Muội Khống

Chương 80




Tình trạng bây giờ của Hoàng Nhất Phó chính là tìm khắp nơi một cái lỗ, hơn nữa tìm được thì sẽ chui vào trong đó không ra nữa.

Ông ta chật vật đặt bát cơm trong tay xuống, không thể không ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng có thể kết thành băng của Mộ Dung Trạm. Sau đó ông ta bi phẫn, ngũ quan trên mặt méo mó, nghiêng đầu khổ sở nói với đồng tử áo xanh: "Đồng Nhi, vấn đề này, con có thể đừng hỏi được không?"

Nhưng trong lòng ông ra thực ra đang gào thét, đây là ngươi chê chưa đủ loạn, cố ý muốn hại chết thần y nhà ngươi sao? A a, ngươi không nhìn xem bây giờ ta đang đối diện với tôn lãnh diện thần, chỉ e đến lúc đó hắn không cần ra tay, trực tiếp bắn ra tuyệt kĩ ánh mắt phi dao, đại nhân nhà ngươi phải tan thành mây khói hồn phi phách tán, không biết kiếp sau có phải đầu thai thành súc sinh hay không.
Hoàng Nhất Phó âm thầm rơi lệ, cuộc sống này thật là không có cách nào trải qua được mà. Thêm vài lần như thế nữa, trái tim nhỏ bé yếu ớt của ông ta, còn chịu được mấy lần kinh hãi vị đại gia kia đây.

Nhưng đồng tử áo xanh không hiểu. Hắn quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn thần y đại nhân nhà hắn, rất ngây thơ hỏi: "Thần y đại nhân, tại sao vấn đề này lại không thể hỏi?"

Vì vậy lúc này Hoàng Nhất Phó bị vây trong trạng thái vô cùng muốn bê đĩa rau xào trước mắt hất vào khuôn mặt khả ái của Đồng Nhi nhà ông ta.

Thanh y đồng tử điếc không sợ súng, lại đi hỏi Cố Mi. Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn nàng, nhưng mà rất đáng tiếc, hắn không nhìn thấy vẻ mặt Cố Mi, bởi vì bây giờ Cố Mi cúi thấp đến nỗi sắp cắm đầu xuống đất rồi.

Thật là mất mặt, làm sao bây giờ? Động tác mỗi đêm của nàng và Mộ Dung Trạm thực sự khoa trương như vậy sao? Có sao có sao? Nhưng nàng nhớ rõ ràng mỗi lần nàng thực sự đều rất kiềm chế, cũng không có kêu quá lớn tiếng có được không.
Vì vậy nàng dùng ánh mắt bắt đầu lên án Mộ Dung Trạm.

Đều là tại hằn. Gần đây chẳng phải là nói với nàng cái gì mà, hoan ái có lợi cho hắn mau chóng nhớ lại những chuyện trước kia hơn. Cho nên mấy ngày nay, mỗi đêm hắn đều lôi kéo nàng ôn tập một chút chuyện lúc trước. Đặc biệt là chuyện lên giường. Điều này thì thôi đi, nhưng vì sao hắn còn muốn nàng nói rõ ràng tỉ mỉ trước đây hắn ở trên giường là kiểu gì.

Nghĩ tới chuyện mấy đêm nay, đứa nhỏ Cố Mi này lại bắt đầu đỏ mặt. Sau đó đầu nàng lại cúi thấp hơn, muốn vùi thẳng vào trong đất sau đó không nhấc ra nữa.

Một bàn bốn người, một người sợ hãi, một người xấu hổ, một người thuần khiết, còn một người nữa? Đương sự lão gia kia khuôn mặt vẫn bình ổn đang ngồi ở đó rất trấn định ăn cơm.
Hắn còn cần quan tâm ánh mắt người khác sao? Nếu không phải hắn kiêng kỵ Cố Mi nói hắn không được tùy tiện gϊếŧ người, hắn có thể thẳng tay dạy dỗ Hoàng Nhất Phó và đồng tử áo xanh trước mặt rồi.

Không thể gϊếŧ, hạ độc câm có được không nhỉ? Mộ Dung đại gia bắt đầu cân nhắc tính khả thi của ý tưởng này. Chỉ cần hạ độc câm bọn họ, vậy cho dù bọn họ có nghe được cái gì nữa, cũng không nói được gì, như vậy Cố Mi sẽ không xấu hổ.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn bỏ qua, bởi vì hằn nghĩ nếu như làm vậy, chắc chắn Cố Mi sẽ không quan tâm đến hắn nữa. Vậy hắn nỗ lực thời gian dài như vậy đều thành công cốc.

