Mộ Dung Trạm một tay kéo hai cánh cửa gỗ đơn bạc ra, dưới ánh chạng vạng nhập nhòe mà nhìn sang, người gõ cửa má đào mày thanh, một thân nhi nữ, dĩ nhiên không phải tiểu đồng áo xanh.
Đối với cô nương này, Mộ Dung Trạm thấy mình không quen. Vì vậy hắn rất nóng nảy nhìn cô ta.
Kì thực nếu không có Cố Mi ở trong phòng, hắn đã phất áo một cái, lúc đó hẳn là nữ nhi mềm yếu chẳng ai thương rồi.
Chuyện tốt với Cố Mi bị cắt ngang, đối với nữ tử xa lạ này Mộ Dung Trạm không dành ra nổi chút nhẫn nại nào. Hắn thấy đã nghe lời Cố Mi mở cửa, mà người bên ngoài cũng không phải tiểu đồng áo xanh, vậy thì tiếp theo hắn có thể đóng cửa kệ luôn người này ở ngoài, sau đó tiếp tục chuyện dang dở với Cố Mi được nhỉ?
Vậy nên tay hắn hơi động, muốn hất cửa đóng thẳng lại. Nhưng cô nương trước mắt nũng nịu ngại ngùng mở miệng rồi.
Gương mặt đỏ ửng, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu nhìn bậc cửa đã có vết nứt, khẽ gọi: "Công tử."
Tuy rằng giây phút mở cửa sắc mặt của hắn chả ra làm sao, nhưng trong mắt nàng ta, gương mặt tĩnh lặng của hắn cũng tuấn tú thanh nhã vô cùng.
Thiếu nữ tươi trẻ cứ rung động từng hồi. Đây là lần đầu nàng nói chuyện với người mình yêu đấy.
Chỉ tiếc người trong lòng còn chẳng biết nàng ta cơ. Mộ Dung Trạm thật không hiểu, tự nhiên đâu ra một cô nương gọi mình công tử. Có điều hắn chả rảnh quan tâm. Vì vậy hắn liền tiếp tục động tác đóng cửa dang dở. Tay vung lên, hai cánh cửa liền mạnh mẽ đóng chặt. Sau đó hắn xoay người, chạy nhào tới chỗ Cố Mi.
Ôm nàng vào ngực, một lần nữa gặm cắn cái vai thơm của nàng, không muốn để ý cái vấn đề ngoài kia là ai.
Cố Mi tuy bị cái hôn dày đặc của hắn khiến tâm trí xao nhãng, nhưng vẫn hỏi một câu đứt quãng: "À, ca, ở ngoài, là ai đấy?"
Mộ Dung Trạm vốn đang rất bận rộn vùi đầu trên đỉnh ngực của nàng, nghe được câu hỏi này, hắn cũng không ngẩng lên, không ngừng lại động tác trong miệng, chỉ trả lời bừa:"Không biết."
Cố Mi thấy câu trả lời của hắn có chút vấn đề. Trong viện nhỏ này có mấy người, làm gì có ai hắn không biết nhỉ. Có điều nàng đã bị mấy chiêu trêu chọc thành thục này khiến đầu óc loạn lên, làm gì còn sức hỏi xem bên ngoài là ai.
Hai người dần mê đắm, đúng lúc hòa hợp nhất, ai ngờ lại có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Thì ra lúc Mộ Dung Trạm dứt khoát đóng hẳn cửa, Hồng Đào sợ ngây người.
Khi nàng ta ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa đóng chặt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười e thẹn lúc đối diện hắn. Chỉ là rất nhanh sau, nụ cười e thẹn chuyển thành kinh ngạc khó ngờ.
Hồng Đào cô nương thân vẫn chưa hôn phối, ở trong thôn vẫn được vô số thiếu nam theo đuổi, cũng coi như là hoa khôi. Cho nên chỉ cần nàng ta ra ngoài, đều nhận được vô số ánh mắt ái mộ của nam tử. Nhưng vừa gặp Mộ Dung Trạm, đầu tiên là ánh mắt lạnh lùng không nhìn qua nàng, sau đó còn đóng thẳng cửa để nàng bên ngoài, nàng ta là lần đầu tiên gặp chuyện này.
