Lúc Cố Mi tỉnh lại đã ở đỉnh núi Lão Quân rồi.
Đứa nhỏ này nằm trên lưng Mộ Dung Trạm mà ngủ, nếu không phải lá gan nàng hơi lớn thì chứng kiến đường núi hiểm trở kia đoán chừng cũng có thể dọa cho hôn mê rồi.
Tuy là đầu đông, nhưng nhiệt độ đỉnh núi rất thấp. Thế nhưng nàng cũng không cảm thấy lạnh. Mộ Dung Trạm mặc y phục trắng áo khoác đen, vững vàng ôm nàng vào trong lòng.
Cố Mi xấu hổ. Tại sao hôm nay nàng lại dễ xấu hổ như vậy. Ngày trước, buổi tối nàng trần trụi nằm sấp trên ngực hắn thì nàng cũng chưa từng xấu hổ như thế.
Nàng ở trong lòng Mộ Dung Trạm hơi ngước mắt nhìn hắn.
Đẹp, thật sự là quá đẹp. Không có ngũ quan như điêu khắc và khuôn mặt góc cạnh trong tiểu thuyết thường viết, nhưng tại sao hắn vẫn đẹp như vậy?
Thế nhưng Cố Mi biết, dưới vẻ bề ngoài thuần khiết và dịu dàng của hắn là cái gì.
Bên trong phụ kiện đơn giản và vỏ bọc ôn hòa là lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng gϊếŧ người không chớp mắt. Chỉ cần lưỡi dao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, tất sẽ thấy máu.
Hiện giờ nàng cũng vẫn còn có chút sợ hắn.
Cảm nhận được nàng đã tỉnh lại. Mộ Dung Trạm cúi đầu, cong môi nhẹ nhàng cười với nàng: "Muội tỉnh rồi?"
Rực rỡ cả bầu trời mờ sáng.
Cố Mi lập tức trở nên si mê. Nàng không có thời gian ói vì câu hỏi dư thừa này của hắn.
Ta không tỉnh mà ta có thể mở mắt à?
Nàng lắp ba lắp bắp nói: "Ừm. Muội tỉnh rồi."
Nói xong đứa nhỏ này còn cảm thấy hài lòng, nhìn xem, ta đáp còn nhiều hơn câu hỏi vừa rồi của hắn một chữ.
Nhiều hơn một chữ "ừm". Ngươi hơn thua nhiều ghê cơ.
Mộ Dung Trạm tiếp tục cười, thoạt nhìn muốn dịu dàng thì có dịu dàng: "Thật đúng lúc. Mi Mi muội nhìn biển mây này xem."
Một chữ biển, nói lên tất cả.
Ngàn núi ẩn hiện, vạn khe sương tỏa. Phóng tầm mắt ra xa, mây mù cuồn cuộn, tầng tầng chảy trôi.
Cố Mi kinh ngạc đến ngây người. Phong cảnh này quá chấn động.
Xem chương trình truyền hình Thân lâm kỳ cảnh cảm thấy còn kém xa. Một cái là ruột dễ bể nhất, một cái là gậy như ý kim cô, hai cái vốn dĩ không cùng cấp bậc.
Cố Mi đột nhiên hiểu ra câu nói này: "Trước thiên nhiên, loài người thực sự rất nhỏ bé."
Đúng vậy, rất nhỏ bé. Dựa vào kỹ thuật tân tiến và trang bị hiện đại nhất leo lên Everest, kéo dài đến sa mạc vô tận, vượt qua biển cả biến hóa khôn lường, sau đó giơ tay hoan hô, con người chinh phục thiên nhiên.
Mà trong quá trình này không những lúc nào cũng có người bổ sung, cung cấp thiết bị cho họ, thậm chí còn có số đông nhân viên đi theo sau, sẵn sàng bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào ra tay cứu viện.
Tự đại biết bao, buồn cười biết bao.
Đối mặt với biển mây mù vạn dặm cuồn cuộn trước mắt này, Cố Mi muốn cười to, muốn khóc lớn, muốn nhảy cẫng lên hét to về phía những dãy núi.
