trước đây nàng không biết, còn bị bề ngoài của ông ta mê hoặc, cho rằng ông ta chắc hẳn là hình tượng của tông sư một phái. Nhưng bây giờ bóc từng lớp mặt nạ ra, lại không thể chịu nổi như thế.
Thông Nguyên Tử thu hồi ánh mắt hận thù. Sau đó ông ta nhấc khuỷu tay vung phất trần trong tay lên, hơi giương cao.
Mộ Dung Trạm lập tức đẩy Cố Mi ra phía sau hắn.
"Mi Mi." Hắn quay đầu khẽ mỉm cười với nàng, đôi mắt ấm áp như tỏa ra ánh nắng, sưởi lòng Cố Mi ấm dần: "Ở đây chờ ta."
Chớp mắt, lệ trong mắt Cố Mi chảy xuống. Nàng nắm tay hắn thật chặt, không muốn buông ra: "Ca, huynh nhất định không được xảy ra chuyện."
Mộ Dung Trạm trở tay nắm chặt tay nàng tựa như an ủi, sau đó cười nói: "Ta còn muốn dẫn muội đi xem tuyết đầu mùa Lạc Dương nữa, cho nên ngoan ngoãn ở đây chờ ta. Ta nhất định sẽ trở về."
Cố Mi nghẹn ngào không ngừng gật đầu.
Nhưng mà nàng biết rõ, trước mặt có nhiều người ra sao, đặc biệt là Mộ Dung Trạm còn đang bị thương, mà đối phương còn có cao thủ do Thông Nguyên Tử mời tới, hắn không có lấy một điểm có lợi.
Quả như nàng dự liệu, mấy lão già do Thông Nguyên Tử mời tới kia, chiêu thức hoặc là uy mãnh hoặc là phóng khoáng, nhưng khi tung người nhảy lên, chưởng pháp và kiếm pháp thành thạo, còn có cái được gọi là nội lực, hẳn là đều đạt đến cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh trong truyền thuyết.
Thông Nguyên Tử đáng ghét! Cố Mi hận đến răng cũng ngứa ngáy, chỉ hận không thể tiến lên cắn mất một miếng thịt trên người ông ta.
Ông ta lại có thể đê tiện đến vậy. Ỷ đông hϊếp yếu thì thôi, lại còn dùng mưu kế để làm Mộ Dung Trạm bị thương trước.
Cố Mi dám chắc, nếu như không phải vì bị thương, Mộ Dung Trạm đối phó đám người này vẫn còn thừa sức.
Nhưng mà bây giờ, tuy rằng đứng giữa bọn họ hằn không rơi vào thế hạ phong. Chỉ là trong một khoảng thời gian dài, bọn họ thay nhau đánh cũng có thể làm hắn mệt chết.
Cố Mi sốt ruột đến mức không ngừng giậm chân. Nhưng mà nàng cũng phát hiện ra một điều rất đau xót, nàng lo lắng nhưng không giúp được gì cả, chỉ có thể đứng ở đó trơ mắt nhìn nhiều người như vậy bao vây tấn công Mộ Dung Trạm.
Rõ ràng trong cơ thể nàng có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực, rõ ràng khi đó Triệu Vô Cực có bắt nàng học võ công, nhưng không phải vì nàng lười, thì cũng vì nàng cảm thấy trò chơi giang hồ này cách nàng quá xa, hà tất ngày nào cũng phải dậy sớm về muộn, hùng hục như trâu để học cái gì mà võ công trong truyền thuyết. Nếu như khi đó nàng nghe lời thì đâu đến nỗi bây giờ chỉ có thể đứng đó lo lắng suông?
Mẹ nó, nàng đúng là tai họa!
Cố Mi không ngừng thầm mắng mình trong lòng, mắng thêm cả tên khốn Thông Nguyên Tử kia, bên cạnh đó còn cầu nguyện thần linh, nhất định phải phù hộ Mộ Dung Trạm bình an vô sự. Nàng hoàn toàn không chú ý đến kẻ khiến nàng cảm thấy buồn nôn nhất kia đang từ từ tiến lại gần mình.
Thông Nguyên Tử nhìn Cố Mi lo lắng đứng ở đó. Ánh mắt nàng từ đầu đến cuối chỉ đặt lên người Mộ Dung Trạm bị một đám người tấn công. Do đó trong lòng ông ta nổi lên một trận cuồng phong, các phương pháp để bình tĩnh trong mấy chục năm qua đều không thể áp chế được ngọn lửa này.
