Muội Khống

Chương 27




Cố Mi không biết Phi Yến hoàn này là cái gì. Nhưng gương mặt Liêm Huy nặng nề, cảm giác ngột ngạt giữa chân mày càng sâu hơn.

Nhưng hắn không nói gì. Lúc này Như Ngọc đến trước mặt hắn, chậm rãi đưa tay lên, cầm quần áo trên người kéo xuống cánh tay.

Ánh lửa bập bùng, Cố Mi thấy một vết đỏ sẫm, nốt ruồi son?

"Công tử, người nhìn đi," Như Ngọc đưa cánh tay trắng như tuyết đến trước mặt Liêm Huy, thanh âm trong miệng tràn đầy mê hoặc: "Đây là thủ cung sa của ta. Ta tuy vào Lệ Xuân viện mười năm, nhưng thân thể vẫn luôn sạch sẽ, chưa bao giờ bị nam nhân nào động vào. Nhưng hôm nay, ta muốn đem thân thể này cho công tử."

Cố Mi đột nhiên cảm thấy, nàng dường như đoán được viên thuốc kia là thứ gì rồi.

Xem thái độ Như Ngọc đối với Liêm Huy, tuyệt đối không hạ độc hại hắn. Nàng ta tâm tâm niệm niệm chỉ mong hắn xem trong mình. Mà cách đơn giản nhất là, để Liêm Huy chiếm hữu nàng ta.
Được rồi. Kỳ thực Cố Mi đã đọc nhiều truyện h. Thuốc kíƈɦ ɖụƈ thôi mà, quả là tầm thường nhất.

Phi Yến hoàn? Triệu Phi Yến không phải cực kỳ dâʍ đãиɠ sau. Nhưng vẫn phải nói, cái tên thuốc kíƈɦ ɖụƈ này thật là văn nhã.

Nhưng Liêm Huy nghe xong câu nói này của Như Ngọc, sự bức bối giữa chân mày càng sâu đậm. Cố Mi thậm chí có thể thấy sự tức giận ngưng tụ trong con ngươi đen như mực của hắn.

Như Ngọc cũng không thấy được. Nhưng so sánh qua lại, nàng ta sẽ tin tưởng uy lực của thứ thuốc kia hơn.

Nhiều hơn thường khi ba lần, nàng ta tự tin, bất kỳ nam nhân bình thường nào đều sẽ hóa thành thú hoang chỉ biết giao hoan

Hơn nữa, nàng ta càng tự tin vào gương mặt xinh đẹp của mình. Thường khi chỉ cần là đàn ông, nhất định sẽ quỳ gối dưới váy nàng ta.

Không thì sao bản tính tham tiền của mụ ma ma ở Lệ Xuân viện, lại có thể giữ nàng tới giờ mới công khai để người người tranh nhau?
Đơn giản là đầu cơ kiếm lợi thôi. Hơn nữa đánh vào cảm giác, càng khó có được, càng không nỡ buông.

Nhưng nàng không muốn thân thể sạch sẽ của mình mang về tiền bạc cho kẻ khác. Nàng phải cố gắng lợi dụng cơ thể này của mình, mang tới cho bản thân lợi ích lớn nhất.

Liêm Huy vừa lúc đó xuất hiện.

Hắn tuy lạnh lùng, nhưng anh tuấn. Phất tay một cái là một ngàn lạng ngân phiếu.

Người có thể không chớp mắt vứt ra ngàn lạng, vậy gia thế giàu có thế nào là có thể tượng tưởng được.

Cho nên nàng ta không chút do dự lấn tới. Dù nàng ta biết trong miệng hắn chỉ nói thích Hồng Dao, nhưng vậy thì sao.

Sống trong Lệ Xuân viện mười năm, nàng ta không học được gì, nhưng lại hiểu cách lấy lòng nam nhân.

Chỉ là không ngờ, Liêm Huy quả thực khó chơi, căn bản chưa hề nhìn thẳng nàng.
Được rồi, nàng ta chẳng còn cách nào khác hơn là dùng Phi YẾn hoàn.

Nàng ta được bà ma ma kia tán thưởng là danh khí trời sinh. Nàng ta tin là, bất kỳ nam nhân nào, chỉ cần ngủ với nàng ta một đêm, đều không quên được tư vị tiêu hồn kia.

