"Muội, thực sự là Hồng Dao sao?"
Lúc đó tiếng sấm còn nhỏ, Cố Mi chỉ đang dùng hai ngón tay bịt lỗ tai. Nhưng ai biết được câu nói này của Liêm Huy lại lọt vào tai nàng, câu nói này như một đạo sấm sét lớn giáng bên tai nàng, khiến nàng sợ hãi đứng nhỏm dậy, bịch một tiếng đầu đập vào đỉnh xe ngựa.
Trong miệng nàng xuýt một tiếng, đau đến sắp trào nước mắt.
Xong đời, xong đời rồi, nhất định là sưng lên. Nàng vội vã muốn dùng tay xoa đi, nhưng có một cánh tay nhanh hơn một bước xoa lên đầu nàng.
Nàng ngẩng đầu, thấy Liêm Huy đã lại đây từ lúc nào, đang cẩn thẩn duỗi tay phải xoa trên đầu nàng, mặt gỗ cũng có chút quan tâm: "Sao lại lỗ mãng vậy? Là chỗ này à? Có đau không?"
Cố Mi hơi choáng váng. Nàng không biết giờ là tình hình gì. Giây trước người này còn nhẹ giọng hỏi, muội, thực là Hồng Dao à?
Một thoáng nàng còn tưởng mình là hàng nhái bị hắn phát hiện ra rồi. Dù sao với chỉ số thông minh của Liêm Huy, ở cùng hắn thời gian dài, hắn phát hiện ra cũng là bình thường.
Nhưng giờ là có ý gì? Giây trước còn hỏi vậy, bây giờ lại còn nhẹ nhàng xoa đầu cho ta. Hai cực băng hỏa, ta thực không chịu được sư huynh ơi.
Trong lòng Cố Mi phút chốc xuất hiện rất nhiều vấn đề. Nhưng cuối cùng nàng lại hiểu, cho dù Liêm Huy thấy mình và Hồng Dao trước kia có điểm gì khác nhau, vậy thì sao? Dù sao nàng cũng là hồn xuyên chứ không phải đổi thân, cho đến cùng đây vẫn là thân thể Hồng Dao. Dù Liêm Huy hắn có kiểm tra vết bớt hay vết sẹo gì đó trên người nàng, cũng không chút sai sót.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Liêm Huy hắn dám làm vậy.
Nếu trước đây, Cố Mi còn có thể chống eo, ngước đầu, vẻ mặt khiêu khích nói với hắn, có bản lĩnh ngươi tới kiểm tra đi. Vì nàng đã cho rằng hắn là chính trực thiếu hiệp nghe đồn trong giang hồ, nàng nói như vậy, hắn nhất định chỉ có xoay người bỏ đi, cho mười cái gan hắn cũng không dám tới kiểm tra thật.
Nhưng giờ, Cố Mi bỗng cảm thấy, một lá gan nàng cũng không dám cho hắn mượn, Liêm Huy hắn vốn đã dám lên kiểm tra rồi. Có khi người ta chỉ chờ một câu nói đó của nàng, sau đó vừa hay kéo luôn y phục vướng víu, làm chút chuyện không dành cho trẻ con, gạo nấu thành cơm, Cố Mi nàng không thể không kết hôn với hắn luôn rồi.
Cố Mi bắt đầu giật khóe môi, tại sao nàng bây giờ rất muốn hỏi một câu, ngươi , thực sự là Liêm Huy à? Hay là ngươi cũng bị xuyên qua rồi? Bị một tên háo sắc xuyên vào?
Trong đầu nàng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng đôi mắt lại ngây ngốc nhìn vào Liêm Huy đang nhìn mình.
Liêm Huy bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, lại nở nụ cười.
Trên tay hắn càng nhu hòa, nhẹ nhàng xoa lên cái cục nhô lên trên đầu nàng, thỉnh thoảng lại cúi đầu, nhẹ thổi một hơi.
Khi bé hắn bị ngã sóng soài, đầu gối bị rách chảy máu. Mẫu thân hắn Liêm phu nhân đã xoa gối hắn như vậy, vừa xoa, vừa nhẹ nhàng thổi, dịu dàng dỗ hắn: "Ngoan, không đau nữa."
Hắn cảm thấy đây là việc rất bình thường, rất đương nhiên.
Nhưng đối với Cố Mi mà nói, đây như một đạo sấm chớp đánh qua.
Ông nội nhà Liêm Huy ngươi, ngươi là đang đùa ta đấy hả.
Khoang xe chật như vậy, hai người ngồi trong, chỉ giơ tay nhấc chân là chạm vào đối phương rồi. Mà ngươi còn thổi hơi trên đầu ta? Luồng hơi chết giẫm đó liền bay tới sau tai nàng, đâm thẳng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Cố Mi run rẩy từng cơn.
Hơn nữa còn là thời điểm ngoài xe ngựa mưa như trút nước sấm nện đùng đùng...
