Muội Khống

Chương 20:




Bên hông cửa sổ lầu có bóng đen nhảy xuống, rầm một tiếng rơi xuống đất, truyền đến một thanh âm nặng nề vang lên.

Cố Mi hơi ngạc nhiên, lập tức đưa tay ngăn cản cánh tay muốn đánh xe của Liêm Huy, muốn nhìn thử xem có chuyện gì xảy ra.

Trong hơi sương mù xám xịt, có một bóng người nhỏ yếu kinh hoàng, giây lát như nhìn thấy cứu tinh, chạy lại hướng bọn họ.

Tới gần rồi, Cố Mi mới thấy rõ ràng, đó là một cô nương. Một cô nương rất trẻ trung, nhìn qua không quá mười sáu tuổi. Nhưng mắt thu thủy thân tơ liễu, còn cả gương mặt phù dung, tuy rằng biểu hiện kinh hoảng, nhưng vẫn thiên tư quốc sắc như cũ

Một câu thôi, sắc đẹp không kém gì Trang Thu Dung.

Cố Mi ngẩng đầu nhìn qua lầu cao kia, đánh giá, từ độ cao lầu hai nhảy xuống, nếu không có võ công, té gãy chân gì đó, cũng rất bình thường nhỉ?
Bởi vì cô nương trước mặt này, thời điểm chạy đến, đùi phải khập khễnh.

Chỉ là cô nương chạy ra từ kỹ viện, Cố Mi thấy, nàng đại khái đã đoán được chuyện gì rồi.

Ai bảo ta đây xem nhiều phim truyền hình chứ. Không nói cái khác, chức năng bổ não này, hẳn là chắc chắn.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Cố Mi đã tưởng tượng ra thân thế truyền kỳ của cô nương này, thậm chí nghĩ, có khi nàng ấy là công chúa, thỉnh thoảng tới nhân gian chơi đùa, không ngờ bị đánh mê đưa vào thanh lâu gì đó.

Nàng vuốt cằm bắt đầu nghĩ, nếu mình cứu vị cô nương này, sau đó, cô nương này coi mình là ân nhân cứu mạng, có phải là bản thân sẽ theo cô nuowgn này lên kinh? Lại gặp được vương gia đặc biệt, tướng quân trẻ tuổi đặc sắc, không thì cuối cùng vẫn được hoàng đế trẻ nhìn trúng, đưa vào hậu cung, trong chiến trường hậu cung khói súng chém gϊếŧ, cuối cùng đột kích ngược trở thành hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, đạt được thành tựu một đời của nữ chính xuyên không, truyền lưu hậu thế?
Sau đó quyển tiểu thuyết nãy sẽ thuận thế từ một cuốn xuyên không bình thường trở thành tiểu thuyết cung đấu?

Cố Mi càng nghĩ càng đắc ý, nàng đã bắt đầu xoắn xuýt rốt cuộc là vương gia tà mị tốt, hay là thiếu niên tướng quân nho nhã tốt, hay rốt cuộc vẫn là hoàng đế lãnh khốc vô tình trẻ tuổi tốt đây?

Đây rốt cuộc là muốn ai? Hay là đồng thời nhận cả ba người, làm mỹ nam mười hai cung?

Cố Mi vì hình ảnh trong não mình mà xoắn lên. Nàng đột nhiên cảm thấy, thứ mỹ nam này, nhiều quá cũng không tốt. Quá khó để lựa chọn à.

Thế nhưng vị cô nương này, ngươi tại sao không chạy về vòng tay của ta, lại chạy vào vòng tay của Liêm Huy, hơn nữa còn là một mặt nước mắt, điềm đạm đáng yêu quỳ xuống nói: "Công tử, cứu ta."