Như Ngọc tràn đầy tự tin, mặt mang nét cười quyến rũ, vừa tiến lại, vừa chậm rãi trêu người mà cởi bỏ y phục của mình.

Cố Mi đã thấy hết bả vai trắng như tuyết của nàng ta lộ ra, sau đó là bộ ngực đầy đặn mê người, theo từng bước tiêu sái của nàng ta tạo thành sóng trắng cuộn mê người.

Nhưng Cố Mi để ý thấy, màu đen trong ánh mắt Liêm Huy càng sau.

Hắn là, không chống được lửa nóng Phi Yến hoàn và Như Ngọc tạo ra, mà muốn hoa thân làm mãnh thú nhào tới, nuốt cả Như Ngọc vào bụng sao?

Nếu quả thực là vậy, mình phải ra điện ngăn cản chứ?
Nhưng LIêm Huy bây giờ, thật sự khiến Cố Mi thấy sợ sệt. Nàng làm sao ngăn cản được? Xử Như Ngọc thì dễ, nhưng xử Liêm Huy, không phải là chuyện viển vông à?

Không làm nổi, không làm nổi, xử Như Ngọc, là phải dâng mình lên rồi.

Nhưng Cố Mi thấy, nàng bây giờ thực lòng không đến mức đó với Liêm Huy. Mà Liêm Huy, cũng không có khiến nàng cảm động tới mức hiến thân.

Nàng nhận là mình ích kỷ, nhìn thấy tình huống như vậy, điều đầu tiên nghĩ tới là, trốn tránh.

Nhưng nàng biết, nàng không thể trốn tránh.

Tay đang run lên, chân cũng đang run. Nàng sờ soạng roi mềm bên hông, sau đó nghĩ nên phải làm sao để bất ngờ đẩy ngã Liêm Huy.

Mà bên kia, hai tay Như Ngọc đã linh hoạt như rắn cuốn lấy cổ Liêm Huy.

Cố Mi nghe thấy dù Liêm huy đè nén, nhưng tiếng hít thở ngày càng nặng nề. Sau đó nàng cũng nghe thấy thanh ấm trầm thấp của hắn: Ngươi đã làm gì Hồng Dao rồi?"
Như Ngọc cười duyên: "Liêm lang, đêm xuân một khắc đang ngàn vàng, chàng bận tâm người khác làm gì? Đến đi, đến đi, vậy mới không bỏ lỡ cảnh đẹp."

Nhưng Liêm Huy vẫn cố chấp hỏi: "Ngươi làm gì Hồng Dao rồi?"

Hiện giờ thần trí của hắn càng lúc càng mơ hồ, huyết dịch toàn thân dường như đều tụ ở nơi nào đó dưới thân, nóng rực khiến hắn muốn gầm nhẹ, muốn phóng túng, đẩy ngã người trước mặt này, sau đó đè lên.

Nhưng hắn không thể. Hắn nhớ vừa nãy Như Ngọc đưa cho Hồng Dao một bát canh gừng. Hắn giờ lo lắng rằng, Như Ngọc có bỏ thuốc gì vào bát canh gừng không?

Nếu là độc dược, vậy hắn phải có được thuốc giải.

NHư Ngọc nhẹ giọng cười duyên: "Liêm lang của nô gia thật phá hoại khung cảnh quá. yên tâm, tỷ tỷ không sao, chỉ là trúng gió, ngủ thϊếp đi mà thôi. Vì vậy Liêm lang à, giờ trong phòng không còn ai có thể quấy rầy chúng ta nữa. Liêm lang muốn làm đau nô gia thế nào, thì làm như vậy đi. Nô gia nhận hết."
Nàng ta càng nói đến cùng, âm thanh càng kiều mị. Ngay cả Cố Mi nghe thấy, miệng luwoix cũng khô.

Nữ nhân này, quả là nhu mị tận xương rồi. Chỉ là không hiểu mấy ngày trước yếu đuối trong sáng thế giả bộ kiểu gì.

Cố mi cảm thấy, thời điểm này nàng nên ra. Không ra nữa, Liêm Huy sắp không đỡ được rồi.

Nhưng cơ hồ chính lức này, nàng thấy hắn đưa tay lên.

Tay đưa tay hạ. Rất nhanh một con dao chém tới, nụ cười nhu mị tận xương trên mặt Như Ngọc từ từ rơi xuống.