Cho nên cuối cùng Mộ Dung đại gia quyết định, bỏ đi, cứ như vậy đi. Dù sao đồng tử áo xanh còn nhỏ tuổi, cũng không hiểu gì cả. Về phần Hoàng Nhất Phó ra sao, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn sang, người kia sau khi chạm phải ánh mắt của hắn thì lập tức dáo dác nhìn xung quanh, nhưng mà không dám nhìn hắn.
Ồ, về phần Hoàng Nhất Phó ra sao, Mộ Dung Trạm nghĩ không cần lo lắng. Dù chỉ một lời nói nhảm ông ta cũng không dám nói.

Cho nên Mộ Dung Trạm rất yên tâm ngồi đó tiếp tục ăn cơm, còn rất hăng hái gắp thức ăn vào bát cơm của Cố Mi.

Thế nhưng bây giờ Cố Mi chỉ hận không thể cho hắn một cái tát.

Đột nhiên sau bữa cơm này không thấy bóng dáng Hoàng Nhất Phó nữa.

Bởi vì bỗng nhiên thần hắn đại nhân thông suốt rồi. Ông ta nghĩ thứ nhất Mộ Dung Trạm này là tôn đại phật, ông ta không dám mở miệng nói tiễn khách, thứ hai dù sao ông ta cũng không nỡ. Mỗi ngày một giọt máu, hồng tuyến cổ này vừa mới mở ra một con đường trong việc nghiên cứu của ông ta, làm sao có thể cắt đứt ở thời khắc mấu chốt được.

Cho nên Hoàng Nhất Phó an ủi bản thân, vì đại kế y học, ông ta chịu nhục.
Kết quả của việc chịu nhục chính là hàng sáng ông ta ra ngoài hái thuốc, buổi tối đoán chừng Mộ Dung Trạm ngủ rồi, lúc này ông ta mới lén lén lút lút mò về phòng mình ngủ. Về phần mỗi ngày lấy máu Mộ Dung Trạm, ông ta để đồng tử áo xanh ra tay giúp.

Vài ngày như vậy, Hoàng Nhất Phó gầy đi trông thấy. Vốn dĩ ông ta là một tiểu lão đầu hơi mập mạp, nhưng bây giờ mỗi ngày khi Đồng Nhi nhà lão nhìn thấy lão đều ngạc nhiên nói, thần y đại nhân, người lại gầy đi rồi, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn.

Hoàng Nhất Phó lệ rơi đầy mặt. Ông ta ngẩng đầu 45 độ nhìn trời. Trên đỉnh đầu là vầng trăng cong cong, mấy ngôi sao mờ, mang tia sáng cô tịch chiếu lên người ông ta.

Ông ta cúi đầu, duỗi tay áo muốn lau nước mắt chảy ra lúc ông ta ngẩng đầu nhìn trời, nhưng lại rơi xuống khoảng không.
Ngửa mặt lên trời 45 độ, nước mắt theo khóe mắt ẩn vào trong tóc.

Làm màu xong, Hoàng Nhất Phó bắt đầu oán trách: "Đồng Nhi, xương sườn hầm củ cải chúng ta nói lúc sáng đâu? Tại sao con không hầm?"

Trời lạnh như vậy mà mỗi ngày thần y đại nhân nhà ngươi đều phải ra ngoài hái thuốc, sau đó quay về muốn uống một ngụm canh nóng cũng không có, con muốn làm gì đây? Chê đại nhân ta béo sao, có phải muốn ta gầy thành da bọc xương con mới hài lòng phải không Đồng Nhi.

Ánh mắt Hoàng Nhất Phó sâu xa nhìn chằm chằm đồng tử áo xanh, nhìn đến nỗi trái tim nhỏ của nó run lên mấy cái. Sau đó nó cúi đầu, cẩn thận ngập ngừng nói: "Thần y đại nhân... cái đó... cái đó... hôm nay con đi mua xương sườn, thế nhưng Triệu đồ tể bị bệnh, cho nên hôm nay ông ấy không gϊếŧ lợn, cho nên con đi... con không mua được xương sườn... cho nên... cho nên con không nấu được xương sườn hầm củ cải."
Hoàng Nhất Phó kinh sợ trong lòng. Đừng nhìn bình thường tiểu lão đầu này cà lơ phất phơ, làm việc có vẻ không đáng tin cậy, nhưng ông ta vẫn xứng với bốn chữ thầy thuốc từ tâm này.

Ông ta lập tức tìm hòm thuốc khắp nơi: "Hòm thuốc của ta đâu? Mau mang tới đây, ta đi xem Triệu đồ tể bị bệnh gì."