Từ khi nàng ba tuổi, nàng được chính tay ông ta nuôi lớn. Từ nhỏ, ánh mắt của nàng chỉ biết đặt trên một người là ông ta, nhưng bây giờ, ánh mắt của nàng lại hướng về phía nam nhân khác, thậm chí cho đến bây giờ, nàng không hề liếc mắt nhìn ông ta.
Suy nghĩ duy nhất của Thông Nguyên Tử lúc này là bắt Cố Mi, sau đó nhốt nàng lại. Ngoại trừ bản thân mình, ông ta sẽ không để cho nàng nhìn bất cứ kẻ nào.
Như vậy ánh mắt của nàng sẽ chỉ có thể nhìn một mình ông ta một lần nữa.
Ông ta từ từ đến gần Cố Mi.
Cách hơn ba trượng, phất trần trong tay ông ta giơ lên, cuốn thẳng về phía eo nàng.
Nhưng Cố Mi vẫn hồn nhiên không biết. Lúc này tất cả ánh mắt và lực chú ý của nàng đều đặt trên người Mộ Dung Trạm.
Tuy Mộ Dung Trạm vẫn luôn giao đấu với những người đó, nhưng sự chú ý của y trước sau vẫn chia ra một phần lên người Cố Mi. Cho nên Thông Nguyên Tử bất ngờ xuất chiêu với Cố Mi, hắn lập tức nhìn thấy.
Hắn bất ngờ tung ra một chưởng, ép một kẻ bên cạnh lùi lại. Sau đó xoay người nhanh chóng lao về phía Cố Mi.
Gió kiếm sắc bén phía sau kéo tới, dường như mang theo vạn quân dữ dội. Nhưng lúc này Mộ Dung Trạm không quan tâm những điều này. Hắn chỉ biết là Cố Mi từng nói với hắn, đời này nàng sợ nhất tên Thông Nguyên Tử ra vẻ đạo mạo kia. Hắn cũng nhớ rõ, khi đó Hoa Sơn thông báo mọi người trong võ lâm, trục xuất đệ tử Hoa Sơn Hồng Dao ra khỏi sư môn. Sau này, chúng nhân Hoa Sơn nhìn thấy nàng có thể tự động tru sát.
Nếu như Cố Mi rơi vào trong tay Thông Nguyên Tử, chắc chắn nàng khó có thể bảo toàn mạng sống.
Ngực phải đau xót, có binh khí lạnh lẽo đâm vào cơ thể. Nhưng Mộ Dung Trạm dường như không cảm nhận được, chỉ phi người lên.
Khi còn ở giữa không trung, lòng bàn tay hắn ngưng tụ nội lực, hướng về phía phất trần của Thông Nguyên Tử đã cuốn lên chiếc eo nhỏ nhắn của Cố Mi.
Chưởng phong ùn ùn kéo đến, Thông Nguyên Tử chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực quay cuồng, không chịu nổi muốn phun ra một búng máu.
Ông ta buộc phải thu lại phất trần ở thắt lưng Cố Mi. Sau đó ông ta quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Trạm.
Kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mắt. Tia hận thù lóe lên trong mắt ông ta, đúng lúc đó ông ta vung phất trần lên, nhắm thẳng về phía lưng Mộ Dung Trạm.
Nhưng thân hình Mộ Dung Trạm nhanh chóng di chuyển sang, tránh thoát khỏi một chiêu hung ác nhất của ông ta.
Sau đó Mộ Dung Trạm không dám ham chiến, ôm cố Mi lui về phía sau.
Thông Nguyên Tử đuổi theo không buông.
Khi phất trần lại giương ra, suy nghĩ của ông ta đột ngột thay đổi, một chiêu sắp sửa đánh về phía Mộ Dung Trạm ngược lại đánh về phía Cố Mi.
Quả nhiên, Mộ Dung Trạm sẽ không để cho Cố Mi chịu một chút thương tổn nào. Mặc dù hằn không quay đầu lại nhưng nghe vị trí âm thanh, lập tức xuất chiêu, vươn tay vặn cây phất trần cuốn về phía lưng Cố Mi.
Trong lúc cổ tay lôi kéo, Thông Nguyên Tử không trụ được. Nhưng sau đó ông ta lạnh lùng cười, đột nhiên buông chuôi phất trần ông ta vốn nắm trong tay ra.
Kỳ thực lúc trước, tất cả chỉ là hư chiêu, làm tất cả chẳng qua vì một đòn chí mạng này.
Ném đi chuôi phất trần ngưng tụ mười phần nội lực, ông ta mang theo gió cuốn chớp giật, nhanh như tia chớp, thần tốc hướng về phía Mộ Dung Trạm.