Chẳng phải vẫn có câu, bồ liễu tuy mềm, nhưng mềm mà dai. Hồng Đào cô nương chính là vậy đấy. Nàng ta bề ngoài thì mềm yếu, thực ra nội tâm đã thích cái gì là không dễ buông bỏ. Vì vậy dù hắn chẳng thèm nhìn nàng, càng khiến nàng ta thêm yêu thích hắn, muốn có được hắn hơn.
Vì vậy, nàng ta lại kiên định nhấc tay gõ cửa.
Mà Mộ Dung Trạm bên trong vừa nghe tiếng gõ cửa này, sát khí toàn thân bốc lên.
Hắn quay đầu, đề chưởng, đã muốn đánh thẳng một chưởng qua cánh cửa kia rồi.
Nhưng khóe mắt trông thấy vẻ kinh ngạc của Cố Mi, hắn mới nhớ ra mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục kí ức, vì vậy hắn liền thu sát khí bên ngoài lại, nhấc tay thuận thế xoay người một cái, dịu dàng xoa tóc nàng.
Cố Mi thật sự bị hắn dọa sợ. Hơi lạnh của hắn khi nãy quá mạnh, nàng chưa đông cứng cũng rét run. Sau đó nàng lại trăn trở, không phải nhỉ. Mộ Dung Trạm chưa khôi phục kí ức không phải là mèo Ba Tư ngoan ngoãn sao, chớp mắt đã biến thành sư tử châu phi hung hãn rồi?
Không phải hắn đã khôi phục kí ức nhưng vẫn đang lừa nàng chứ? Nhưng sao hắn phải lừa nàng?
Ánh mắt nàng nhìn hắn lại đầy dò xét.
Mà Mộ Dung Trạm biết, chuyện tốt giữa mình và Cố Mi bị người ta phá hỏng hai lần nên rất phẫn nộ, vì lẽ đó không ngăn được tức giận trào phát, đã khiến Cố Mi thấy rồi.
Vì trừ bỏ nghi ngờ của nàng, hắn liền thu liễm lại, cái tay muốn vung chưởng ra ngoài cửa đánh chết cô nương kia lại thu lại vuốt ve bộ tóc đẹp của nàng.
Tiếng gõ cửa không dừng, như thể hắn không mở, là sẽ không ngừng.
Cố Mi nghe tiếng gõ cửa này, quay đầu thấy hắn cũng không có ý mở. Nàng chẳng còn cách nào ngoài bò khỏi lồng ngực hắn, sửa sang lại y phục bị hắn lôi xuống, chạy đi mở cửa.
Hồng Đào cô nương ngoài cửa lúc này đang yêu kiều mím môi, cố gắng tạo ra cái vẻ nàng ta cho là e thẹn nhất, chờ đến lúc hắn ra mở cửa sẽ thấy vẻ tuyệt hảo của nàng ta.
Đáng tiếc người mở lại là Cố Mi.
Cố Mi ở trong phòng lâu, vừa mở cửa, chưa kịp thích ứng ánh sáng bên ngoài. Cho nên nàng híp mắt, đưa tay chắn ánh chiều tà.
Trong cảnh lờ mờ, có thể thấy là một thiếu nữ. Áo trắng quần xanh, cứ như cải thìa thả vào nước vậy.
Cố Mi suy nghĩ, nhớ lại có phải là thiếu nữ nằm ngoài khóc trên người Triệu đồ tể không, có điều nàng không biết nàng ta.
Cho nên nàng hơi híp mắt, thích ứng ánh sáng, sau đó mới chần chừ hỏi: "Cô nương, cô tìm ai?"
Hồng Đào vừa thấy nàng ra mở cửa, liền không cắn môi nữa. Chỉ là cắn lâu, môi dưới đã hơi tê rần. Thế nhưng vẫn như dự tính của nàng ta, cặp môi hồng, ướŧ áŧ cứ như anh đào vậy.
Vậy nên bạn nhỏ Cố Mi đã bị hạ gục.
Đứa nhỏ này chẳng có tiền đồ gì. Quá thích người đẹp. Mà không chỉ nam nhân đẹp mà cả nữ nhân đẹp cũng thích.