Đồng tử áo xanh không hề động. Nó tiếp tục ngập ngừng nói: "Nhưng mà thần y đại nhân, Triệu đồ tể... Triệu đồ tể đã khỏi bệnh rồi."

Hoàng Nhất Phó đang loanh quanh tìm hòm thuốc thì ngừng lại. Sau đó ông ta quay người, nhìn Đồng Nhi trong sáng nhà ông ta, lại thêm ánh mắt vô cùng thuần khiết, ông ta bắt đầu mệt mỏi đỡ trán: "Được rồi Đồng Nhi, nào, từ từ nói cho thần y đại nhân nhà con nghe xem. Rốt cuộc là Triệu đồ tể bị bệnh gì? Tại sao tự nhiên bệnh của hắn lại khỏi rồi?"
Ông ta sắp bị Đồng Nhi nhà mình xoay vòng vòng đến hôn mê rồi.

Đầu đuôi câu chuyện là như này, hôm nay Đồng Nhi vâng theo chỉ thị tối hôm qua của thần y đại nhân nhà nó, ở trong sân cần cù cẩn thận phơi khô thảo dược, sau đó nó chợt nghe có người gấp gáp gõ cửa viện, kèm theo đó là tiếng khóc của một cô gái.

Nó vội vàng ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy có người ngã xuống. Còn nữ tử bước vào cửa viện, ngồi xổm bên cạnh người kia không biết làm sao mà khóc.

Nó lại càng hoảng sợ, nhìn kỹ lại thì thấy người ngã xuống đất kia hóa ra là Triệu đồ tể đầu thôn phía đông. Còn nữ tử ngồi xổm bên cạnh ông ta là Hồng Đào, con gái một của ông ta.

Hồng Đào này, ra đời đúng lúc hoa đào nở. Tuy chỉ là một nữ tử thôn dã, nhưng quả thực dung mạo xinh đẹp, không kém gì hoa đào tháng ba. Hơn nữa Triệu đồ tể trong thôn này rất giàu có, người đến cầu thân gần như có thể đạp đổ cửa nhà ông ta. Thế nhưng, mắt Hồng Đào rất cao, ai cũng thấy chướng mắt, tuy rằng bây giờ nàng đã mười bảy tuổi, nhưng vẫn không tìm được một nhà chồng vừa ý.
Lúc này Hồng Đào khóc như lê hoa đái vũ, nhìn đồng tử áo xanh khổ sở nói: "Xin hỏi tiên đồng, thần y đại nhân ở đâu? Làm phiền gọi ông ấy ra xem cho cha ta một chút."

Triệu đồ tể rất yêu quý nữ nhi này, không để ý đến ánh mắt người trong thôn, mời thầy giáo đến dạy bảo, dạy nàng biết chữ đọc sách. Cho nên cách ăn nói của Hồng Đào này cũng không giống với những người khác trong thôn, đây cũng chính là lý do nàng ta lớn tuổi như vậy rồi vẫn chưa xuất giá. Thứ nhất là gia đình nông dân bình thường không ưa bộ dạng nhu nhược của nàng ta, cảm thấy cưới vợ về chẳng làm được gì mà ngược lại còn phải đi hầu hạ vị tiểu thư này. Thứ hai cho dù là có một số chàng trai đồng trang lứa thích nàng, nhưng luôn cảm thấy bản thân thua kém nàng ta quá lớn, mặc cảm tự ti, vẫn cứ không dám tiến lên bắt chuyện.
Hiện giờ, đồng tử áo xanh nhìn Hồng Đào khóc lóc như thế, lại nhìn sang Triệu đồ tể sắc mặt tái xanh nằm dưới đất, thoạt nhìn chỉ có thở ra, không có hít vào, hắn ta cũng hoảng, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Nhưng mà thần y đại nhân ông ấy... ông ấy không có ở nhà."

Sự thật là gần đây thần y đại nhân chưa từng ở nhà. Muốn tìm ông ta, dù thế nào cũng phải đợi đến trời tối mới được.

Thần y đại nhân rơi một giọt lệ. Tu hú chiếm tổ chim khách là đây, ông ta không chạy kết quả sẽ bị ánh mắt Mộ Dung Trạm làm cho chết cóng, hoặc là sẽ bị ánh mắt Mộ Dung Trạm dọa cho chết, cho nên ông ta vẫn luôn ra ngoài hái thuốc cho y.

Hồng Đào nghe tiểu đồng nói xong, lập tức tinh thần suy sụp, lay lay Triệu đồ tể đã hôn mê, không ngừng gọi "cha, cha" nhưng cũng không biết nên làm gì.
Động tĩnh trong viện lớn như thế đã sớm kinh động Cố Mi.

