Muội Khống

Chương 67




Cố Mi khóc. Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi. Một mặt nàng trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, nhưng mặt khác, nàng lại không dám chạy, nàng sợ làm tổn thương Mộ Dung Trạm.

Gần đây hai loại tâm tình ngày nào cũng xoay qua xoay lại trong đầu nàng, giày vò nàng đến mức tâm thần phân liệt.

"Được rồi." Nàng bỗng nhiên gạt tay Mộ Dung Trạm đang nắm cằm nàng ra, gầm nhẹ: "Nói thật cho huynh biết, Mộ Dung Trạm, muội không phải muội muội ruột của huynh. Cho nên huynh gϊếŧ muội đi."

Khó chịu như vậy, chi bằng chết đi sẽ xong hết mọi chuyện.

Nhưng bây giờ Mộ Dung Trạm hoàn toàn không quan tâm những điều này. Hai tay hắn nắm bả vai nàng, để cho nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Bây giờ ta cũng nói cho muội biết, muội là ai không quan trọng. Quan trọng là... người ta yêu là muội. Điều này không liên quan đến thân phận của muội."
Đúng vậy, hắn không quan tâm lời Cố Mi nói có thật không. Thậm chí bây giờ hắn cũng không quan tâm rốt cuộc Cố Mi có phải muội muội hắn hay không, chỉ cần nàng là Cố Mi là đủ rồi.

Cố Mi không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Nàng vốn cho là khi nàng nói ra câu này, Mộ Dung Trạm nhất định sẽ chất vấn nàng trước tiên, sau đó không vui thì bổ cho nàng một chưởng. Cho dù là không gϊếŧ chết nàng, vậy nhất định hắn cũng sẽ xoay người rời đi, từ nay về sau lạnh nhạt với nàng.

Thế nhưng nàng không hề nghĩ tới là Mộ Dung Trạm hắn sẽ nói như vậy. Hắn nói: "Người ta yêu là muội, thân phận của muội và muội là ai cũng không liên quan."

Cố Mi tiếp tục khóc. Nàng không biết lúc này nàng nên nói gì với Mộ Dung Trạm, cũng không biết nàng nên làm thế nào với Mộ Dung Trạm bây giờ.

"Nhưng mà Mộ Dung Trạm." Nàng lớn tiếng khóc, cũng lớn tiếng nói: "Huynh đối tốt với muội, muội biết. Thực ra muội cũng thích được huynh đối xử với muội như vậy, thậm chí rất đáng xấu hổ hi vọng huynh luôn luôn đối với muội như thế. Nhưng mà, muội không thích huynh hạn chế sự tự do của muội, muội không thích chuyện gì huynh cũng quản muội, muội càng không thích huynh không tôn trọng muội. Mộ Dung Trạm, muội muốn tình yêu bình đẳng. Muội chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, muội chỉ muốn một tình yêu bình thường mà thôi. Muội không chơi nổi tình yêu ngày nào cũng lên lên xuống xuống hủy thiên diệt địa, muội chỉ muốn bình bình đạm đạm. Thế nhưng Mộ Dung Trạm, tình cảm của huynh đối với muội khiến muội sợ, thậm chí huynh dùng cái chết để uy hϊếp muội để muội không rời xa huynh, tình cảm như vậy làm sao muội còn dám muốn? Còn nữa Mộ Dung Trạm, huynh không phát hiện ra sao? Thực sự muội rất sợ huynh. Muội sợ một ngày nào đó muội đột nhiên nói sai câu nào, huynh giơ tay là có thể gϊếŧ muội, dù sao việc gϊếŧ người đối với huynh mà nói quá đơn giản. Muội càng sợ khi muội và huynh ở bên nhau thì không biết nên nói gì, muội sợ muội nói sai chọc giận huynh, cho nên mỗi lần muốn nói gì với huynh muội phải nghĩ trong lòng rất lâu mới dám nói ra. Nhưng mà muội không thích như vậy, muội chỉ muốn sống đơn giản một chút, muội không muốn nói một câu yêu đương cũng phức tạp như vậy. Muội rất ích kỷ rất hư vinh, muội chỉ muốn có người cưng chiều muội, chuyện gì cũng theo muội, sau đó là muội muốn làm gì hắn cũng không quản muội. Mộ Dung Trạm, cho nên xin huynh, xin huynh, huynh buông tha cho muội đi. Trả tự do cho muội. Hai chúng ta thực sự không thích hợp. Muội thật sự sợ huynh. Cứ mãi ở cùng huynh như thế, muội nhất định sẽ bị huynh giày vò điên mất."
Nàng lớn tiếng khóc, áp lực trong thời gian dài bây giờ không quan tâm gì nữa, cứ phát tiết ra ngoài.

