Muội Khống

Chương 34:




Cố Mi lúc này thật muốn biến thành một con đà điểu châu Phi, chôn thẳng đầu xuống dưới bàn, không ngẩng lên nữa.

Liêm Huy vừa nói ra câu đó, mọi người đều kinh hãi.

Liêm bảo chủ không hổ là cha đẻ của Liêm thiếu hiệp, núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng có bản lĩnh mặt không đổi sắc, giống nhi tử từng li từng tí.

Đôi đũa trong tay ông ta thậm chí không ngừng, vẫn gắp một sợi khoai tây. Sau đó đầu cũng không ngẩng lên, rất bình tĩnh nói một tiếng: "À."

Cố Mi trợn tròn mắt. Liêm bảo chủ ông có ý gì thế? Là gì đây vậy, không phải là đồng ý chứ? Hai cha con các người đừng có thi thố xem ai nói lời gây kinh hãi hơn chứ.

Mà Liêm phu nhân cũng hơi hoảng rồi. Nhưng bà không thể ở trước mặt người ngoài mà trách cứ con trai mình, chỉ có thể nói lấp liếm: "Đứa nhóc này. Vừa mới về nhà, có gì gấp mà phải nói ngay lúc này? Nào, ăn cơm trước, ăn cơm trước đã, cơm nước xong sẽ bàn sau."
Trang Thu Dung không nói gì. Nàng ta bây giờ phải nói gì? Nói gì cũng không phải. Nàng ta không thể khóc lóc mếu máo nói Liêm Huy bị làm sao, tại sao không thành hôn với nàng ta? Như vậy không chỉ khiến Liêm Huy căm ghét nàng ta thêm, mà ngay cả Liêm phu nhân và Liêm bảo chủ cũng sẽ mất nhiều ấn tượng tốt với nàng ta.

Nàng ta không thể nâng đá đập chân mình, vì vậy giờ chỉ có thể trầm mặc, sau đó ẩn nhẫn.

5% trong tay Liêm bảo chủ nàng ta không chắc chắn, nhưng 45% trong tay Liêm phu nhân nàng ta phải nắm chặt.

Bữa cơm im lặng không tiếng động. Sau khi ăn xong, Cố Mi run rẩy bước về phòng. Mà Liêm Huy vốn muốn về với nàng, nhưng Liêm phu nhân gọi hắn lại.

Liêm phu nhân nhìn nhi tử anh tuấn cao lớn qua ánh nến ánh đèn. Tựa hồ chỉ chốc lát, con trai bà đã lớn vậy rồi.

Bà vẫn nhớ dáng vẻ khi nhỏ của hắn. Khi còn nhỏ, đã không thích cười, luôn trầm mặc nhìn những đứa nhóc khác đùa vui cười giỡn.
Nhưng nhi tử lớn lên, hắn luôn hiểu rõ mình phải làm gì, muốn cái gì. Người làm mẹ như bà, liệu có nên can dự?

Nhưng lòng người mẹ, luôn suy nghĩ cho con. Cưới Hồng Dao kia, hắn sẽ không có gì.

Con trai của bà thế nào bà hiểu. Đời này hắn có võ nghệ phi phàm, nhưng ở việc làm ăn, hắn không có khả năng.

Hồng Dao kia, nhìn thì kiều mị, lại là cô nhi, mà từ nhỏ lớn lên ở Hoa Sơn, cùng lắm chỉ có chút bản lĩnh múa đao múa thương, trên phương diện làm ăn giúp gì cho nhi tử? Chỉ sợ không vướng bận hắn là tốt rồi.

Nhưng Trang Thu Dung thì khác. Nàng ta là con gái thương gia, lại khôn khéo, hết lòng si cuồng nhi tử, gả vào nhà, nhất định hết lòng suy tính cho hắn. Như vậy dù sau này bà và lão gia trăm tuổi, chuyện làm ăn Liêm gia vẫn phát triển không ngừng, con trai của bà cũng được nàng ta chăm sóc khỏe mạnh.
Nhưng nếu là Hồng Dao, nàng ta làm nổi không? Vừa nhìn cảnh nàng ta và nhi tử ở chung là biết, con bà quan tâm nàng ta nhiều hơn nàng ta quan tâm lại.

