Muội Khống

Chương 6




Cố Mi vừa nhìn là thấy rõ dáng vẻ người kia, nháy mắt liền đơ luôn.

Đồ ngốc này, bám vào tảng đá lớn mà dùng sức không mạnh không nhẹ không đủ lực. Lại thêm trên tảng đá này rêu xanh trải rộng, chỉ nghe một tiếng oạch vô cùng chói tai vang dội, tay nàng đã tuột xuống.

Người nam nhân đối diện đang cúi đầu xoa lồng ngực lập tức ngẩng đầu, trong mắt hàn quang lóe lên, lạnh lùng quát hỏi: "Ai?"

Cố Mi khóc không ra nước mắt. Vốn là bức tranh đẹp đẽ mỹ nam xoa ngực, kết quả là để khối rêu xanh này phá hỏng rồi.

Mà y đã cực nhanh lội nước đi tới.

Cố Mi thực sự muốn tiêu sái mở rộng hai tay, vắt lên tảng đá, cứ như vậy hơi híp mắt nhìn người nam nhân nào đó đang đi tới, hơi hơi, à ánh mắt rất bình tĩnh nhìn cả người hắn một lượt, sau đó vô cùng lãnh diễm cao quý, hoặc giả nhu mì tận xương nói một tiếng: "Vóc dáng thật tốt mà."
Sau đó người nam nhân đối diện thú tính bộc phát, đưa tay bóp lấy cằm nàng, cười tà mị lãnh khốc, tiểu yêu tinh, nàng thành công khơi dậy hứng thú của ta với nàng rồi.

Tiếp sau đó chính là hắn vung tay lên, hai miếng vải còn sót lại trên người nàng rơi xuống đất, nàng hoặc là ngậm lệ trong mắt liều chết không nghe, hoặc là công khai nói không muốn nhưng chân dài lại duỗi một cái, thuận thế cốn lấy eo nhỏ của người nam nhân nào đó, hai người triều miên đắm đuối, ngay sau đó hoàn thành một việc mà thiếu nhi không hợp xem.

Tóm lại, kết quả cuối cùng chính là, ở nơi tươi đẹp này không xảy ra biến cố, có lỗi với nơi hoa mỹ này để bị người nam nhân nào đó thẳng thắn "làm". Hơn nữa là từ lúc trời tối kéo dài tới hừng đông, tỉnh rồi ngất, ngất lại tỉnh, tuần hoàn vô cùng nhiều lần...
Được rồi, Cố Mi thừa nhận bản thân có chút não tàn. Nhưng mà anh chàng đẹp trai, anh cũng không cần dùng ánh mắt ghét bỏ thế này nhìn bổn cô nương chứ? Bổn cô nương ta cũng không ép ngươi cởϊ qυầи áo ở trước mặt ta xoa ngực cho ta xem nha. Là ngươi chạy đến dâng lên được chưa hả.

Nhưng trên mặt nàng vẫn dồn lên nụ cười, ra vẻ cười nói: "Đại sư huynh, thật là tình cờ. Huynh cũng tới đây tắm à."

Trời đất chứng giám, lần này thực sự tình cờ đó.

Có thể Liêm Huy cảm thấy chẳng tình cờ tí nào. Hồng Dao trong quá khứ thường chặn hắn lại ở rất nhiều nơi, sau đó giả vờ trùng hợp để nói chuyện đủ kiểu với hắn. Chỉ là nơi này, xưa nay bí mật, hắn cũng là trong lúc ngẫu nhiên mới phát hiện, bình thường cũng là gặp dịp luyện kiếm xong mới qua đây tắm, sao vẫn bị nàng tìm thấy vậy.
Trong mũi hắn hừ một tiếng, rất khinh bỉ liếc nàng một cái.

Lúc trước chỉ nóng ruột muốn biết người trốn sau tảng đá tròn là ai, vì lẽ đó ánh mắt chỉ ở trên mặt của nàng lượn một vòng là tránh rồi. Nhưng lần này ánh mắt quét toàn thân một lượt.

Sau đó hắn cảm thấy nhịp tim mình nhanh hơn, trên mặt cũng hơi nóng lên.

Suối nước trong suốt, cái gì cũng trông thấy rõ ràng. Đứa nhóc Cố Mi này chỉ mặc một cái yếm hồng đào, phía dưới là một cái qυầи ɭóŧ trắng như tuyết.

Được rồi, thực ra nàng vốn tưởng xung quanh không người, nghĩ muốn khỏa thân bơi lội. Chỉ sợ đi vào khe suối này có loại côn trùng gì đó, vì vậy nên y phục trong cùng không có cởi ra.

Nếu như cởi hoàn toàn, Liêm thiếu hiệp này xem ra sẽ đỏ mặt đến mức chảy máu mất.