Mộ Dung Trạm thấy gương mặt nàng toàn là nước mắt, trái tim hắn đau đớn không thôi.

Hắn không quan tâm Cố Mi giãy giụa, nắm hai vai nàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng thở dài: "Nhưng mà Mi Mi, nếu như muội rời đi, chắc chắn ta cũng sẽ điên."

Cố Mi khóc đến nỗi không nói nên lời. Nàng nghẹn ngào ngắt quãng nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải kiếp trước chúng ta có thù oán không, cho nên đời này mới hành hạ nhau như vậy?"

Mộ Dung Trạm vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, trầm ngâm nói: "Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách."

Hắn có thể sửa. Cố Mi nói không thích cái gì, hắn đều có thể sửa.

Núi không vượt được, hắn sẽ đi qua. Cố Mi khăng khăng muốn có tự do, vậy hắn cũng có thể cho nàng tự do.
Tuy rằng trong lòng hắn cười nhạt với hai chữ tự do này. Tự do là cái gì? Muốn học chim chóc có một đôi cánh bay lượn sao? Làm chim cũng phải lo lắng rất nhiều chuyện, không có thực vật, không thể qua mùa đông, còn phải đề phòng có người dưới đất bắn chết.

Cho nên trên đời này, vốn dĩ không có hai chữ tự do tuyệt đối. Không có sức mạnh chống đỡ, ngươi phải làm chuyện ngươi không thích, chỉ vì có thể thuận lợi sống sót mà thôi. Cho nên tự do chẳng qua chỉ là thứ trong trò chơi mà thôi.

Cố Mi muốn tự do, vậy cũng được. Nhưng hắn không thể để cho nàng làm chim, thứ nhất nàng vốn dĩ không có năng lực bảo vệ bản thân, hơn nữa, chim hành tung bất định, hắn không bắt được. Nhưng mà hắn có thể cho nàng làm diều, bất luận nàng bay cao tới đâu xa tới đâu, ngọn nguồn đều bị hắn siết chặt trong tay, hắn có thể bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu kéo nàng trở về.
Chỉ là sau này khi khống chế nàng sẽ tốn chút tâm tư, không thể để nàng nhìn ra mà thôi.

Cho nên Mộ Dung Trạm siết hai tay ôm Cố Mi chặt hơn. Sau đó hắn cúi đầu vùi đầu vào cổ nàng, khẽ thở dài một tiếng, giả vờ như rất thỏa hiệp: "Được rồi, Mi Mi, muội muốn tự do, ta sẽ để cho muội tự do. Còn nữa, vừa rồi muội nói muội không thích điểm nào của ta, ta đều có thể sửa."

Cố Mi kinh hãi. Nàng không tin ngẩng đầu nhìn hắn.

Mộ Dung Trạm giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhéo cái mũi khóc đến đỏ bừng, cười nói: "Không phải chuyện gì lớn, có cần khóc thành như vậy không?"

Đúng vậy, Mi Mi, ngoại trừ chuyện muội muốn chạy trốn khỏi ta thì bất cứ chuyện gì khác, trong mắt ta đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cho dù là chết.

"Mi Mi." Hắn lại siết hai tay ôm chặt nàng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Không phải sợ ta, ta vĩnh viễn không muốn muội sợ ta. Muội cảm thấy có chỗ nào của ta khiến cho muội không tiếp nhận được, cứ việc nói ra, ta sẽ từ từ sửa. Chỉ cần muội đừng rời khỏi ta."
Cố Mi xấu hổ. Nàng cảm thấy nàng đang làm kiêu. Đúng vậy, nàng nghĩ nàng đang làm kiêu.

Mấy ngày nay nàng và Mộ Dung Trạm chiến tranh lạnh cộng thêm ngược thân ngược tâm cũng chỉ là cuộc cãi nhau của tình nhân nhỏ thôi sao?

Nhưng cuộc cãi nhau này cũng quá kinh khủng rồi. Vừa hạ thuốc mê, vừa đâm dao, vừa điểm huyệt tử. Còn Mộ Dung Trạm vẫn khỏe mạnh như kim cương bất hoại trong truyền thuyết, không bị nàng giày vò. Nếu như là người bình thường thì đã sớm nghẻo rồi, sau đó đợi đến khi nàng phản ứng kịp là bản thân sai thì cũng chỉ có thể khóc trước mộ phần của hắn mà thôi.

Em gái, tỉnh táo lên chút. Nếu không thì thêm vài lần như vậy nữa, lúc cãi nhau ca ca cô cũng không tốn chút sức nào.

Cố Mi giơ tay lau nước mắt trên mặt, ngượng ngùng hỏi: "Cái đó... ca... thương thế của huynh... có đau không?"
Hỏi thừa, cho cô một đao xem cô có đau không.

