Sau giờ cơm tối, chính là lúc đi ngủ.
Hoàng Nhất Phó chưa nói rõ ràng, mà đồng tử áo xanh kia thấy Mộ Dung Trạm và Cố Mi có hai người, vì vậy cũng theo bản năng thu dọn hai phòng khách.
Sau đó cậu ta cầm một ngọn đèn lồng nhỏ, dẫn đường cho Cố Mi và Mộ Dung Trạm, đầu tiên là tới một gian trước, đẩy cửa ra, đi vào thắp nên, rất lễ phép nói:"Cố tỷ tỷ, đây là gian phòng của tỷ. Tỷ nghỉ ngơi sớm."
Cố Mi đi một vòng trong phòng. Màn xanh chăn lam, bàn ghế bằng trúc, rất thanh nhã. Đặc biệt trước cửa sổ còn có hồng mai, ánh trăng chiếu rọi, rất là thanh nhã.
Nàng vội vã muốn xoay người gọi Mộ Dung Trạm tới xem, nhưng đồng tử áo xanh đã nói với hắn: "Mộ Dung ca ca, phòng huynh ngay cạnh. Ta sẽ dẫn huynh đi."
Cố Mi nghĩ, Mộ Dung Trạm nhất định sẽ cự tuyệt, hắn sẽ nói, ta sẽ ở lại đây.
Nàng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn. Trong đó có hàm ý rất rõ, ca, ở lại, ở lại cùng phòng với ta.
Nhưng mà, nhưng mà, hắn lại quên luôn ánh mắt nóng bỏng của nàng, lạnh nhạt gật đầu với đồng tử áo xanh này: "Được."
Sau đó, hắn cứ thế mà đi theo đồng tử áo xanh.
Cố Mi trợn mắt há mồm, ngốc nghếch đứng đó, qua lát sau mới tỉnh ra.
Hắn cứ vậy mà đi sao? Cố Mi thật sự hơi đau lòng, hắn thật sự không hề có chút mảy may nào nhớ đến nàng?
Mẹ nó, hay cho Hoàng Nhất Phó còn phát thề nói cái gì mà, Mộ Dung Trạm không mất trí nhớ, chẳng qua là vờ vịt lừa nàng. Tội nàng lúc đó còn tin tưởng. Nhưng giờ nhìn đi, Mộ Dung Trạm mất trí nhớ thật rồi.
Không mất trí nhớ thì sao hắn lại tới phòng khác mà không ở cùng nàng? Mấy tháng qua, là người nào dùng đủ mọi cách để nàng ngủ cùng giường mỗi đêm. Tối nào cũng ôm chặt nàng, lo như nàng chạy mất. Nhưng giờ thì sao, hắn cứ lạnh nhạt như vậy không nói tiếng nào liền chạy sang phòng bên mà ngủ, bỏ lại mình nàng ở nơi này chứ tên khốn kia.
Cố Mi không ngủ được. Nàng lăn qua lăn lại một lúc lại nhìn cái trướng màu xanh nhạt, lúc sau lại nhìn cây hồng mai ngoài phòng.
Nàng thấy thẹn nhận ra, nàng vốn đã quen tối nào cũng ngủ trong lồng ngực hắn. Bây giờ không còn vòng tay hắn, nàng vốn không ngủ được.
Buồn rầu ôm chăn ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, cứ vậy nhiều lần, lăn lộn không xong, nàng thực sự không ngủ được.
Mà Mộ Dung Trạm sát vách cũng thức.
Hắn yên tĩnh gối một tay dưới cổ, bình thản nhìn ánh trăng lưỡi liềm ngoài cửa.
Hắn đang chờ, chờ nàng chủ động tới tìm mình.
Cố Mi quả nhiên tới thật.
Dù nàng rón rén, nhưng hắn vẫn nghe ra.
Tiếng bước chân của nàng, dù có lẫn trong tiếng bước chân của người khác, hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Hắn lập tức nhắm mắt lại.