Cho nên thanh âm của nàng cũng nhu hòa hơn: "Cô nương?"
Hồng Đào lại dùng hàm răng trên trắng nõn cắn môi dưới, cảm thấy bớt tê hơn, mới yểu điệu nói: "Xin hỏi Mộ Dung công tử có ở trong không?"
Cô Mi liền đơ ra.
Nhưng sau đó nàng đã quay đầu vào trong hô to: "Ca, có người tìm."
Bởi vì nàng đã thông suốt rất nhanh, tên của hắn ắt là cô nương này hỏi chỗ tiểu đồng áo xanh. Cho nên nguyên do nàng ta tìm Mộ Dung Trạm, là vì hắn cứu mạng cha cô ta, giờ tới tạ ơn hắn.
Đơn giản là cảm tạ mà thôi, cùng lắm là chút quà lễ, Cố Mi không để tâm.
Nhưng nàng tuyệt không biết, Hồng Đào cô nương khá thích dùng thân báo đáp.
Đáng tiếc là, Mộ Dung Trạm không đi ra. Hắn thấy nếu giờ gặp cô ta, tuyệt đối không thể khống chế bản thân, đánh thẳng một chưởng, khiến nàng ta cả mặt đẫm máu.
Hai lần hứng thú đều bị nàng ta chen ngang, hắn thấy giờ hắn không gϊếŧ nàng ta, vì được Cố Mi dạy dỗ quá tốt, biến thành người khác rồi.
Haiz, kì thực hắn vẫn khá yêu thích bản thân giáo dưỡng nàng. Chờ lần này kết thúc việc giả vờ, hắn nhất định không thể bị điều khiển nữa, chủ động cướp lại quyền mới phải.
Cố Mi thấy hắn mãi không ra, trên mặt nàng không khỏi lúng túng.
"Chuyện này," nàng nhìn Hồng Đào cười áy náy,"Ca của ta thế đấy, không quen gặp người lạ. Ừ thì, cô tìm huynh ấy có chuyện gì, cứ nói với ta cũng vậy. Ta nhất định thuật lại tường tận giúp cô."
Nói xong, nàng liền nhìn nàng ta rất thành khẩn.
Hồng Đào còn làm thế nào được? Hắn không đi ra, dù trong lòng muốn gặp hắn, ngoài mặt vẫn tỏ ra rụt rè.
Nàng ta lén lút nhìn ra sau Cố Mi liếc vào trong. Hoàng hôn sắp tàn, ánh sáng trong phòng gần tắt, nàng ta không thấy bóng dáng hắn. Nhưng nàng ta biết, người ở bên trong.
Cho nên nàng ta liền hạ thấp giọng, lời nói như thể gió thổi qua là hóa thành phấn vậy: "Vậy xin cô nương nói lại với Mộ Dung công tử, đa tạ y hôm nay ra tay cứu giúp cha ta, Hồng Đào cả đời mang ơn. Chỉ hi vọng, hi vọng ngày khác công tử rảnh rỗi, có thể gặp mặt để ta bày tỏ lòng biết ơn." Dứt lời nở nụ cười áy náy với Cố Mi, quả nhiên như hoa đào tháng ba, nở rộ tươi tắn: "Phiền cô nương."
Nàng ta cho rằng Cố Mi là muội muội của hắn, biết đâu là em dâu ngày sau của mình. Vì vậy lần này, vẫn phải thể hiện tốt chút.
Nhưng Cố Mi này, nói dễ nghe là người đơn giản, nói khó nghe là chả có đầu óc. Nàng vốn không nghĩ nhiều thế, nên nghe nàng ta nói xong, cũng sảng khoái cười đáp: "Được. Ta sẽ chuyển lời."
Hồng Đào dịu dàng tiêu sái bước đi. Cố Mi xoay người đóng cửa, sau đó lại toe toét với hắn: "Nhìn đi, người ta cảm tạ huynh đấy. Cho nên nói, giúp người là có lợi."
Nhưng hắn chẳng hơi đâu nghe màn giáo dục của nàng, hắn quan tâm là, cô nương kia phắn rồi.
Sau đó hắn lại hóa thân làm sói, nhào thẳng tới, chà đạp con cừu nhỏ.