Kỳ thực Mộ Dung Trạm cũng cảm thấy đau. Thuốc mê vết dao tử huyệt, hắn có thể nhịn xuống, sau đó còn có thể lập tức men theo dấu chân tìm được nàng, chính hắn cũng rất bội phục mình.

Hiện giờ hằn đau đến nỗi toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cười an ủi Cố Mi: "Muội hôn ta một cái, ta sẽ không đau nữa."

Quan trọng là, đây rốt cuộc là kiểu an ủi gì.

Cố Mi không chút lưu tình lườm hắn một cái, định đỡ hắn đứng lên, tìm một đại phu gần đó băng bó cho hắn.

Hành hạ lên xuống như thế, nàng thật sự sợ hắn mất máu quá nhiều mà chết.

Ban đầu làm em gái hắn làm chi, bây giờ biết thương anh cô rồi, biết hắn bị thương rồi? Lúc trước khi hạ thuốc mê hắn, đâm hắn, điểm huyệt tử hắn, muốn lưu loát bao nhiêu thì lưu loát bấy nhiêu.
Ta thay độc giả khinh bỉ sự quái đản của cô trước.

Thế nhưng Mộ Dung Trạm không muốn đứng lên, hắn cứ ngồi lỳ ở đó, tỏ ý nếu Cố Mi không hôn hắn, hắn sẽ không đứng lên.

Cho nên Cố Mi không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt rồi ngồi xổm xuống hôn lên trán y.

Nhưng mà Mộ Dung đại gia còn chưa biết đủ, hắn bất mãn nói: "Không phải ở đây."

Nếu không phải nhớ bây giờ hắn có thương tích trên người, Cố Mi nhất định đạp cho hắn một cước.

Cho nên nàng trừng mắt nhìn hắn, vừa thầm trấn an chính mình "hắn là bệnh nhân, hắn là bệnh nhân", vừa ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Vốn tưởng hôn một chút là được, nhưng môi nàng vừa mới rời khỏi, Mộ Dung Trạm nhanh chóng đè đầu nàng xuống.

Lần này đổi thành Mộ Dung Trạm chủ động. Hắn hung hăng hôn nàng, đầu lưỡi mãnh liệt ra vào trong miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng, hung hăng mút lấy không buông.
Chốc lát sau, hắn đột nhiên buông nàng ra, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cười với nàng.

Dung nhan thanh nhã như tranh vẽ, đôi mắt sáng như trời sao, Cố Mi bị hắn nhìn như vậy đến nỗi mặt đỏ rần.

Mộ Dung Trạm vươn tay xoa gò má nàng, dáng vẻ tươi cười mềm dịu như mây: "Ngoan. Để sau này muội nhớ kỹ phải hôn ở đâu. Nhớ kỹ rồi thì đứng sau lưng ta đi."

Câu nói này không khỏi khiến Cố Mi có phần không giải thích được. Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu.

Bởi vì nàng nghe thấy có người gọi nàng: "Hồng Dao."

Thanh âm trầm thấp, bi thương. Dường như từ trong âm thanh này có thể biết được trong lòng người nói rất đau đớn.

Cố Mi ngây ngốc quay đầu thì thấy Liêm Huy đứng sau lưng nàng.

Mà bên cạnh Liêm Huy còn có mấy người.

Mấy người khác nàng không biết, nhưng mà đạo bào màu xám, râu dài phiêu nhiên kia, nàng ấn tượng rất sâu.
Thực chất, người này chính là ác mộng của nàng. Nàng mơ bị ông ta bắt lại không chỉ một lần, từ đó về sau không thấy mặt trời.

Ông ta là Thông Nguyên Tử. Thông Nguyên Tử thoạt nhìn bề ngoài siêu phàm thoát tục, nhưng nội tâm lại biếи ŧɦái thích loli mãnh liệt.

Cố Mi nhanh chóng chôn đầu vào ngực Mộ Dung Trạm, hai tay nắm vạt áo trước ngực hắn, giọng nói run run: "Ca, chúng ta đi mau."

Nàng không muốn gặp lại Thông Nguyên Tử, không muốn một chút nào. Đối mặt với vẻ đạo mạo của ông ta nàng đã cảm thấy sợ.

Mộ Dung Trạm ôm chặt Cố Mi trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng. Sau đó hắn lạnh lùng ngẩng đầu, mang theo ánh mắt khinh thường đảo qua trước mặt đám người.

Sắc mặt Thông Nguyên Tử như thường, không có biến hóa gì rõ ràng. Nhưng mà chỉ có mình ông ta biết, khi ông ta nhìn thấy Cố Mi và Mộ Dung Trạm hôn nhau, nội tâm ông ta vô cùng phẫn hận.
Hận không thể thiên đao vạn quả hai người đó.