Nhưng Liêm phu nhân ao ước, là một con dâu tào khang. Nàng ta phải phục tùng con mình hoàn toàn, lúc nào cũng đặt việc con mình lên đầu.

Hồng Dao rõ không hợp để làm vợ.

Vì vậy Liêm phu nhân vẫn khó khăn mở lời: "Huy nhi, con thực sự, rất thích Hồng Dao kia?"

Liêm Huy không chút do dự gật đầu: "Không phải nàng sẽ không cưới."

Liêm phu nhân khó xử. Nếu như phản đối ra mặt việc hắn cưới Hồng Dao, con sẽ hận bà.

Cho nên bà quay đầu hỏi Liêm bảo chủ: "Lão gia, việc này ông thấy sao?"

Liêm bảo chủ kì thực không muốn ở lại. Trong mắt ông, đây chỉ là việc nhỏ.

Yêu ai, thì cưới người đó. Sao phải rối lên?

Vì vậy ông rất thẳng thắn gật đầu: "Huy nhi muốn cưới ai, thì cưới người đó."
Liêm phu nhân hơi nhức đầu. Quả nhiên cha con này như một, theo ý mình mà sống. Nhưng mà, sao họ không nghĩ sâu chút?

Bà cẩn thân suy nghĩ một lát, cân nhắc mới mở lời, nói ra biện pháp giải quyết bà cho hay nhất: "Huy nhi, nếu con muốn cưới Hồng Dao cô nương, vi nương không phản đối. Nhưng Huy nhi, con biết, ta và cha con chỉ có một đứa con trai, tương lai gia nghiệp đều do con kế thừa. Nhưng những năm qua, con chỉ học võ, đối với việc làm ăn, con không hiểu cho lắm mà? Còn Hồng Dao cô nương từ nhỏ lớn lên ở Hoa Sơn, không ai dạy những việc này, vậy phương diện làm ăn cũng không hiểu?"

Ý bà là, con và Hồng Dao cùng không hiểu việc, nhưng không sao, ta vẫn cho con cưới Hồng Dao. Chỉ là điều kiện tiên quyết con phải cho Hồng Dao là thϊếp. Vị trí chính thê để cho Trang Thu Dung, Liêm Huy có thể cưới người mình thích, mà bà vẫn chọn được con dâu vừa ý, mọi người cùng vui.
Liêm phu nhân nghĩ rất hay, tưởng tượng ra bà chờ đợi sự trầm mặc của Liêm Huy, sau đó hắn bắt đầu lắc đầu, thừa nhận hắn và Hồng Dao đều không hiểu những việc đó. Sau đó bà lại thuyết phục bằng lời lẽ sâu xa để hắn cưới Trang

Thu Dung, còn nạp Hồng Dao.

Bà thậm chí đã nghĩ xong mọi lời giải thích, còn định nói bà và cha hắn đã lớn tuổi như vậy, sống nay chết mai, nếu nhắm mắt, cũng không yên lòng với con, để làm lý do ngăn miệng hắn.

Dù sao đi nữa, là cha mẹ ruột nói, sao hắn lại không để tâm chút nào.

Nhưng Liêm Huy lại không như người thường. Hắn nghe xong mẹ nói một đống, tuy rằng ban đầu có hơi trầm mặc, nhưng cuối cùng hắn cũng không lắc đầu, cũng không gật đầu nói, con và Hồng Dao không hiểu gì cả. Hắn chỉ bình tĩnh nói: "Không sao cả. Con có thể học việc làm ăn. Còn Hồng Dao, nàng không phải hiểu những việc đó. Nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ làm thê tử con là được."
Liêm phu nhân cảm thấy buồn bực trong lòng. Những lời nhi tử nói ra, bà làm sao phản bác? Vẫn không thể nói thẳng ra ta không đồng ý con cưới Hồng Dao làm vợ, con phải cưới Trang Thu Dung đúng không?