Cố Mi choáng váng. Đây là tình huống gì vậy? Lẽ nào Liêm Huy khôn khéo như vậy, sớm đã biết mưu kế của Như Ngọc, vì vậy những phản ứng như trúng Phi Yến hoàn kia, chỉ là giả vờ mà thôi?

Nhưng khắc sau, nàng biết không phải.

Bởi vì cánh tay cầm dao của Liêm Huy sau khi đánh ngất Như ngọc, xoay người liền nhanh chóng tiến tới gian phòng của nàng rồi.
Mà Cố Mi cũng hoàn toàn choáng váng, đứng đó, không dám nhúc nhích.

Vì vậy lúc Liêm Huy mở cửa, liếc mắt liền thấy được nàng đang đứng cạnh cửa, ngây như phỗng.

Mà Cố Mi cũng thấy Liêm Huy hiện giờ, trong con ngươi đen cuồng loạn, có hung tàn, nhiều hơn là, ham muốn tăng vọt.

Cố Mi theo bản năng lùi sau một bước. Trực giác nói với nàng, bây giờ Liêm Huy, rất nguy hiểm.

Nhưng Liêm Huy cực nhanh đưa tay bắt lấy bả vai của nàng, dồn dập mở miệng hỏi nàng; "Hồng Dao, muội không sao chứ?"

Hắn vừa mở miệng, Cố Mi có thể thấy trong miệng hắn có máu đỏ tươi. Vây hẳn vừa rồi hắn đã nhẫn tâm vắn nát đầu lưỡi mình, dùng đau đớn để tỉnh táo.

Không thì, hắn làm sao ngăn được dược hiệu của Phi yến hoàn này.

Cố Mi chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu.

Trong đầu toàn là vạch đen. Nàng thậm chí quên chạy trốn.
Liêm Huy thở hổn hển, ngực kịch liệt hô hấp, thanh tỉnh ngắn ngủi khiến hắn ý thức được một chuyện: "Vừa, vừa rồi muội thấy cả?"

Cố Mi ngây ngốc gật đầu.

Hai tay nắm bả vai nàng bỗng nhiên nắm chặt, Liêm Huy nhanh chóng giải thích: "Hồng Dao, tin ta. Ta không có chạm vào Như Ngọc."

Vậy nên lắc đầu, hay nên gật đầu?

Cố mi rất muốn chết. Đại ca ngươi bây giờ hẳn không quan tâm vấn đề này chứ? Lẽ nào việc ngươi quan tâm bây giờ không phải là, làm sao có thể diệt trừ hết dược hiệu của cái Phi hoàn yến chết tiệt kia đi hả?

Xin quỳ. Đại ca khiến ta sợ quá. Ngươi nói ngày thường chúng ta chung phòng ta đã sợ lắm rồi, sợ ngươi không quan tâm ý muốn của ta mà xông lên làm vài việc không phù hợp với trẻ con. Nhưng bây giờ, ngươi đã trúng xuân dược rồi! Xuân dược đó! Con mẹ nó giờ mà ngươi xông lên ta cũng không có cơ hôi phản kháng.
Cố Mi muốn rít gào, muốn cào tường, muốn chạy đi. Nhưng nàng phát hiện mình không làm gì được.

Bởi vì hai tay LIêm Huy nắm chặt bả vai nàng, thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng kéo nàng về phía hắn.

Cố Mi muốn giãy dụa. Nhưng nàng không dám. Kinh nghiệm có hạn tích lũy tự tiểu thuyết sắc tình nói nàng biết, lúc này, phụ nữ càng giãy dụa, nam nhân càng hưng phấn.

Cho nên nàng không thể làm gì ngoài cứng người, không dám cử động gì. Thậm chí ngay cả khi Liêm Huy dùng sức quá mức, nắm bả vai nàng đau đớn nàng cũng không dám hét lên.

Mẹ nó chỉ sợ tiếng hét này trong tai Liêm Huy lại thanh tiếng ngâm nga. Không thể để tiếng hét biến thành xúc tác, trực tiếp biến Liêm Huy đang ở ranh giới hóa sói biến thành sói thật đúng không?

Mồ hôi lạnh đầy người. Có một giọt thậm chí từ từ rơi xuống trên lưng, đến chỗ lõng ở sống lưng lăn xuống.
Lúc xem phim kinh dị nàng cũng không sợ đến thế.