Một gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt. Khóc đến vậy mà vẫn giữ vẻ xinh đẹp, không thể không nói, vị cô nương này, ngươi thật là người đẹp trời sinh.
Nhưng mà hình như, Liêm thiếu hiệp của chúng ta trời sinh là khối băng, hay là cô nương ngươi khóc chưa đủ bi thảm? Làm sao hắn vẫn nhìn ngươi vô cảm, thậm chí cả lông mày còn không nhíu?

Cố Mi nhìn không nổi nữa. Nnagf xuống xe đỡ cô nương kia dậy, dịu dàng nói: "Cô nương, muốn chúng ta cứu cô thế nào?"

Liêm Huy cũng xuống xe ngay, kéo Cố Mi ra sau hắn, thấp giọng nói đơn giản: "Thân phận không rõ. Bớt lo chuyện bao đồng."

Cố Mi hơi choáng. Mặc dù nói thế không sai, nhưng Liêm thiếu hiệp, ngươi không phải là danh môn chính phái à? Người chính phải, không phải gặp cảnh bất bình, ra tay tương trợ sao?

Liêm thiếu hiệp, ngươi làm danh môn chính phải, có vẻ là không hợp.

Nhưng cô nương này vẫn sán vào, mục tiêu vẫn là Liêm Huy "Công tử, cứu ta."

Mưa lớn ướt chim yến. Không tệ, cô nương, có tiến bộ nha.
Lần này trên gương mặt đơ của Liêm Huy có biến đổi.

Hắn chau mày.

Bởi vì, trong cửa chính của kỹ viện có mấy nô dịch cầm gậy chạy ra.

Mục tiêu không cần nói cũng biết, chính là vị cô nương kia.

Bao quanh nàng ta vây nàng ta ở giữa, sau đó đám nô dịch lùi ra một con đường, nhường ra một chỗ cho vị lão nương một mặt phong vận.

Nhìn cái biết ngay là tú bà trong truyền thuyết.

Cố Mi ngạc nhiên. Nàng đối với tú bà trong phim của Châu Tinh Trì vẫn còn nhớ rõ, lần này còn thấy được người thật, hưng phấn vô cùng.

Cho nên nàng nhảy nhót muốn ra khỏi sau lưng Liêm Huy, muốn gần hơn quan sát một hồi vị tú bà trong truyền thuyết này. Nhưng Liêm Huy giữ nàng lại, một vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, đưa nàng kéo về sau hắn.

Cố Mi hết sức giãy dụa. Nhưng Liêm thiếu hiệp, ngươi có phải dùng lực lớn vậy? Cánh tay sắp bị ngươi bóp nát rồi này.
Nhưng lúc này, tú bà mở miệng.

"Tiểu tiện nhân, ngươi được ta mua bằng hai lượng bạc. Cho ngươi ăn mười năm, đang trông chờ ngươi kiếm tiền. Ngược thì giỏi rồi, còn dám chạy? Vốn còn thương tiếc ngươi, tối nay còn chọn một người hầu hạ ngươi. Giờ lão nương đổi ý, không phạt tiểu tiện nhân ngươi vài gậy, ta còn cho ngươi đi xách giày.”

Dứt lời, tay phải đưa ra, bắt lấy tóc cô nương kia, xoay người muốn kéo trở về.

Cô nương kia kêu thảm một tiếng, hai tay che tóc thật chặt, nhưng ánh mắt vẫn quay về hướng Cố Mi và Liêm Huy, nước mắt đầm đìa: "Công tử, cứu ta."

Liêm Huy không động đậy. Nhưng Cố Mi bắt đầu nóng lòng. Hiển nhiên cảnh tượng như vậy, chỉ cần không phải máu lạnh sẽ không thờ ơ không động lòng.

"Dừng tay."

Nàng rốt cuộc đã thoát khỏi tay của Liêm Huy, bước nhanh tiêu sái đến phía trước, phóng khoáng kêu một câu như vậy.
Tú bà xoay người lại, nhìn thấy Cố Mi trong mắt lại lóe lên.

