Không thể không nói, ngoài khuyết điểm động một cái là không lên tiếng, liền cưỡng hôn nàng, Cố Mi thừa nhận, con người Liêm Huy tốt không chỗ chê.
Đầu tiên hắn rất cao, hai hắn rất đẹp trai, sau đó cha hắn là bảo chủ uy chấn một phương, hơn nữa hắn là con độc nhất. Nói cách khác, vị trí bảo chủ tương lai chắc chắn của hắn.
Cao phú soái tiêu biểu.
Quan trong nhất, thực ra hắn cũng tốt với nàng.
Tuy hắn vẫn là cái mặt than, một ngày không nói được mấy câu.
Nhưng mà, đúng là hắn rất tốt với nàng.
Khi nàng chưa khát đã mang nước cho nàng, chưa đói đã bảo tửu lầu làm cơm cho nàng ăn. Món đồ gì chỉ cần nàng nhìn nhiều một chút, hắn nhất định mua mang đến tận chân nàng.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, trong tay lại là bao son phấn màu sắc sặc sỡ, Cố Mi bỗng thấy, nguwoif trước mắt, dường như có chút ngốc đáng yêu.
Hắn dùng cách của mình đối tốt với nàng. Có điều kiểu này, thực lòng Cố Mi không nhận được. Nói cách khác, lúc ăn cơm, hắn vẫn gọi món thanh đạm như trước. Hỏi lý do, bảo là ngày nóng, sợ nàng phát hỏa. Lại nói cách khác, lúc đến tửu lầu đặt phòng, hắn không để ý ánh mắt dò xét của tiểu nhị và chưởng quỹ, mặt vô cảm nói, một phòng.
Sau đó, hắn nghỉ đất, Cố Mi nằm giường.
Sau khi trải qua hai lần cưỡng hôn kia, Cố Mi rất trịnh trọng nói chuyện với hắn việc này, rất thành khẩn biểu đạt nàng không thích hắn ép buộc nàng như vậy. Như vậy nàng sẽ cảm thấy, hắn rất không tôn trọng nàng.
Lúc đó Liêm Huy yên lặng nghe, một đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn nàng.
Ngay khi Cố Mi buồn bực không biết hắn có hiểu ý nàng không, hắn rất bình tĩnh nói một câu: "Được"
Cố Mi lại choáng váng. Đại ca có cần phải một chữ quý như vàng vậy không?
Xin ngươi có thể không nói đơn giản bộc trực vậy? Đầu óc ta sắp đơ rồi.
Liêm Huy hơi nghiêng đầu, trên mặt vẫn lãnh đạm, lời nói hung hăng có khí phách: "Ta đồng ý với muội, trước khi chúng ta kết hôn, không có sự đồng ý của muội, ta sẽ không gặp muội."
Ý là, chờ chúng ta tới nhà, muội vẫn phải kết hôn với ta. Đến lúc đó, ta muốn làm gì muội cũng được, muốn gì được nấy rồi.
Cố Mi thấy, Liêm Huy với nàng lệch sóng. Làm sao nàng nói gì hắn cũng không hiểu trọng điểm. Nàng chỉ là nói năng uyển chuyển thôi, nhưng ý tứ trong đó người điếc cũng nghe ra.
Ý của nàng rõ là, nàng không muốn cùng hắn kết hôn.
Nhưng Liêm Huy tránh nặng tìm nhẹ, Hắn chính là không nói thẳng đề tài này. Không chờ đến Cố Mi mở miệng nữa, hắn liền tiến tới, lại làm vẻ cường ngạnh hôn nàng.
Cố Mi sắp bị hắn dọa sợ rồi. Vội vã lùi sau, vốn định muốn nói, ta không muốn thành thân với ngươi, đã bị bộ dạng của hắn dọa sợ mà nuốt vào.
Ở góc nàng không thấy Liêm Huy hơi cong miệng, trong con ngươi luôn lạnh nhạt có tia sáng vụt qua.
Cố Mi ngày ngày rảnh rỗi. Kỳ thực bây giờ nàng cơm dâng tận miệng, áo tới tận tay.
Nói đơn giản, chính là việc gì cũng không cần nàng quan tâm, ngược lại trên đường đi việc gì Liêm Huy cũng quản lý tốt. Nàng chỉ cần tới giờ ăn, đến giờ ngủ là được.
Tháng ngày như sâu lười.