Nàng không có cách nào hình dung tâm trạng mình lúc này. Nàng chỉ cảm thấy, những ngày qua của nàng, thực sự đều uổng phí rồi.
Biển mây đột nhiên biến động. Có gió nổi lên, mây cao mây thấp lưu động, thoạt nhìn tạo thành một thác nước hùng vĩ.
Sau những dãy núi, thấp thoáng ánh chiều tà đang hạ màn. Bầu trời một vùng màu cam, phản chiếu lên màu trắng của biển mây ngũ sắc sặc sỡ.
"Ca, ca." Cố Mi ở trong lòng Mộ Dung Trạm không kiềm chế được hưng phấn: "Huynh xem, huynh xem, biển mây thật rực rỡ."
Nàng quá kích động, vô thức ôm lấy cổ hắn.
Tâm tình hiện giờ của Mộ Dung Trạm còn đẹp hơn biển mây ngũ sắc trước mặt này. Chỉ vì Cố Mi chủ động ôm lấy hắn.
Hắn thuận thế cúi đầu, chóp mũi kề sát chóp mũi nàng: "Đúng vậy. Mi Mi, ngũ sắc."
Không chỉ là biển mây ngũ sắc trước mặt, mà còn có nội tâm hắn sáng lạn năm màu.
Vẫn là câu nói kia: "Cảnh sắc trước mắt đẹp như vậy, không hôn một cái thì thật không phải."
Cho nên, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng.
Kỳ thực nếu không phải bây giờ Mộ Dung đại gia dự định dùng chính sách dụ dỗ với Cố Mi, đường lối lấy nhu thắng cương thì dựa vào ý nghĩ thật sự của hắn, vẫn là thẳng tay đẩy ngã nàng, sau đó hắn đè lên còn thực tế hơn.
Cái gì? Mùa đông trời rất lạnh? Đỉnh núi quá lạnh? Mộ Dung đại gia tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề này. Loại chuyện làʍ ŧìиɦ này, cũng không cần cởi hết y phục. Hơn nữa, bọc một chiếc áo khoác, vận động cho máu tuần hoàn nhanh hơn, chỉ e càng ngày càng nóng.
Thử nghĩ mà xem, mây ngũ sắc quấn quanh, màn trời chiếu đất, hắn và Cố mi mặc kệ tất cả thỏa thích vận động, như vậy mới không uổng công hắn đặc biệt mang nàng tới đỉnh núi nàng. Bằng không thì hắn tình nguyện đợi trong tiểu viện ở Lạc Dương kia chăm hoa, nuôi cá, đọc sách.
Đáng tiếc, nếu như lần này lại làm, chỉ sợ Cố Mi sẽ giận hắn, cho nên hắn thu lại đại kế kia, chỉ đành hoãn lại sau này.
Mộ Dung Trạm nhanh chóng tính toán trong lòng, đợi đến khi Cố Mi toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn nhất định phải dẫn nàng tới đây lần nữa, hoàn thành chuyện hôm nay hắn nghĩ nhưng không thể làm được.
Trên núi Lão Quân có mấy đạo quán nhỏ, Mộ Dung Trạm và Cố Mi ở trong một gian đạo quán tá túc một đêm.
Gian phòng cực đơn giản, chiếc giường trắng đến không thể trắng hơn.
Lần này Mộ Dung Trạm không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà ngủ, hắn có bệnh sạch sẽ, không phải là giường của mình, hắn không thể trần như nhộng nằm lên được.
Hắn mặc trung y màu trắng, ôm Cố Mi cũng mặc trung y màu trắng.
Hiển nhiên là Cố Mi rất hưng phấn, nằm trong ngực hắn lải nhải không thôi, không có ý muốn ngủ.
Ánh nến trong phòng đã tắt. Ngoài phòng tĩnh lặng, có ánh trăng lạnh lẽo lọt qua song cửa sổ, mông lung mơ hồ.