Bà ta dường như thấy bạc trắng toát rơi xuống ầm ầm.

Đem cô nương giữ trong tay giao cho nô dịch bên cạnh, gương mặt bà ta đầy phấn bay xuống: "Sao vậy, cô nương, có hứng thú đến Lệ Xuân viện của chúng ta phát triển?"

Cố Mi bĩu môi, Câu mà tú bà nói với nàng trong lòng nàng liền nghĩ, ngươi dám bắt ta, ta liền thoải mái phát triển với ngươi.

"Thả cô nương kia ra."

Nàng chính nghĩa mở miệng. Nhưng rõ ràng, người ta không nể mặt nàng. Thậm chí trực tiếp vung tay lên, ra hiệu nô dịch tới bắt nàng.

Cố Mi không sợ. Theo Triệu Vô Cực luyện võ vài tháng, dù võ công không cao, nhưng đối phó với mới tên này có khó gì.

Tay nàng đặt ở roi mềm bên hông, đã nghĩ phản công. Nhưng đáng tiếc, căn bản không đến lượt nàng ra tay.
Sợi tóc trên trán bay lên, bóng người như khói đen chạy vào đám nô dịch, có điều động thủ một cái, chỉ nghe tiếng gậy rơi xuống không ngừng vang lên.

Mà khi sợi tóc trên trán hạ xuống, khói đen lại về. Liêm Huy đứng yên trước mặt nàng, sắc mặt ầm trầm như đêm, phảng phấn như vừa rồi hắn không hề ra tay.

Cố Mi tặc lưỡi, cái này là gϊếŧ người tíc tắc trong truyền thuyết sao?

Nhưng khắc sau, chuyện xảy ra càng làm nàng tặc lưỡi. Liêm Huy lãnh đạm nhìn tú bà, âm thanh lạnh lùng: "Một ngàn lượng."

Tú bà cũng có chút ngơ người. Bởi vì bà ta sững sờ nói: "Hả?"

Liêm Huy rõ ràng không chờ bà ta phản ứng lại. Đi lên trước, lấy một tờ giấy ở trong lồng ngực ra, sau đó chỉ vào vị cô nương còn đang gào khóc kia, lạnh lùng nói: "Cho nàng ta chuộc thân."

Cô nương kia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời quên gào khóc.
Mà Cố Mi cũng quên thở.

Một, một ngàn lượng? Vũ Đại Lang mua hai tiểu lâu mặt đường cũng mới bỏ ra có mười lạng bạc đó.

Một ngàn lạng nghĩa là ý gì? Cố Mi sắp quỳ xuống rồi, sau đó ôm đùi Liêm Huy mà khóc, khóc ròng ròng, lão đại, cho mượn ít bạc đi.

Ngay thời điểm nàng còn sững sờ, Liêm Huy đã xoay người trở lại, kéo tay nàng, tới bên xe ngựa, ra hiệu nàng lên xe.

Nhưng Cố Mi đã hoàn toàn ngơ ngẩn rồi. Nàng bị một ngàn lạng bạc này làm cho choáng váng. Nàng bây giờ suy nghĩ nên xông về phía tú bà kia thương lượng, ngươi xem, có thể cho ta năm trăm lượng không? Cho dù là năm lạng cũng tốt. Túi bạc vụn của nàng gom lại hình như còn không được một hai lạng.

Mãi đến khi Liêm Huy ngồi trên thành xe bắt đầu đánh xe, Cố Mi vẫn không phản ứng lại.

Bởi vì nàng âm thầm đổi tỉ giá, tính xem một ngàn lạng bạc nếu như ở hiện đại trị giá bao nhiêu nhân dân tệ.
Nhưng tính sao thì đây cũng là khoản tiền kếch sù nàng chưa từng thấy.

Liêm huy ông nội ngươi, ném tiền thoải mái à.

Nhưng trở thành sư muội hắn, thậm chí là sư muội bị hắn cưỡng hôn hai lần, cũng chưa thấy hắn ném cho nàng một cắc.