Nhưng mặt khác, người làm mẹ như bà lại hơi đố kị Hồng Dao. Liêm Huy một tay bà nuôi nấng, từ nhỏ bà nâng trong tay sợ gió thổi bay, ngậm vào miệng sợ tan ra, chưa bao giờ cam lòng ép hắn cái gì. Ngay cả việc bà không thích đứa con dâu Hồng Dao, tuy nhiên vẫn nhượng bộ. Để nàng ta vào cửa, chỉ là danh phận thϊếp mà thôi. Đây không phải đã thừa nhận nàng ta thành vợ rồi sao?

nhưng Liêm Huy vì Hồng Dao này, lại chịu đi học việc làm ăn. Liêm phu nhân đâu phải không biết, Liêm Huy từ nhỏ ghét nhất là xem sổ sách, chỉ vờ vịt cho qua.

Nhưng hắn vì Hồng Dao, lại đồng ý làm việc mình ghét nhất.
Trong lòng Liêm phu nhân lại tăng thêm mấy phần bất mãn với Hồng Dao.

Cả nhà ba người đang bàn chuyện Liêm Huy thành thân, cuối cùng chả có kết quả gì. Thái độ Liêm Huy rõ ràng, hắn chỉ đồng ý cưới Hồng Dao làm vợ. Mà ý Liem bảo chủ cũng vậy, Liêm Huy thích ai thì cưới, ông không can thiệp.

Chỉ còn Liêm phu nhân, bà dĩ nhiên phải đối. Nhưng bà vẫn sáng suốt không nói ra.

Hai so một, bà đã thua rồi. Lúc này có nói phản đối, cũng vô ích. Vậy nên bà không nói đồng ý, cũng không nói phản đối, chỉ nói, hôn nhân là chuyện đại sự, Hồng Dao dù là cô nhi, vẫn phải thông báo cho sư phụ Thông Nguyên Tử. Vì vậy việc này không vội được, chúng ta vẫn hẹn ngày khác bàn lại.

Bà nói như vậy, chẳng qua là kéo dài thời gian, như thể cứu vớt chút hi vọng sống cuối cùng.

Bà cũng tán đồng rằng Trang Thu Dung vô cảm với việc của Liêm Huy và Hồng Dao. Nếu nàng ta muốn làm thiếu phu nhân học Liêm, vậy phải thể hiện bản lĩnh của mình.
Trang Thu Dung đêm nay dĩ nhiên không dễ chịu, nhưng Cố Mi cũng chẳng hơn.

Kiếp trước, dù sao nàng mới có 20 tuổi. Tuy vậy những chuyện kinh khủng về mẹ chồng nàng dâu đã nghe rất nhiều, còn thấy vô số loại đàn ông xấu xa và mẹ chồng hai kiểu người này, nhưng mới chỉ là xem trên web, nếu là ngay cận mình, nàng vẫn chưa thấy người thật nào cả.

Giữa nàng và Liêm Huy, là hắn chủ động, nàng rất bị động, nhưng không có nghĩa nàng không động tâm với hắn.

Nếu không động tâm, thì sẽ không làm nhiều chuyện cho hắn như vậy vào cái đêm mưa mà hắn khó chịu, cũng sẽ không mua y phục trên tiểu trấn cho hắn.

Đây là lần đầu trong đời nàng mua đồ cho nam nhân.

Nàng thậm chí còn nghĩ, đến nhà họ LIêm, phải để lại ấn tượng tốt cho cha mẹ hắn, sống chung thật cẩn mật.

Cố Mi nàng, xưa nay vẫn sống tiêu diêu tự tại, lại vì nam nhân mà nhìn sắc mặt người khác sao?
Nhưng còn cách nào đâu? Nàng đã động lòng với Liêm Huy. Hắn có giả vờ oan uổng, ở trước mặt nàng vờ vịt dễ thương, cũng khiến nàng tức không nói thành câu, tuy nhiên lại yên lặng làm mọi chuyện cho nàng vui.