Lối ăn mặc này so với Cố Mi chẳng thấm vào đâu. Giữa ngày hè, có ai mà không mặc bikini? Chính lúc ba giờ, một đám nam nữ ở trong bể bơi đưa mắt đảo qua đảo lại. Người nhiều như há cảo ở trong bể bơi, bạn đụng vào tôi, tôi chạm vào bạn cũng chả sao.
Nhưng Liêm Huy nào nghĩ thế, hắn cho rằng nàng đang cố ý dụ dỗ hắn.

Vì lẽ đó hắn quyết định quay người sang thật nhanh. Trên mặt dù vẫn đang đỏ, nhưng lời nói ra lại là từ ngữ chính trực: "Ngươi làm như vậy, ta chỉ càng thêm chán ghét ngươi."

Cố Mi khó hiểu vuốt mũi, nhất thời còn mơ hồ không hiểu hắn nói vậy có ý gì.

Liêm Huy không nghe thấy tiếng đáp, lường được nàng vẫn ngồi trong nước không chịu động đậy.

Ngẫm lại hình ảnh mình vừa thấy, hắn chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đập càng mạnh hơn, thình thịch, dường như muốn nhảy ra ngoài.

Một ngồi yên ắng ngượng ngùng. Vì che dấu sự hoảng loạng trong lòng mình, hắn lại cáu kỉnh nói: "Đem y phục mặc vào, sau đó lập tức rời đi. Sau này đừng làm những việc này trước mặt ta."

Cố Mi dù có ngốc, nhưng vẫn hiểu rõ ý của hắn. Trong lòng nàng không khỏi giận dữ, nghĩ muốn đứng dậy chỉ vào mũi hắn mắng lớn một trận.
Cho xin với, tuy rằng anh tuấn tú, nhưng vậy thì sao? Chị đây có chàng đẹp trai nào chưa gặp qua. Tà mị, nho nhã, nét đẹp nội tâm, ngại ngùng, còn đều đã được trang điểm ánh sáng qua rồi cả photoshop nữa. Anh có thể đẹp trai hơn cả những mỹ nam đã tỉ mỉ trang điểm, 360 độ không góc chết rồi hả? Thủy tiên không ra hoa, anh thì đúng là coi mình như cây tỏi rồi.

Chưa nói mỹ nam, tôi đây các kiểu mỹ nam khỏa thân như ẩn như hiện cũng thấy rồi.

Chủ đề Quân bất kiến trên Tianya* không phải còn thảo luận về "ham muốn" khi thấy cơ bụng hay sao? Không phải cuối cùng còn là một nam minh tinh gay giành quán quân à.

*một trang mạng xã hội của Trung Quốc.

Nhưng đứa nhóc Cố Mi này thực sự là không trả đũa theo lẽ thường. Nàng đang tức điên lên nhưng lại nở nụ cười, cũng lười mắng, ngược lại là lại tiến tới mấy bước, ngón tay trắng mịn tìm tới sau lưng Liêm Huy, dọc theo khe lõm trên cái lưng kia đi xuống một đường, trong miệng nàng lại còn nói: "Đại sư huynh, gia chân tình với huynh, huynh cũng không cần dữ dằn với người ta vậy mà."
...., bà mắc ói chết luôn nhà ngươi. Tốt nhất sau này ngươi gặp bổn cô nương thì tự động lùi xa ba thước, đỡ phải ô uế con mắt nguyên thể.

Liêm Huy chỉ thấy một ngón tay mềm mại vỗ lên sau lưng mình, trong nháy mắt cơ thể hắn cứng lại, thậm chí không dám hít thở. Mà cái tay kia lại không ngừng lại, còn dọc theo khe lõm trên lưng hắn chậm rãi trượt xuống dưới.

Trong không khí bắt đầu tràn ngập không khí ái muội. Hắn khô cả miệng lưỡi, chỉ cảm thấy khe lõm trên lưng hơi ngứa, tê tê, mà theo ngón tay nàng dần trượt xuống, huyết dịch trong cơ thể từ từ bị nhen lửa, khiến lúc cái tay kia trượt tới bên hông của hắn, nơi nào đó trước người bắt đầu sung huyết căng thẳng.

Hắn đột nhiên xoay người, bắt được cánh tay của kẻ cầm đầu kia.

Cố Mi nhìn hắn mà không cam lòng yếu thế.
Biểu hiện của thiếu nữ kiều mị, một đôi môi đỏ nhiễm nước, tươi đẹp ướŧ áŧ, nhìn qua thực sự rất ngon miệng.

Liêm Huy từ nhỏ tới lớn, đâu có gặp được người như vậy? Ngay cả Hồng Dao Dao ngày trước, cũng chỉ điêu ngoa tùy tiện theo đuổi hắn, buộc hắn thích nàng ấy. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng đối xử với hắn như vậy.