Cửa phòng vang lên tiếng cọt kẹt, vài tia sáng từ mặt trăng rọi vào. Sau đó nàng rón rén bước vào, sau đó đóng cửa lại, từ từ tới bên giường.
Dung nhan hắn dưới trăng như ngọc, thật là tươi mới ngon miệng, khiến nàng không nhịn nổi muốn cắn một cái.
Nhưng nàng không động đậy. Nàng chỉ lặng lẽ cởi giày, sau đó vén góc chăn, yên lặng nằm vào.
Nằm kề Mộ Dung Trạm nàng mới phát hiện, đậu má, hắn tự nhiên lại mặc y phục đi ngủ.
Điều này khiến cho Cố Mi đang định cởi y phục để ngủ rất là xoắn xuýt, hắn phục của nàng, nên cởi hay không đây.
Không cởi thì, mấy tháng nay nàng đều bị Mộ Dung Trạm huấn luyện thành khói quen khi ngủ, đột nhiên mặc y phục mà ngủ, nàng không chịu được.
Nhưng giờ hắn không cởi, nàng cởi sao mà không ngại? Hơn nữa, người ta bây giờ còn mất trí nhớ, kì thực sẽ chẳng còn nhớ về nàng là bao. Nàng nếu mà cởi y phục ra, sáng sớm hôm sau người ta thấy nàng, liệu có nói nàng làm gì hắn không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Mi cuối cùng vẫn nổi lòng ác, cởi!
Cmn, nàng đã dám chạy tới giường của hắn rồi, thì sớm mai hắn tỉnh dậy trông thấy nàng, dù không mặc y phục thì có sao chứ?
Vì vậy đứa nhóc này liền lột sạch y phục ra, sau đó còn rất nhanh chóng lao vào ngực Mộ Dung Trạm.
Bên ngoài thật lạnh. Nhưng trên người hắn thật ấm, cứ như cái lò sưởi nhỏ, không chỉ khiến cả người nàng ấm áp, ngay cả trong lòng cũng ấm.
Rúc vào ngực hắn, nàng rất an tâm, rất nhanh liền thϊếp đi.
Nghe được tiếng hít thở an ổn nhẹ nhàng của nàng, hắn mới từ từ mở hai mắt ra.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, lông mi dài như vậy, hai gò má vì hơi ấm mà còn hơi ửng hồng.
Nàng nhìn thì như nha đầu ngốc không có chút tâm cơ nào, ngốc như vậy, dại khờ như vậy. Nhưng biết làm sao, hắn lại yêu nàng.
Mỉm cười cúi đầu đặt lên trán nàng nụ hôn, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng rồi nhắm hai mắt.
Một đêm ngủ ngon.
Hôm sau nàng dậy, hắn đã không còn trên giường.
Nàng mơ màng mặc y phục ra ngoài, liếc nhìn hắn đang bị lấy máu.
Đương nhiên, Hoàng Nhất Phó không dám lấy máu của vị đại gia này. Ông ta chỉ ôm một cái bát đứng canh, sau đó hắn tự cắn ngón trỏ của mình, bóp ra một giọt máu.
Hoàng Nhất Phó như bắt được vàng cầm bát hứng dưới ngón tay hắn.
Máu vừa vào bát, trái tim lơ lửng của ông ta mới hạ xuống.
Giọt máu khó lắm mới có, chỉ thiếu nước ngày nào cũng tự mình hầu hạ tổ tông này thôi.
Vui vẻ nâng bát định đi, lại nghe đồng tử của mình kinh ngạc kêu: "Cố tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ Mộ Dung ca mà ra?"
Hoàng Nhất Phó xoay người, chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim mà nhìn đồng tử của mình. Tiện thể trông ngay ánh mắt lạnh nhạt của hắn.
Nghe lời đoán ý mà nghe lời đoán ý.