Mà Liêm Huy cũng tuân thủ cam kết với nàng, ngay cả hai người chung phòng, ngày đêm đối diện, hắn cũng không chạm vào nàng.
Lời của hắn vẫn kiệm, đại đa số thời gian chỉ im lặng nhìn nàng. Thậm chí có lúc Cố Mi nửa đêm tỉnh lại, vừa quay đầu, đã thấy Liêm Huy ngủ trên đất dùng con mắt như hòa vào màu mực lẳng lặng nhìn nàng.
Mỗi lúc vậy, tim Cố Mi sẽ đập nhanh, chỉ muốn rít lên.
Ai mà tối tỉnh lại, thấy trong đêm có một con mắt nhìn mình như vậy đều không chịu được.
Tuy rằng tâm tình Cố Mi thực sự khác so với khi trước lúc nhìn con mắt ấy.
Nàng có thể lý giải là, vì tình yêu sao?
Nàng yên lặng xoay người, đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Lần thứ hai tỉnh lại, cũng chỉ thấy vách tường và màn chứ?
Có lúc nàng không nhịn được, sẽ trở mình vươn người nằm xuống, cũng mang ánh mắt vậy nhìn hắn. Mà mỗi lúc như thế, Liêm Huy sẽ mau chóng nhứm mắt lại, có vẻ như cặp mắt như sói đêm kia không phải của hắn.
Mỗi lần như vậy, Cố Mi không nhịn được cười. Sau khi cười lại thấy cậu bé này thực có chút đáng yêu. Chỉ là, ngươi có thể, đừng nhìn ta vậy nữa?
Nàng đem việc này nói với Liêm Huy. Sau đó sẽ uyển chuyển nói rằng, ngươi có thể không ngủ một phòng với ta? Thêm gian nữa, ta sẽ trả tiền.
Nhưng không ngờ, Liêm Huy nghe xong lời này, hai mắt trùng xuống, sau đó lại giương lên, dùng ánh mắt rất oan ức nhìn nàng, nhìn Cố Mi như cào vào lòng nàng, quả thực cũng tự thấy mình sao lại quá đáng bắt nạt hắn vậy.
Đại ca, đừng tỏ vẻ dễ thương như vậy. Lẽ nào ngươi không xấu hổ à? Ngươi là thiếu hiệp hiển hách trên giang hồ, không phải đứa nhỏ mấy tuổi mà.
Bạn nhỏ Liêm dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói: "Ta sợ muội lại như trước vậy, thừa dịp ta không chú ý liền lén lút trốn đi. Hồng Dao, đừng chạy khỏi ta."
Cố Mi sợ run lên. Thoáng cái nàng suýt muốn đưa hai tay ôm người trước mặt, sau đó khóc ròng kêu, con ngoan, thực ra ta là mẹ ruột con đã thất lạc nhiều năm...
Liêm thiếu hiệp ngươi quá vô sỉ, sao lại tỏ vẻ dễ thương như vậy.
Cố Mi đỡ trán, đỡ trán một cách nặng nhọc. Nhưng vẫn ôn tồn nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chào hỏi gì mà chạy đâu."
Gặp ánh mắt trong suốt của hắn, trong đó rõ ràng thấy vẻ không tin tưởng: "Thật à?"
Cố Mi chỉ thiếu đưa tay thề với trời: "Thật, Ta trước giờ nói một không hai, sẽ không trốn khỏi ngươi."
Vừa nói xong, nàng đã muốn tát mình một cái. Bị một vẻ đáng yêu thánh thiện này làm cho ngu rồi, Bản thân lúc trước tâm niệm nghĩ rằng làm sao chạy khỏi hắn có phải không.
Nhưng Liêm Huy cho rằng câu nói đó của nàng là đảm bảo, trên gương mặt luôn không cảm xúc hiếm thấy có ý cười.
Tựa như gió xuân thổi qua, mặt hồ bắt đầu tan tuyết, thủy quang mênh mông một mảng.
Cố Mi nhìn thấy mà sững sờ. Một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Việc đó, việc đó, ta đảm bảo sẽ không nói tiếng nào đã bỏ chạy, vậy ngươi, ngươi có thể, đừng ngủ ở phòng ta không?"
Kỳ thực nàng lừa hắn lâu thế chỉ vì cái mục đích này. Nếu nói không một lời đã bỏ chạy, chờ đến lúc nàng chạy trốn, để lại tờ giấy cho hắn, trong thư bốn chữ lớn, ta phải đi rồi, đây không phải là nói một tiếng sao?