Mộ Dung Trạm dùng chăn khóa Cố Mi thật chặt trong ngực hắn, nghiêng người cầm tay, cười nhìn Cố Mi nói chuyện liên tục.
Hai gò má nàng ửng hồng, mắt ngọc sáng như sao, lấp lánh lấp lánh, hắn thấy được chính mình ở trong đó.
Đúng vậy, trong mắt nàng lúc này chỉ có một mình hắn.
Mỗi khi nhận thấy điểm này, Mộ Dung lão nhị sẽ nhanh chóng ngẩng đầu.
Chẳng lẽ trái tim hắn hợp thể với lão nhị nhà hắn sao?
Nhưng Cố Mi không biết. Nàng không biết nam nhân trước mặt khóe môi mỉm cười dịu dàng nhìn nàng này, bề ngoài thanh nhã nhưng phía dưới đã gió thổi mây phun rồi, hận không thể một khắc sau thô bạo đè lên người nàng, xé hết tất cả y phục.
Sau khi chúa tể muôn loài ăn uống no say là dáng vẻ tao nhã. Nhưng cũng đừng quên, chúa tể muôn loài có tao nhã nữa thì khi ăn cơm cũng thô bạo thẳng thắn như vậy.
Lão nhị nhà Mộ Dung Trạm rục rịch. Nhưng trên mặt hắn vẫn giả bộ thuần khiết cấm dục.
Hắn bây giờ phải đi con đường ôn nhã, cho nên tất cả nhân tố thô bạo trong cơ thể hắn đều phải hết sức áp chế.
Thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy thú vui làʍ ŧìиɦ này phải thô bạo một chút mới phải, làʍ ŧìиɦ dịu dàng vốn dĩ không phải là yêu. Vả lại, làʍ ŧìиɦ dịu dàng, đến giây phút vận động chạy nước rút sau cùng cũng vẫn là thô bạo.
Ồ, không thể không nói Mộ Dung đại gia lý giải chuyện vận động làʍ ŧìиɦ này... tương đối thấu triệt? Vẫn là khó tưởng tượng được.
Cố Mi đụng phải súng đã lên đạn rồi. Đáng lẽ nếu như đêm nay nàng an an ổn ổn mà ngủ, Mộ Dung Trạm tuyệt đối không nổi lên tâm tư này.
Mặc dù lúc ngắm hải vân hắn có nổi lên suy nghĩ kia, nhưng chẳng phải lúc đó đã kịp thời áp chế rồi sao. Lần này thì hay rồi, ngọn lửa chưa tàn, nàng không biết đủ lại khơi lửa lên, sau đó còn rót thêm một gáo dầu.
Mộ Dung Trạm nghĩ, hắn lại nhịn xuống như thế thì đêm nay hắn không thể không cứng rắn một đêm.
Không thể chủ động tấn công, không có nghĩa là không thể khiến cho Cố Mi tấn công hắn.
Đêm nay hắn muốn cho Cố Mi chủ động tấn công hắn.
Hắn chính là người đã nghĩ đến cái gì sẽ lập tức làm ngay. Cho nên hắn nhìn Cố Mi cười càng thêm dịu dàng.
Cố Mi đang nói vui vẻ không để ý, không ngờ bị mỹ nam trước mắt làm cho mù mắt rồi.
Mỹ nam nghiêng người chống tay, xương quai xanh gợi cảm dưới ánh trăng như ẩn như hiện, da thịt trước ngực như bạch ngọc, sáng bóng.
Nàng lập tức nghĩ đến những cử chỉ thân mật hai người bọn họ làm trước kia, tay nàng vô tình lướt qua da thịt hắn thì sẽ có cảm giác gì.
Cảm giác giống sờ đậu hũ.
Mẹ nó. Yêu nghiệt!
Cố Mi âm thầm nhổ một bãi. Sau đó si mê trong yên lặng. Sau đó nàng yên lặng quay đầu đi chỗ khác, muốn đi ngủ.
Kiên quyết không thừa nhận sự thật bản thân bị hắn làm cho kinh diễm ư.