"Đồng nhi,"" ông nghiêm nghị, "An bài một gian cho họ là được."
Đồng tử không hiểu, vì vậy rất hiếu học hỏi: "Nhưng mà, họ rõ ràng có hai người mà thần y đại nhân."
Thần y đại nhân biết giải thích thế nào? Thần y đại nhân bây giờ cũng rất Alexander (đơ) nha. Ngươi cứ nhìn ánh mắt của vị đại gia này mà xem.
Ánh mắt đó lóe như lưỡi dao sắc. Vị đại gia này vừa thở một cái, đúng là một đoạn dao cắt một cái, liếc một cái là dùng đao mà chém...
Hoàng Nhất Phó che mặt: "Đồng nhi à, ngươi đừng có mà hỏi tại sao nhiều như vậy chứ?"
Thần y đại nhân nhà ngươi bị ngươi hỏi vậy, chỉ sợ không còn lại miếng xương trước mặt vị đại gia này rồi.
Đồng tử áo xanh còn định hỏi, ông đã vẫy tay với cậu ta, nhanh chóng giao việc cho cậu ta: "Đồng nhi mau lại đây, sắc thuốc với ta."
Mau chóng rời khỏi phạm vi ánh mắt của đại gia này mới phải.
Trong mắt thấy hai người vội rời đi, cũng từ từ xoay bước ngược lại.
Mặt trời lấp lánh, hắn bạch y thanh bào, dung nhan tuấn tú, cứ như vậy từng bước tiêu sái bước lại, như trong bức họa.
Cố Mi trong nháy mắt thấy thật kinh diễm. Sau đó nàng liền cao ngạo, đây là ca của nàng, ca của nàng đấy.
Đúng, nàng rất hư vinh, nàng mong toàn nữ nhân trên đời thấy sắc đẹp của hắn đều gào thét ngất luôn, nhưng dù vậy, trong mắt hắn trong lòng hắn chỉ có nàng.
Trong cái sự hoang đường của nàng, hắn đã dừng lại trước mặt.
Đối với chuyện tối qua, hắn rất sáng suốt không chủ động nhắc tới. Bởi vì hắn không thể nói, sao tối qua cô lại tới giường ta ngủ? Hắn sợ sau này nàng sẽ không dám tới ngủ với hắn nữa. Nhưng hắn cũng không thể cho là chuyện đương nhiên, bởi vì giờ hắn còn đang mất trí nhớ, không nhớ rõ Cố Mi là ai.
Vì vậy hắn còn đang chờ Cố Mi nhắc trước.
Nhưng hắn đánh giá nàng cao quá rồi. Với đầu óc của nàng, nàng vốn không chủ động nhắc tới. Bởi trong lòng nàng, việc buổi tối ngủ với hắn là đương nhiên.
Nàng giờ chỉ lo chuyện khác.
"Ca, ngón tay của huynh chảy máu."
Nàng nắm lấy ngón tay vừa bị hắn cắn vào, cau mày nhìn giọt máu trên đó.
Sau đó, sau đó, nàng cúi đầu ngậm lấy ngón tay dính máu của hắn.
Người ta nói đứt tay xót ruột. Cảm xúc ấm áp từ miệng truyền tới, hắn bỗng phát hiện, bản thân cứng rồi.
Đây thực là quá mức dụ hoặc. Mộ Dung Trạm chỉ hận không thể ôm nàng lên, sau đó vào phòng, cởi sạch y phục nàng, sau đó đặt nàng lên giường chà đạp qua lại.
Ngẫm thử, hắn đã ba bốn ngày không chạm vào nàng rồi. Lần này, Mộ Dung tiểu nhị biểu thị kháng nghị.
Mà Cố Mi không biết hành động tự nhiên này khiến hắn khó khăn thế nào. Nàng chỉ là hài lòng nhìn ngón tay không còn chảy máu, ngẩng đầu cười hài lòng với hắn: "Được rồi, hết chảy rồi."