Vì chuyện chủ yếu, là muốn lừa hắn ra khỏi cái phòng này trước đã. Không thì cả ngày đêm đều bị hắn quản như vậy, hận ngay cả đi nhà xí cũng canh bên ngoài, nàng e là một con muỗi cũng không thoát được lòng tay hắn.
Nhưng Liêm Huy chỉ tỏ vẻ vui mừng trước mặt nàng, nội tâm hắn chẳng hứng khởi gì. Hắn lại nằm xuống, một tay gối đầu, lạnh nhạt nói: "Không được. Lần trước trên đường có người muốn bắt cóc muội. Từ nay về sau, muội không thể rơi khỏi ta trong vòng ba trượng."
Ý là, vạn nhất nếu đám người bắt cóc kia trở lại thì sao? Muội không ở cùng ta, đến lúc đó vạn nhất ta không kịp ra tay cứu giúp thì sao?
Kỳ thực với khinh công của hắn, không chỉ là gian phòng cách vách, cho dù Cố Mi ở tửu lầu đằng kia, hắn ở tửu lầu con này, chỉ cần có gì dị thường, hắn lập tức có thể chạy tới.
Nhưng những lời này, hắn sẽ không nói với nàng. Hắn khó lắm mới thăm dò được lối sống của nàng, biết nàng ưa mềm mỏng, so với việc cưỡng ép nàng càng phản kháng. vì vậy chỉ có thể vuốt ve, nếu không nhất định sẽ xù lông.
Cố Mi lại đỡ trán, đỡ trán một cách nặng nhọc. Nàng vô lực nằm xuống, chậm rãi kéo chăn, kéo trùm cái đầu ngu si của mình lên.
Ngươi xem, trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chẳng những không mời được vị đại thần Liêm Huy này rời phòng, ngược lại còn để hắn nói ra lời kia, không thể rời khỏi hắn trong vòng ba trượng.
Nàng bắt đầu ở trong chăn yên lặng tính toán, ba trượng là bao nhiêm mét?
Nhưng thực vẫn có chuyện nấn ná trong lòng. Vốn là không muốn hỏi nhưng lúc này không hiểu sao lại hỏi.
"Những kẻ cướp trên đường hôm đó, ngươi, ngươi vì sao không gϊếŧ họ?"
"Liêm Huy bình sinh không gϊếŧ nữ nhân."
Được rồi. Lý do này, lý do này miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao đại hiệp giang hồ ít nhiều sẽ có ý thích khác nhau.
"Vậy sao ngươi không hỏi người đứng sau họ là ai?"
Kỳ thực đây mới là chuyện nàng muốn hỏi nhất.
Liêm Huy trầm ngâm. Cố Mi cảm thấy tim mình nảy lên, tay năm chăn cũng chặt hơn.
"Họ là sát thủ Thà chết cũng không nói chủ nhân là ai. Đây là quy định của sát thủ. Vì vậy, dù ta hỏi, cũng chẳng được gì."
Tay siết chăn cũng không lỏng ra. Cố Mi hơi mông lung, lý do này của Liêm Huy, nàng phải tin sao? Hoặc giả, nàng dám tin sao?
Nàng bỗng nhiên nhớ Triệu Vô Cực vô cùng. Mơ mơ tỉnh tỉnh tới thế giới này, gặp phải nhiều người như vậy, thực ra không nghĩ cũng biết, chỉ có Triệu Vô Cực đối tốt với nàng. Toàn tâm toàn ý, sợ nàng chịu tổn thương.
nàng nhớ Triệu Vô CỰc trước khi chết nói, Dao Dao, rời xa giang hồ này, ở lại điền viên cũng tốt, ở phố chợ cũng tốt, bình an sống một đời là tốt nhất. Con gái của ta, không cần làm gì cả, chỉ cần vui vẻ sống, vậy là được rồi.
Cố Mi khẽ buông lỏng đôi tay siết chăn, Nàng bây giờ không chỉ là Cố Mi, còn là Hồng Dao, Trên người nàng, có niềm mong đợi của Triệu Vô Cực.
Nàng an yên nhắm mắt, chuẩn bị ngủ. Ngày mai sẽ là ngày mới, tràn đầy những hi vọng và khả năng vô hạn.