Lúc đó nàng đang ngủ trên tháp mỹ nhân, còn Mộ Dung Trạm thì ngồi bên cạnh bàn đọc một quyển sách thuốc.

Lúc này Cố Mi còn đang ngủ nguyên nhân đương nhiên là vì tối hôm qua bị người nào đó lăn đi lăn lại quá mệt mỏi. Còn nguyên nhân Mộ Dung Trạm đọc sách thuốc là ở nơi này của Hoàng Nhất Phó có rất nhiều sách thuốc, hơn nữa còn rất nhiều quyển không tìm được ở bên ngoài, cho nên Mộ Dung Trạm giữ vững nguyên tắc không nhìn không liếc, khoảng thời gian này lại gặm mấy cuốn sách vào bụng.

Tiếng khóc của Hồng Đào truyền qua màn cửa sổ mỏng manh xanh biếc, nghe rất rõ ràng. Mộ Dung Trạm hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Cố Mi, quả nhiên thấy nàng đã bị tiếng khóc này đánh thức.

Cố Mi ngủ có phần mơ hồ. Nàng nghe tiếng khóc này, cảm thấy không chân thật. Nàng mơ mơ màng màng nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Trạm, ngây ngốc hỏi: "Ca, ai đang khóc vậy?"
Mộ Dung Trạm buông quyển sách thuốc trong tay xuống, đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Cố Mi cảm thấy đệm dưới người bị lún xuống, sau đó chỉ thấy hắn cúi đầu xuống.

Trên trán ấm áp, sau đó truyền tới thanh âm êm ái như mưa gió mùa xuân: "Ngoan, không sao. Nhắm mắt lại, ngủ tiếp đi."

Cố Mi ngốc nghếch kêu ồ một tiếng, nhắm hai mắt lại muốn ngủ tiếp.

Nhưng tiếng khóc kia quá ồn ào, nàng không ngủ được.

Nàng không vui mở mắt bò dậy, mất kiên nhẫn gãi đầu, đứng dậy định đi xem.

Thế nhưng nàng nhìn thấy ảo giác sao? Vừa rồi nàng vô tình nhìn vào mắt Mộ Dung Trạm, hình như thấy sát ý trong mắt hắn?

Nàng lắc đầu nghĩ, khả năng này không lớn, sau khi Mộ Dung Trạm mất trí nhớ, cảm giác lớn nhất đem đến cho nàng chính là hắn hoàn toàn biến thành Dung Trạm ban đầu, quân tử khiêm tốn ôn nhã, nào có chỗ giống Mộ Dung Trạm ma quỷ gϊếŧ người sau này.
Kỳ thực nàng không hoa mắt. Vừa rồi đúng là Mộ Dung Trạm nổi sát ý.

Một sáng sớm tốt đẹp như vậy, Cố Mi ngủ trên tháp bên cửa sổ, hắn ngồi bên bàn đọc sách. Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, tiếng chim líu lo, quả là năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên. Nhưng đột nhiên bị tiếng khóc này khuấy đảo bức họa đẹp đẽ như vậy.

Dựa vào tính cách Mộ Dung Trạm, chỉ sợ đã đứng dậy mở cửa sổ, ném mấy ám khí ra, trúng giữa mi tâm, sau đó sẽ quả quyết đóng cửa rồi đọc sách tiếp. Nhưng bây giờ hắn thấy Cố Mi nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, vội vàng thu lại sát hắn quanh thân, lại cười dịu dàng.

"Muốn đi xem ư?" Trong mắt hắn ngập ý cười, hỏi rất là tùy ý.

Cố Mi nhìn hắn, ngập ngừng gật đầu.

Mộ Dung Trạm lại cười, tựa như dương liễu ngày xuân lướt qua mặt nước, thuần khiết vô hại: "Được. Ta đi cùng với muội."
Hắn dắt tay nàng, mở cửa, cùng nàng đi vào trong viện.

Mà lúc này Hồng Đào nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh của Triệu đồ tể, chỉ khóc không thở được.

Trong hoảng hốt, nàng ta nghe thấy tiểu đồng áo xanh bên cạnh đang gọi Cố tỷ tỷ, Mộ Dung ca ca. Sau đó nàng ta mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh nắng ấm áp mùa đông tươi sáng. Mà nam tử bạch y áo khoác xanh chậm rãi cước bộ tới, văn nhã tuấn tú. Ánh mặt trời rơi trên đó, lộ ra ánh sáng li ti rơi đầy đất. Hắn mỹ lệ tựa như không phải người phàm.

Hồng Đào đối với Mộ Dung Trạm, nhất kiến chung tình.