Trong đầu đang loạn lên, nàng khó khăn nuốt ngụm nước miếng, định nói gì đó.

"Liêm, Liêm Huy, việc đó, việc đó, ngươi có thể, có thể ra ngoài không?"

Đầu tiên phải kéo dài khoảng cách với người này. Chỉ cần không ở trong phạm vi ánh mắt của hắn, độ nguy hiểm sẽ hạ thấp xuống một phần.

Nhưng Liêm Huy như không nghe thấy, vẻ u tối lờ mờ trong mắt giờ đây dần lộ rõ.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, giống như một con sư tử đã đói lâu rồi nhìn một con nai con tắm rửa sạch sẽ bày trước mắt.

Hơn nữa trong ánh mắt của nai con này có chút né tránh, hoảng sợ.

Việc này càng khơi dậy ý muốn sở hữu và chinh phục của hắn.

Hắn dù muốn hay không, liền đặt cố Mi dựa tường, sau đó đè người lên.

Thanh âm xoạt một cái vang lên, áo ngoài bị xé rách. Cố Mi còn không kịp kinh hô, môi Liêm Huy cũng đã đè chặt.
thô bạo ấn môi nàng ra, lưỡi thô bạo thăm dò miệng nàng, một đường công thành thoáng qua. Tư thế kia, hận không thể thực sự nghiền nát nàng sạch sanh, sau đó nuột gọn vào bụng.

Tiếng nghẹn ngào đáng thương của nàng bị quên lãng. Bàn tay lớn của Liêm Huy tiếp tục kéo y phục nàng, sau đó bàn tay to thô ráp đã mớn trớn sau lưng nàng, lại đẩy nhanh tốc độ bao lấy ngực nàng.

Mộng xuân trong đầu hắn và khung cảnh bây giờ chồng lên nhau. Trái tim trong lồng ngực nhảy kịch liệt, muốn chạy ra ngời.

Hắn nhật định phải làm gì, làm gì đó để phát tiết sự khó chịu trong lòng.

Bàn tay lớn một đường hướng xuống dưới, xoa cái eo nhỏ yếu của nàng. Xúc cảm non mềm như lụa này thật là sướng chết, khiến hắn hận không thể chết luôn trước mặt nàng.

Mà đôi môi cũng hướng xuống dưới, thô bạo cắn môi nàng, lại gặm cắn bừa bãi trên vành mai thanh mảnh của nàng, còn cả cái cằm xinh xắn.
Tất thảy trên người nàng, hắn hận không thể dùng môi nếm một lượt. Hắn biết rõ, mùi vị đó sẽ tiêu hồn biết bao.

Tiếng thở dốc ngày càng gấp rút, Liêm lão nhị càng lúc càng vội. Hắn khó chịu xâm nhập vào giữa hai chân Cố Mi, dùng đùi cọ vào phía ngưới người nàng.

Nơi đó nóng rực một mảnh, tuy cách lớp áo quần, nhưng hắn vẫn cmar nhận được vẻ đẹp ở đó.

Một thoáng, hắn thậm chí thấy, ngay bây giờ chết trước mặt nàng cũng thỏa lòng.

Hắn đỏ mắt, cúi đầu muốn luồn tay vào váy nàng, xoa vào mảnh nóng rực kia.

Bây giờ hắn trống rỗng đầu óc, chỉ biết một suy nghĩ, chính là, hắn muốn giữ lấy nàng, muốn xuyên qua nàng mạnh bạo, khiến nàng gào khóc xin tha dưới thân hắn.

Nhưng có giọt nước nhỏ xuống mặt hắn.

Như ngày hạ nóng rực bỗng nhiên có một cơn mưa, giọt mưa càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhiều, nhiến khiến mức tâm trí cuồng loạn của hắn cũng bắt đầu ướŧ áŧ.
Mà hắn thậm chí nghe thấy có người đang khóc.

Tâm trí mê loạn bị từng giọt nước mắt hồi tỉnh. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Cố mi đang mím chặt môi, nhắm chặt mắt, khóc run cả người.

Lại nhìn một cái, nàng bị ép chặt trên tường, hai tay bị hắn nắm chặt đằng sau, mà y phục cả người bị hắn lôi kéo gần như không còn gì.

Tình cảm cuồng loạn vừa rồi thoáng hiện qua não, hắn giật mình một cái, bỗng nhiên thả Cố Mi ra, lại đưa tay đánh mạnh vào mặt mình.