Liêm Huy như vậy đấy. Cố Mi khẽ cười, lẳng lặng nghĩ, kỳ thực như đứa trẻ vậy. Một đứa bé rất kiêu căng khó chịu, nhưng cũng là đứa bé muốn sàm sỡ nàng mọi lúc.

Lúc Liêm Huy đi tới phòng Cố Mi, thấy nàng ngồi dưới cửa, hai chân gập lại, hai tay quấn gối, nghiêng đầu tựa lên gối, cười rất ngọt ngào.

Nhìn thấy Cố Mi như vậy, trái tim hắn mềm nhũn.

Ngồi xuống cạnh nàng, Liêm Huy quay đầu nhẹ giọng hỏi nàng: "Đang nghĩ gì đấy? Vui như vậy?"

Cố Mi mỉm cười nhìn hắn một cái, cũng không có ý che dấu, ôn nhu nói: "Đang nhớ huynh."

Liêm Huy cảm giác mình sắp tan ra rồi. Hơn nữa là hạnh phúc đến tan ra.
"Hồng, Hồng Dao." Liêm thiếu hiệp của chúng ta lần đầu trong đời nói lắp. Hắn không biết nói gì để diễn tả cảm xúc lúc này.

Cả một chặng đường, là hắn chủ động quấy lấy nàng. Nàng lạnh lùng tránh né làm tổn thương hắn. Hắn càng lại gần, nàng càng lùi xa. Sau đó hắn thay đổi sách lược, ngược lại đổi được con đường lấy nhu thắng cương, nàng cuối cùng từ bài xích đến tiếp nhận, thậm chí cho hắn "xơ múi". Vậy bây giờ, ý nàng là, nàng cũng thích hắn sao?

Liêm Huy vui đến choáng váng, chỉ biết gọi Hồng Dao, nhưng vẫn không dám hỏi câu kia, muội thực sự thích ta à?

Hắn sợ Hồng Dao sẽ đáp là không phải.

Nếu là trước đây, hắn có thể nói, muội không thích ta hay có thích cũng chẳng sao, ta thích muội là được. Nhưng không biết từ bao giờ, hắn rất hi vọng Hồng Dao cũng thích hắn.
Đúng, hắn ích kỷ, hắn lòng tham vô đáy, hắn không muốn chỉ là tình cảm đơn phương, hắn muốn hai bên yêu thương nhau.

Nhìn Liêm Huy tay chân luống cuống, Cố Mi xì một tiếng bật cười. Sau đó nàng đưa tay sờ đầu hắn, cười nói một câu: "Thật là tên nhóc con ngốc."

Nói xong câu đó, nàng tựa đầu vào vai hắn, nói nhẹ bên tai hắn: "Liêm Huy, ta thích huynh."

Trong nháy mắt, máu toàn thân Liêm Huy đều dồn vào tim. Hắn cảm nhận rõ nhịp tim mình nhanh như trống.

Hắn khô hết miệng lưỡi. Hắn vui đến mức muốn khua tay múa chân. Hắn muốn hét lớn lên, Hồng Dao nàng nói thích ta.

Nhưng hắn không làm vậy. Hắn sợ dọa nàng. Vì vậy hắn chỉ vòng tay ôm lấy eo nàng, âm thanh run rẩy nói bên tai nàng: "Hồng Dao, ta yêu muội."

Cố Mi mỉm cười nghe hắn nói câu này. Trong lòng nàng cũng ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm nàng thấy cảm giác này. Ngọt ngào, rung động không tên.
Cái gì mà mẹ chồng cực phẩm, khiến nàng đi đời nhà ma. Chỉ cần nàng và Liêm Huy cùng đồng lòng, Liêm phu nhân dù có muốn phá vỡ uyên ương, nàng cũng khiến bà ấy không chỗ xuống tay.

Có thể, nàng cũng có thể vì Liêm Huy làm vài việc nàng vốn không muốn làm, thậm chí xem thường.