Bạn nhỏ Cố Mi luôn cho rằng, chuyện yêu đương này còn phải nhìn thời tiết. Tốt nhất là ban đêm trời mưa, hay là ban đêm trăng tròn.
Che mặt, bạn nhỏ ngươi là người sói hả? Phải đêm trăng tròn mới hóa thân?
Vì vậy lần này, Cố Mi chỉ thấy trong khoang xe có một bầu không khí ám muội tỏa ra. Cả người nàng đều căng thẳng. Nàng ngửa đầu nhìn Liêm Huy gần trong gang tấc, sau tai là hơi thở lúc có lúc không của hắn, cùng với giọng nói trầm thấp nhu hòa của hắn, ngoan, không đau, trong lòng Cố Mi bỗng có cảm giác, tiểu tử này, thật đẹp trai.
Con mắt rời xuống chút nữa, trong đầu nhớ tới những gì thấy đêm đó ở khe suốt, nàng lại há miệng, tiểu tử ngươi vóc người cũng chuẩn.
Tay phải không tự chủ vươn ra, trong đầu nghĩ là, muốn sờ vào cơ ngực trong truyền thuyết này.
Cũng may tay phải còn chưa chạm vào hắn. Cố Mi bỗng tỉnh ra. Nàng vội thu tay, bộp một tiếng vỗ lên má phải của mình.
Dụ tình của Liêm thiếu hiệp thất bại. Thời điểm mấu chốt, Cố Mi dừng cương trước vực.
Khoang xe chật chội, âm thanh lòng bàn tay của Cố Mi càng rõ ràng. Liêm Huy dừng tay hỏi: "Hồng Dao, muội đang làm gì vậy?"
Trên gương mặt trắng mịn của Cố Mi là năm dấu ngón tay đỏ tươi. Nàng toe tóe giả vờ: "À, không có gì. Có con muỗi đậu trên mặt ta, ta đập chết rồi."
Ai bảo ngươi nổi lên sắc tâm! Đáng phải tự cho mình một cái tát đau.
Ánh mắt Liêm Huy rõ nghi ngờ. Nhưng năm dấu ngón tay trên mặt nàng quá rõ, nghĩ rằng vừa nãy dùng lực rất mạnh. Trong lòng thấy hơi đau, đưa ngón tay muốn sờ lên.
Cố Mi vội lui về sau. Đùa à, vừa mới tự mình tát một cái, nàng cũng không muốn bên còn lại cũng bị tát.
"Đừng chạm vào ta."
Đừng chạm vào ta nàng nói như thể gầm nhẹ ra vậy. Liêm Huy sững người, lát sau, hắn nhìn nàng, dường như có chút oan ức thu tay về.
Cố Mi đỡ trán. Lãi nữa rồi, lại tiếp tục rồi, kẻ này lại mang cái vẻ mặt oan ức đó nữa rồi. Xin đấy đại ca à, ta thực có bắt nạt gì ngươi đâu. Ngươi không cần cứ tỏ vẻ thế mãi được không.
Không thể tiếp tục thế này nữa. Còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nàng còn chưa làm rõ đang xảy ra chuyện gì, nàng đã bị người này thu phục rồi.
Hơn nữa đến lúc nào đó còn cam tâm tình nguyện để hắn thu phục. Chính là trong truyền thuyết nói đó, bị người ta bán còn không biết, còn vui vẻ giúp người ta kiếm tiền nữa.
Cố Mi ngồi nghiêm chỉnh. Nàng cố gắng làm một dáng vẻ nghiêm túc, nhìn Liêm Huy, nói rất nghiêm túc: "Liêm Huy, chúng ta nói chuyện đi."
Liêm Huy nghe vậy, dường như hơi đơ người, sau đó mới chậm rãi nói: "Trước đây muội, chỉ gọi ta sư huynh. Chưa bao giờ gọi tên ta."
Cố Mi cào tường. Hắn lại đánh trống lảng rồi. Mỗi lần nàng muốn nói chuyện với hắn một chút, hắn sẽ gạt ngay chuyện này. Sau đó sẽ nói đến mức nàng đơ người, rồi quên luôn bản thân vừa muốn nói chuyện gì với hắn.
Nhưng lần này, nàng không thể để mình mất tập trung.
Cho nên nàng ho khan một tiếng, rất nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết, chuyện trước kia, ta đều không nhớ rõ. Vì vậy, không cần nói chuyện trước kia nữa. Chúng ta nói, là chuyện bây giờ."
Liêm Huy gật đầu. Kỳ thực với Hồng Dao trước đây, hắn cũng chẳng muốn nói gì.
Cố Mi suy nghĩ một chút, rõ ràng đầy lý lẽ, nhưng lại không biết nói sao. Cuối cùng nàng tính vẫn là bắt đầu từ lời vừa nãy của hắn.
"Ngươi mới nói, ta có phải Hồng Dao không? Vậy là có ý gì?"