Người trước mắt ngày, hắn thấy có chút mông lung, tựa hồ bất đồng với Hồng Dao Dao ngày trước.

Có thể mông lung ấy cũng chẳng ảnh hưởng tới thân dưới của hắn tiếp tục sung huyết.

Cố Mi nhíu mày, cúi đầu nhìn ngắm lều bạt càng lúc càng lớn.

Lúc Liêm Huy phản ứng lại, chỉ tức giận gạt tay nàng, nhanh chóng quay người đi. Đồng thời, còn cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết xấu hổ."

Cố Mi tiếp tục nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Nhưng huynh lại vì kẻ không biết xấu hổ này mà "cứng" rồi."
"Ngươi," Liêm Huy bất ngờ xoay người trừng mắt với nàng, thực sự không tin được lời như vậy nói ra từ miệng nàng.

Không khí Hoa Sơn trước giờ nghiêm cẩn. Tuy không phải đạo môn Phật gia, nhưng chúng đệ tử đều được giáo huấn cấm dục từ khi nhập môn, đại đa số đều hình thành tính tình trầm ổn trong người. Đâu từng có người nói trắng ra những lời như thế?

Đối với phản ứng lúc trước của chính cơ thể mình, Liêm Huy vốn cảm thấy có chút xấu hổ. Mà bây giờ nghe từ miệng nàng nói thẳng ra sự thực, trong lòng hắn cảm giác xấu hổ lại càng tăng lên.

Trong sự xấu hổ đó còn thoảng tức giận. Nhưng hắn không thể làm gì Cố Mi, thứ nhất là sư huynh muội đồng môn, thứ hai là hôm nay do hắn thất thố trước.

Vậy nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng chạy lên bờ, cầm quần áo chạy trối chết.
Cố Mi ở đằng sau cười haha, trong lòng tà ác nghĩ, tiểu dạng*, lều bạt này vẫn cứ như vậy sừng sững không ngã, ngươi cứ từ từ tự "mềm" đi.

*cách nói thân mật tình thú giữa nam nữ.

Não được bổ sung hình ảnh mỹ nam khỏa thân, Cố Mi lại tà ác ở đó cười cả nửa ngày.

Nhưng Liêm Huy hiển nhiên không phải người bình thường. Hắn không tự "thỏa mãn", mà lăn qua lăn lại không ngủ được. Khó lắm mới thϊếp đi, hắn lại mơ một giấc mơ.

Trong mộng là bên bờ suối nhỏ kia, xa xa thác nước ầm ầm không dứt, xung quanh đom đóm bay lượn từng con, xoay trong quanh hắn. Mà thiếu nữ trong nước, ngực đầy đặn, môi đỏ kiều diễm, nhìn hắn câu hồn đoạt phách.

Trong lòng hắn xao động không thôi, ôm nàng từ nước lên, đặt nàng trên tảng đá lớn cạnh người, một tay đưa lên, mảnh áo đơn lẻ trên người nàng rơi xuống đất. Sau đó hắn thô bạo đè lên, hung hắn tiến vào, bắt đầu rong ruổi. Tiếng thở gấp của thiếu nữ dưới thân không ngừng vang vọng, hắn thở hổn hển, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hét lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt căng trào.
Sau đó, hắn nằm nhoài trên người nàng, thỏa mãn hôn nàng. Vừa ngẩng đầu lên, người dưới thân mắt hạnh lông mày thanh, tuy cười với hắn rất kiều mị, nhưng ý giễu cợt trong mắt sắp đầy đến mức trào ra cả rồi.

Rõ ràng chính là Hồng Dao không cần nghi ngờ.

Hắn hét lên một tiếng, hốt hoảng quay đầu chạy trốn. Nhưng dưới chân lại có viên đá cuội, hắn rơi thẳng vào trong nước.

Khi Liêm Huy tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nhưng chuyện trong mơ nhớ rất rõ. Dưới thân lại trơn trượt vô cùng, hắn run rẩy đưa tay sờ một cái, quả thực là dinh dính, ẩm ướt.

Mặt hắn đỏ hồng một mảng trong nháy mắt, lao xuống giường lấy trong giếng một thùng nước lạnh, dội xuống đầu.

Nhưng ngay cả thùng nước lạnh cũng không thể dội sạch vẻ rung động trong lòng hắn. Hắn chỉ nhớ rõ, lúc hắn kêu lớn phát tiết trong cơ thể nàng, khóa cảm đó thực sự như muốn nhấn chìm hắn.
Hắn phát hiện bản thân lại đáng hổ thẹn muốn cảm nhận dư vị kia lần nữa.

Nước lạnh hết thùng này đến thùng khác dội xuống đầu, Liêm thiếu hiệp giữ vững hai mươi hai năm đồng trinh của chúng ta, trong đêm hè tiếng công trùng rả rích vẫy tay một cái dần đi xa rồi.