Nhưng Mộ Dung Trạm vô cùng mau lẹ vòng qua eo nàng, sau đó hai tay dùng một chút lực...
Được chưa, lần này đã Cố Mi thực sự nằm gọn trong lòng hắn.
Tay nàng vùng vẫy, trực tiếp đè lên lồng ngực lộ ra ngoài của hắn. Hình như, còn chạm vào hạt đậu đỏ cứng rắn.
Cố Mi xấu hổ. Chúng ta đã từng nói, hôm nay đứa trẻ này cực kỳ dễ xấu hổ. Cho nên nàng âm thầm đỏ mặt, không dám nhìn hắn.
Khi tay nàng đè vào hạt đậu đỏ kia, chớp mắt Mộ Dung Trạm cảm thấy toàn thân bị hai chữ tê dại xâm chiếm. Cuối cùng tất cả tê dại này tập trung lên lão nhị nhà hắn.
Mộ Dung lão nhị rất kiên định, hắn không tin Cố Mi không có cảm giác.
Nhưng đêm nay hắn sẽ không chủ động, hắn muốn Cố Mi chủ động nói muốn.
Nhưng trong lòng Cố Mi cũng có chủ ý này. Đánh chết nàng cũng không thừa nhận khi đụng phải Mộ Dung lão nhị cứng rắn thì nàng cũng có phản ứng.
Hai người đều mang ý xấu, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho đối phương chủ động.
Mộ Dung Trạm cúi đầu cười, đôi môi chậm rãi cọ bên tai nàng. Âm thanh đậm đà như mỹ tửu chậm rãi vang lên: "Mi Mi."
Trước giờ vành tai là một trong những điểm nhạy cảm của Cố Mi, Mộ Dung Trạm sử dụng nơi này có thể nói là quen tay hay làm.
Lưỡi ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng, chậm rãi hôn, nhẹ nhàng liếm, hắn muốn Cố Mi dưới cái hôn của mình hóa thành một đầm xuân thủy, sau đó chủ động nói với hắn nàng muốn.
Lưỡi hắn vừa ngậm lấy vành tai nàng, nàng giống như con mèo nhỏ khẽ "hừ" một tiếng, chớp mắt thân thể cũng căng lên.
Mộ Dung Trạm rất hài lòng với phản ứng bây giờ của Cố Mi, cho nên hắn không ngừng cố gắng, không ngừng khiêu khích vành tai mềm mại nhất của nàng.
Cố Mi đang chờ hắn trêu chọc thêm một bước, sau đó đi thẳng vào chính sự. Trước đây hắn đều như thế, đầu tiên là vành tai, lại dọc theo cổ xuống phía dưới, cuối cùng nâng súng đi vào.
Thế nhưng đêm nay nàng đợi rất lâu, hắn vẫn chỉ dừng lại ở hôn vành tai nàng, không tiến thêm một bước nào.
Cố Mi có chút khó chịu cử động thân thể, vừa khéo đụng phải Mộ Dung lão nhị, mà chủ nhân Mộ Dung Trạm của nó lập tức khẽ rên một tiếng.
Thế nhưng hắn vẫn không tiến thêm một bước, chỉ vẫn chậm rãi hôn vành tai nàng.
Không thể nào. Đây không phải là phong cách của hắn. Hôm nay hắn bị làm sao vậy? Không muốn ư? Nhưng lão nhị dưới thân đã như vậy rồi có được không.
Đầu óc Cố Mi hiện giờ mơ mơ hồ hồ. Nàng rất chờ mong Mộ Dung Trạm chủ động làm gì đó với nàng, thế nhưng nàng xấu hổ nói ra miệng.
Nói trắng ra là nàng đã quen Mộ Dung Trạm chủ động làm những chuyện kia với nàng. Loại chuyện vận động của nàng và Mộ Dung Trạm thì nàng chỉ cần bị động là được rồi.
Nàng không biết chủ ý hôm nay Mộ Dung Trạm là khiến cho nàng không nhịn được, sau đó chủ động nói muốn.