Đau đớn kịch liệt giúp hắn tỉnh táo trong nháy mắt. Có điều chỉ trong nháy mắt mà thôi, dậy sóng tuân ra vội vã trong cơ thể lại nhấn chìm hắn.

Hắn khó chịu kêu rên. Mà lý trí trong phút chốc trước khi chìm đắm, hắn còn nói: "Hồng Dao, Hồng Dao, xin lỗi."

Cố Mi trông thấy hắn lại xông đến. Lần này, nàng chủ động.
Không do được tình cảnh quần áo tàn tạ khó xử trên người, nàng tung người một cái lên xà ngang trong phòng.

Đây là lần đầu nàng dùng khinh công nhảy cao như vậy. Nhưng lúc này, nàng không kịp suy nghĩ đến việc sợ cao hay không. Nàng chỉ ôm chặt cái cột trong tay, gầm nhẹ: "Bên ngoài đã có Như Ngọc. Tại sao ngươi không đi tìm nàng ta?"

Tha lỗi cho Cố Mi ích kỷ, lần này nàng có thể nghĩ, cũng chỉ có việc này.

Nếu như nhất định phải tìm đối tượng phát tiết?Tại sao không tìm Như Ngọc? Là nàng ta hạ thuốc ngươi, hơn nữa nàng ta có ý với ngươi, sao ngươi không đi tìm nàng ta?

Nhưng Liêm Huy chỉ nói: "Ta không cần nàng ta. Ta chỉ muốn muội. Hồng Dao, ta chỉ cần muội."

Cố Mi thật muốn trong tay có cục đá to, nàng nhất định sẽ không chút do dự ném xuống.

Đáng tiếc Liêm Huy vốn không cho nàng cơ hội này. Hắn tung người một cái, cũng nhảy lên trên xà nhà.
Cố Mi vốn không có cơ hội phản kháng. Tay muốn duỗi ra đánh vào lòng bàn tay hắn lại bị kéo lấy, sau đó lại rơi vào lồng ngực hắn.

Lại bị ôm chặt trong lòng. Liêm Huy thậm chí không nhẫn được muốn có nàng ngay trên xà nhà.

Cố Mi vừa giãy dụa vừa khóc thành tiếng; "Liêm Huy tên khốn này. Ngươi rõ ràng đã nói, không có sự đồng ý của ta, ngươi sẽ không chạm vào ta. Nhưng ngươi xem đây là sao? Con mẹ nó nếu hôm nay ngươi làm gì ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."

Người vùi đầu trước ngực nàng hơi ngưng lại, Liêm Huy ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có ham muốn, có ngột ngạt, có mê man.

Cố Mi đang khóc. Nàng chỉ có thể khóc, nàng thậm chí không biết, ngoài khóc ra có thể làm gì.

Nàng thuận buồm xuôi gió suốt 20 năm. Cuộc sống tình cảm lại trống rỗng. Tuy rằng nàng xinh đẹp, nhìn thấy soái ca liền tìm đủ cách tiếp cận nguwoif ta. Nhưng trời đất làm chứng, nàng thực ra là chỉ được mã ngoài, nhìn ra thì không sợ trời đất, nhưng nàng đã bao giờ bị người ta cường bạo đâu?
Mẹ nhà nó có thể không sợ sao? Nàng sợ đến bắp chân cũng run rẩy, ngoại trừ khóc không biết làm gì để diễn tả tâm tình.

Nước mắt của nàng khiến ánh mắt Liêm Huy hơi thanh tỉnh. Hắn nhìn Cố Mi. Suốt đường đi, hắn đã thấy được nàng to gan, thấy được nàng với việc gì cũng bình thản. Nàng trong mắt hắn trước giờ chỉ thấy ý cười không lo sợ, nhưng hắn đã bao giờ thấy nàng hoảng sợ như vậy?

Từ lúc hạ sơn tới giờ, nàng đã bao giờ khóc?

Hắn hoảng loạn dùng tay lau nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Hồng Dao, xin lỗi, xin lỗi."

Cố Mi giả như không nghe thấy. Dù Liêm Huy giờ đây có vẻ tỉnh táo, nhưng nàng vẫn cảm nhận được, chỗ thân thể họ dính sát vào nhau, Liêm lão nhị của hắn vươn cao bao nhiêu, vểnh lên thế nào.