Liêm Huy cũng không có ý che dấu, hắn rất thản nhiên trả lời: "Muội sau khi rơi xuống nước không giống trước tí nào. Thậm chí có thể nói là, hai người hoàn toàn khác nhau>"
Cố Mi kích động quá. Một thoáng nàng muốn ôm chân hắn mà kêu, sư huynh anh minh, kỳ thực ta không phải Hồng Dao sư muội ngươi. Ta là Cố Mi!
Nhưng nàng không thể. Không những không thể, nàng còn phải tiếp tục diễn vai Hồng Dao này.
Vì vậy trong mắt đứa nhỏ này liền trông thấy tia lệ, rõ ràng cũng muốn thừa nhận mình không phải Hồng Dao, nhưng vẫn cúi đầu nói: "Nhưng Liêm Huy, ta hình như có nghe nói, ngươi trước đây rất ghét Hồng Dao?"
Liêm Huy gật đầu thừa nhận: "Ừ."
Cố Mi ngẩng đầu, ánh lệ trong mắt không còn dấu vết, chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng: "Vậy bây giờ thì?"
Liêm Huy bị ánh mắt nàng làm tâm trí lay động, bụng dưới hừng hực, thẩm thấu toàn thân.
"Yêu thích." Hắn trả lời, âm thanh có một chút khàn đặc đi.
Cố Mi đỡ trán. Nàng không cam lòng, cho nên tiếp tục hỏi:"Tại sao?"
Tại sao phải yêu thích ta vậy đại ca? Uh thì yêu thích ta cũng được. Có thể âm thầm thích là được rồi, sao phải nói với ta? Hơn nữa tại sao động cái là dùng chiêu cưỡng hôn với ta vậy? Ngươi cho rằng đó là chuyện đương nhiên khi thích người khác sao?
Thân thể Liêm Huy lại có chiều hướng lại gần hơn. Cố Mi vội vã mở trừng hai mắt, đồng thời bản thân lại lùi vào góc một chút, kéo dài cự ly với hắn.
Không biết là, dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng chỉ gây nên ham muốn cuồng bạo trong lòng nam nhân. Nhưng Liêm Huy biết hắn đã đồng ý với nàng, trước khi thành hôn, không được nàng đồng ý, bản thân sẽ không gặp nàng, vì vậy lúc này mới kiên quyết đè xuống đám lửa trong lòng, nghiêm túc ngồi vững.
"Không biết."
Cố Mi lại đỡ trán. Đại ca ngươi có ý gì thế, cái gì gọi là không biết? Bảo ngươi trả lời sao thích ta khó vậy à? Không biết sao ngươi thích ta, ta thay đổi kiểu gì.
Nàng chưa bỏ ý định, lại hỏi một câu: "Vậy ngươi thích ta từ lúc nào? Ngươi nên biết chuyện đó chứ."
Ngươi nếu còn nói không biết, ta thật muốn treo cổ rồi.
Lần này Liêm Huy bắt đầu đỏ mặt.
Hắn thực sự biết mình bắt đầu thích nàng từ lúc nào.
Từ đêm ấy, bắt đầu từ khi ở trong suối nhìn thấy nửa thân trần của nàng, từ cơn mộng xuân đầu tiên đêm ấy trong suốt hai mươi năm qua.
Mà cơn mộng xuân ấy rất thực, chính là người xinh đẹp trước mặt này.
Cố Mi vừa thấy sắc mặt Liêm Huy thay đổi, nàng liền biết có hy vọng. Cho nên nàng vội vàng truy hỏi: "Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?"
Liêm Huy không ngu, hắn biết nếu mình nói thật, Cố Mi nhất định sẽ xù lông. Nếu là bình thường, hắn sẽ bắt đầu che giấu, hoặc tùy tiện tìm lý do gì cũng được. Thế nhưng, hiện tại, hắn bỗng muốn đem lý do thực này nói ra.
Tại sao phải nói ra chứ? Hoặc là do gió mưa ngoài xe ngựa quá lớn, tiếng sấm quá vang dội, hoặc có lẽ bởi vì, trời mưa quá mau.
Chỉ là, Hồng Dao, muội là người ta hết lòng yêu mến. Ta muốn đem rất cả của ta, xấu tốt gì đều thẳng thắn với muội. Ta muốn móc tim mình ra, đặt trước mặt muội. Nó khát khao muội, bảo vệ muội, tất cả thuộc về muội, cho dù là ham muốn với muội, ta cũng hi vọng muội biết.
Cho dù lý do thích muội rất đáng ghê tởm, ngay cả ta cũng không chấp nhận, nhưng mà, tâm ý nó đối với muội, đều là thực lòng nhất.
Vì vậy Liêm Huy từ từ ngẩng đầu, nhìn Cố Mi đang núp trong góc, từ từ thẳng thắn tât cả: "Từ đêm ở trong suối, bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy cơ thể muội."