Vậy là một hồi hai người chạy theo suy nghĩ của mình, thực ra cũng cùng là một suy nghĩ, muốn đối phương có thể chủ động.
Mộ Dung Trạm tiếp tục hôn vành tai nàng, không ngừng thấp giọng gọi bên tai nàng: "Mi Mi, Mi Mi." khiến cho Cố Mi mặt đỏ tới mang tai, trái tim đập liên tục như đánh trống.
Tại sao ngươi còn không hạ thủ?
Nàng oán hận, nàng oán hận. Thế nhưng hoa rơi tuy có ý, nước chảy cũng có tình, nhưng không chống lại được một tấm gương ngăn ở giữa, không có cách nào thủy nhũ giao hòa.
Kỳ thực trong ngoài gương đều là một ý tứ, hà tất bám theo loại chuyện ai chủ động này?
Cố Mi cảm thấy nàng thực sự vô cùng khó chịu, cảm giác ngứa ngáy giống như kiến bò khắp người, bụng dưới từng đợt trống rỗng, nhưng tên khốn kiếp dưới thân này vẫn không bước tiếp.
Phải thế nào mới có thể làm cho hắn bước tiếp đây.
Cuối cùng Cố Mi bất tri bất giác ôm cổ hắn, hơn nữa còn dùng lưỡi tinh tế liếm, run giọng gọi bên tai hắn: "Ca, ca ~"
Mềm nhũn giống như mật ong, Mộ Dung Trạm nghĩ hắn sắp hãm sâu vào trong đó không thể thoát ra được nữa.
Nếu không phải hạ quyết tâm đi con đường ôn nhã, bây giờ hắn đã sớm xoay người đè nàng xuống sau đó bắt đầu gióng trống khua chiêng công hãm thành trì rồi.
Nhưng hắn phải nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
Hai cánh tay hắn vòng tới, nhẹ nhàng đè đầu Cố Mi xuống.
Sau đó hắn dùng môi lưỡi mà yêu thương. Đầu tiên là không nhanh không chậm hôn quanh môi nàng một lần, lại chậm rãi hôn lên cánh môi nàng.
Nhưng việc này căn bản không dập được lửa có được không. Cố Mi sớm đã bị hắn khiêu khích hận không thể có một trận cuồng phong bão táp, nhưng hắn lại tới một trận mưa thuận gió hòa.
Fuck! Con mẹ nó đây rốt cuộc là tiết tấu gì?
Nhưng nàng cũng không tiện nói ra: "Ca, muội không phải muốn cái này. Phiền huynh có thể thô bạo một chút không?" Nàng nói không nên lời. Nói ra khỏi miệng không phải là thừa nhận mình là một sắc nữ sao?
Đứa nhỏ này gấp lắm rồi, nàng gấp đến độ hận bây giờ mình không thể hóa thân làm sói, sao đó trực tiếp bổ nhào lên, sao đó hung hăng gặm cắn, rồi xé rách, rồi chiếm đánh.
Nhưng Mộ Dung Trạm thoạt nhìn như con dê kia lại vẫn nhẹ nhàng hôn môi nàng như trước, thậm chí keo kiệt không đưa lưỡi vào trong miệng nàng truy đuổi.
Cái hôn trong sạch như vậy làm sao có thể thỏa mãn em gái Cố Mi khẩu vị nặng bây giờ đang dục lửa đốt người?
Hơn nữa càng vô sỉ hơn là, sau một phen dịu dàng hôn môi nàng như vậy, hắn cứ như vậy mà rời đi, sau đó lại nhìn nàng.
Nhìn nàng rất dịu dàng, khiến cho nàng nghĩ bây giờ hắn chính là một tiểu chính thái thuần khiết nhất, lần đầu tiên lên giường, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới được.
Cố Mi đỡ trán, nàng hết sức đỡ trán. Sau đó đầu óc nàng nhanh nhảu, nói một câu khiến cho sau khi nói xong nàng hận không thể đập đầu vào tường mà chết: "Rốt cuộc huynh có được không? Không được thì sang một bên đợi đi."