Nó thậm chí nhảy lên từng cái ở chỗ đó của nàng, chạm vào bắp đùi nàng, khiến nàng cảm nhận được một khoảng đỉnh đầu dinh dính trơn trượt.
Nhưng y phục dưới thân đều bị hắn lôi kéo gần đủ rồi, nơi đó, thậm chí không có vật gì ngăn trở.

Cố Mi sao còn dám động? Liêm Huy chỉ cần động thân một cái, thậm chí sẽ làm nàng luôn.

Tim nàng sắp vọt lên họng rồi. Bây giờ ai nói nàng nghe, nàng nên làm gì? Động đậy? Hay vẫn duy trì trạng thái này

Nhưng Liêm Huy đã hôn lấy nước mắt trên mặt nàng rồi. Lưỡi như cún con chạy trên mặt nàng, lại vùi trong vai nàng, ngột ngạt trầm giọng nói: "Hồng Dao, ta sẽ không muốn muội ở đây. Tin ta, ta không biết tại sao. Có điều, ta rất khó chịu. Giúp ta một chút, giúp ta một chút."

Thân thể Cố MI cứng ngắc, cẩn thận từng ly từng tý hỏi: "Ta nên giúp ngươi thế nào?"

Liêm Huy hiện tại là đại gia của nàng. Chỉ cần hắn thực sự không ăn nàng, muốn làm gì nàng cũng đồng ý.

Giọng buồn buồn của Liêm Huy truyền từ bả vai tới: "Nằm, đừng động. Ta làm là được."
Cố Mi nhất thời không phản ứng, không biết hắn nói vậy có ý gì. Nhưng một khắc sau, nàng sợ đến suýt nữa thì hồn phi phách tán.

Nhưng "gốc rễ" của Liêm lão nhị ở bắp đùi nàng bắt đầu động. Mặc dù không có đi vào, nhưng khoảng cách hai người gần, hoàn toàn là sát thật sát.

Bắp đùi bị ma sát càng lúc càng nóng, Cố Mi cảm thấy nàng sắp bị hù chết rồi.

Không biết là bị hù chết, hay là bị nóng chết. Nhưng trong cơ thể có một loại cảm giác khó chịu đang lẩn trốn xung quanh, mẹ kiếp hắn có ý gì thế?

Nàng muốn giãy dụa, muốn đẩy hắn ra. Nhưng thân thể vừa hơi động, thanh âm rất nguy hiểm của Liêm Huy lại vang lên ngay bên tai nàng: "Đừng nhúc nhích."

Liêm Huy cái tên quỷ hồn lãnh đạm này, ngươi nên đánh ngât ta đi còn hơn.

Nhưng Liêm Huy bây giờ thực không thừa tâm sức đánh ngât nàng. Cái eo tráng kiện mạnh mẽ của hắn nhanh chóng nhún xuống, dưới thân càng lúc càng nóng rực, khiến lý trí hắn bị thiêu đốt sắp tiêu tan. Hắn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
"Hồng Dao, Hồng Dao." Hắn thở hổn hển, kịch liệt gọi nàng. Âm thanh không lãnh đạm như trước, mà tràn đầy ẩn nhẫn, trầm khàn.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Như con thú bị ép trong khốn cảnh, thi thoảng trong cổ hắn có tiếng gầm nhẹ vang lên.

Mà Cố Mi cũng hoàn toàn choáng váng. Mẹ nhà nó hắn hiện giờ đang làm gì vậy? Thổi hơi hay sao?

Bắp đùi sắp bị hắn chà đến rát cả mảnh, không biết có rách da hay không. Cố Mi cảm thấy, cứ tiếp tục thế này, nàng nhất định sẽ tự cháy mất.

Nhưng bả vai bỗng truyền đến cơn đau. Là Liêm Huy há miệng cắn nàng.

Hắn dùng sức cắn, Cố Mi bị đau hừ nhẹ một hồi.

Mà cùng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng kêu rên ngột ngạt của Liêm Huy. Tận lực bồi lên bắp đùi một mảnh nóng nước, có thứ gì đó, bắn lên trên.
Đầu óc Cố Mi trống rỗng. Ta **! Bố nhà Liêm Huy ngươi! Con mẹ nó cái gì vậy?? Bắn lên chân sao?

Thời khắc này, Cố Mi có ý gϊếŧ người rồi.