Nha đầu này. Nàng không biết cái vẻ ngốc nghếch của nàng khiến hắn không nhịn được muốn đẩy ngã nàng à?
Trong lòng hắn đã nóng đến cắn răng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên.
Cố Mi bĩu môi, hơi buồn bực cúi đầu.
Nàng quên mất, người trước mặt, quên sạch chuyện trước đây của họ rồi.
Nhưng nàng bây giờ nhớ hắn trước đây biết bao.
"Ca," nàng nói thật nhỏ, "Huynh vẫn không nhớ ra muội à?"
Mộ Dung Trạm nhìn vẻ oan ức của nàng, hận không thể ôm nàng vào lòng, sau đó hôn nàng thật sau, mạnh miệng nói với nàng, Mi Mi, sao ta có thể quên muội được.
Nhưng giờ hắn không thể, hắn phải khiến nàng biết mình yêu hắn. Hơn nữa còn muốn nàng chính miệng nói ra.
Mộ Dung Trạm thấy hắn nhịn cũng rất khổ. Mộ Dung tiểu nhị càng thể hiện, nó mới là chỗ khó chịu nhất đấy.
Đêm đó, nàng lại ngủ cùng với hắn.
Không biết ban ngày Hoàng Nhất Phó đã nói gì với đồng tử áo xanh, nói chung, cậu ta đã để họ cùng phòng.
Cố Mi đối với việc này rất vừa ý. Hắn đối với việc này dù không thể hiện gì, nhưng trong lòng cũng hơi vui vẻ.
Ánh trăng như nước, Cố Mi lại khó ngủ.
Sau lưng dán chặt là da thịt của hắn. Hô hấp nóng rực của hắn còn phun trên cổ nàng.
Lăn qua lộn lại rồi lại lăn qua lộn lại, nàng thấy, trong người nàng có gì đó rục rịch.
Nàng vốn quen được hắn động vào xoa nắn, quen mỗi đêm hai người đối nhau ôm nhau ngủ, thậm chí vận động trước khi ngủ.
Nhưng giờ hai người nằm cạnh, hắn vẫn không ôm nàng.
Hắn thậm chí còn nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Kì thực sao hắn ngủ nổi. Cố Mi cứ nhích qua nhích lại như vậy, với hắn mà nói là sự giày vò lớn nhất.
Mộ Dung tiểu nhị vốn đã cứng như tùng, nhưng nó không dám manh động.
Mi Mi, Mi Mi, trong lòng hắn từng lần từng lần nói, nói nàng yêu ta, nàng yêu ta.
Chỉ cần muội nhận ra muội yêu ta, hơn nữa còn nói ra, vậy ta sẽ thẳng thắn với muội, kì thực ta là ta trước đây. Ta nhớ từng việc trong quá khứ của đôi ta.
Nhưng nàng không biết suy nghĩ của hắn. Nàng mà biết, nhất định nói, sao ca không hỏi thẳng ta có yêu huynh không? Huynh hỏi ta sẽ nói, hai ta khỏi giày vò nhau thế.
Nhưng không phải hắn không hỏi, mà không dám. Hắn sợ hỏi, sau đó nàng im lặng, hoặc nói thẳng, nàng không yêu hắn.
vì vậy hắn phải chờ nàng tận miệng nói.
Chỉ là giờ nàng không nghĩ việc yêu hay không. Nàng trong đầu chỉ nghĩ một chuyện.
Dán chặt cơ thể càng lúc càng nóng của hắn, trong người nàng cũng có lửa đốt đến khô miệng lưỡi mà không dừng nổi.
Cho nên nàng xoay người, đánh thức hắn.
Ánh trăng rọi, nàng xoay người, tóc đen như thác nước rủ xuống.
"Ca," nàng nhìn hắn, hai mắt mông lung, trên mặt e thẹn, "Muội muốn."