Nhưng có cần đối xử khác biệt vậy không tên vô hồn kia.

Vì vậy Cố Mi giận dữ mở miệng: "Liêm Huy, một ngàn lạng bạc đó. Ngươi chẳng lẽ không thể trả bằng ngân phiếu ít hơn à?"

Nàng thực sự đau lòng vì đống bạc trắng toát đó.

Nhưng Liêm Huy nghe xong lời nàng nói, vẫn móc ra một tệp dày ngân phiếu trong ngực, cúi đầu nhìn qua một chút, sau đó ngẩng đầu lên, lắc đầu: "không có."

Trọng quyền xuất kích, lại đánh phải cái gối bông. Cố Mi lặng thầm thổ huyết, nàng rất muốn nhân đạo hủy diệt hắn thì phải làm sao?

Nhưng ánh mắt vẫn dính vào đám ngân phiếu bất động. Khoản tiền kếch sù, khoản tiền kếch sù trong truyền thuyết, khoản tiền kếch sù cả đời không gặp được.
Ngụm nước bọt trên miệng là sao? Cố Mi ngươi có cần vô dụng vậy không?

Liêm Huy cũng chú ý ánh mắt nàng. Khắc sau, tay hắn duỗi ra, đưa đống ngân phiếu đó lại gần.

Cố Mi kinh ngạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi dò hắn, ngươi có ý gì.

"Muội thích, ta cho muội."

Liêm Huy luôn nói chuyện ngắn gọn sáng tỏ.

Nhưng lần đầu tiên, Cố Mi thấy thanh âm của hắn vô cùng dễ nghe.

Hiếm thấy là, quay mắt về phía một đống lớn trắng toát mê hoặc, Cố Mi vẫn kiên trì ranh giới cuối cùng của mình, nàng ngẩng đầu, nội tâm dậy sóng, nhưng trên mặt bình thản hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Thật là khổ quá. Không cần ủ mưu dùng tiền mua chuộc ta. Tuy rằng ta thực là loại người thấy tiền sáng mắt...

Liêm Huy nghe vậy, nhìn nàng nghiêm túc đáp lời;"Của ta, đều là của muội. Đều cho muội."

Nói xong cũng đưa tập ngân phiếu đưa đến tay nàng.
Cố Mi lại choáng váng, lát sau mới run rẩy nhìn đám ngân phiếu.

Mỗi tờ đều là một ngàn lạng. Dầy đến vậy, rốt cuộc là bao nhiêu cân?

Cố Mi thấy tay mình run rẩy. Liêm đại hiệp, cái gì là của ta là của muội? Ngươi có cần như vậy không.

Cố Mi hoàn toàn nằm trong trạng thái mộng du rồi. Nhưng nàng còn nhớ, dù như tự đòi mạng mình, nàng vẫn kiên trì như cũ đưa tập ngân phiếu trả lại. Thậm chí không lo được rốt cuộc là động chạm ai, trực tiếp nhét nó vào lồng ngực Liêm Huy.

Có vẻ trong quá trình này, ngón tay nàng vô ý đã sờ vào cái gì cưng cứng rồi? Chẳng lẽ là hai hòn đá nhỏ trước ngực trong truyền thuyết?

Đại ca, có cái ngân phiếu thôi mà, vậy mà ngươi cũng cứng?

Trạng thái mộng du của nàng kéo dài đến khi vào tửu lầu. Nhưng có âm thanh làm cho nàng nháy mắt thanh tỉnh.
"Chưởng quỹ, còn phòng trống không?"

Thanh âm thanh thoát, tựa như tiếng đàn ngọc, nhu hòa trong suốt.

Cố Mi bỗng xoay người lại.

Ánh trăng sao rọi, dương liễu phủ sương. Thiếu niên nhà ai trên ruộng, đứng lặng phía sau?