Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 43




Phó Đồng Văn sắp xếp dùng cơm Tây, vì muốn an ủi cô bé Virtue vừa mất cha mẹ.

Nhưng do ngôn ngữ bất đồng, bầu không khí không thoải mái cho lắm.

Chưa đến sáu giờ, ba người đã về đến căn nhà ở phố Lễ Hòa.

Đàm Khánh Hạng và Vạn An tắt hết đèn của cả ba tầng, chỉ bật điện phòng bếp, khó có dịp không phải ăn cơm cùng Phó Đồng Văn nên hai người đến Hồng Khẩu dạo chợ mua thức ăn về tự nấu. Hằng ngày có rất nhiều người bán thịt, nông dân và ngư dân đến đó bán rau củ quả thịt cả mình tự trồng tự nuôi, tươi ngon hơn nhiều so với nơi khác.

Vì vậy lần đầu tiên thiếu nữ Virtue gặp Đàm Khánh Hạng, anh ta đang mặc tạp dề, một tay cầm con dao đen sì, một tay phanh bụng con cá hoa vàng. Mấy ngày qua trong khu cách ly, hai người đã gọi điện thoại cho nhau mấy lần, Virtue biết anh là tiến sĩ y học du học nước ngoài, thông thạo nhiều thứ tiếng, độ tuổi trên dưới ba mươi, đương vào độ quyến rũ nhất của đàn ông.

Ừm... còn hiện giờ, Virtue thẹn thùng đưa tay so chiều cao của hai bên, trong đôi mắt màu xanh hiện lên niềm vui hiếm thấy sau khi cha mẹ qua đời.

"Cô bé này..." Đàm Khánh Hạng rầu rĩ, tiếp tục vật lộn với con cá.

Phòng bếp quá chật chội, chứa được Virtue nhưng không chứa được Vạn An, chen chúc cũng không làm được gì.

Vạn An rất thức thời, nhường chỗ cho hai người nói chuyện.

"Cô Thẩm." Vạn An đứng ở cửa phòng bếp, nhiệt tình chào hỏi Thẩm Hề, "Cô muốn uống gì không? Cà phê? Trà? Hay gì khác?" Phó Đồng Văn giúp cô cởi áo khoác ngoài, đưa cho Vạn An: "Pha một ấm trà đi."

"Dùng loại tốt nhất ạ? Chắc chắn phải dùng loại tốt nhất rồi." Vạn An niềm nở tự hỏi tự trả lời.

Phó Đồng Văn bỏ mũ xuống, đội lên đầu Vạn An: "Hôm nay nói lắm thế."

"Đương nhiên mà."

Thẩm Hề bỗng bị anh dắt tay lên tầng trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Cầu thang căn nhà này khá hẹp, hai người không thể sóng vai đi cùng nhau, anh đi trước, cô đi sau, cách nhau nửa bước. Đèn ở tầng một được gắn trên bức tường trắng bên ngoài phòng bếp, bóng người hắt lên tường vô tình bị phóng lớn vô số lần.

Thẩm Hề nhớ lại khi mình sống ở đây, không dám kết bạn, ngay cả hàng xóm cũng rất ít khi chào hỏi. Căn nhà nhỏ ba tầng, cộng thêm sân thượng nhỏ trên cùng là thế giới sinh hoạt hằng ngày của cô. Khi ấy Phó Đồng Văn nói rằng sẽ tới Thượng Hải đón cô, đương nhiên cô đã tưởng tượng đến cuộc sống hai người sau này.

"Chu tiên sinh đâu?" Đến tầng hai, cô mới nhận ra căn phòng Chu Lễ Tuần từng ở để trống.

"Có lẽ đến Bắc Kinh rồi." Anh trả lời, "Vừa hay căn phòng này để cho Virtue."

"Sao đi nhanh vậy ạ?" Cô tiếc nuối vì chưa chào tạm biệt anh ta.

Phó Đồng Văn cùng cô vào phòng, lấy vé tàu hỏa trong ngăn kéo ra: "Anh vốn định đi cùng cậu ta đến Bắc Kinh, chỗ bộ trưởng Bộ Ngoại giao cần một người tiến cử."

Thẩm Hề chú ý đến ngày tháng trên tấm vé: "Vậy tại sao anh không đi?"

"Em biết rõ mà còn hỏi?" Anh cười.

Cô ấp úng: "...Tiến cử với bộ trưởng Bộ Ngoại giao là việc rất quan trọng."

"Anh gửi điện báo rồi, giao phó cho Từ Phẩm Hối, chính là cậu tư nhà họ Từ em đã gặp ở nhà hát Quảng Hòa hôm đó."

Là người nọ, cô nhớ ra: "Hai năm qua anh ta đã... quyên góp bao nhiêu tài sản rồi?"

Phó Đồng Văn liếc cô, mỉm cười: "Em nhớ rõ anh ta thật đấy."

"Bạn anh... đương nhiên phải nhớ, không dễ gì mới quen được mấy người."

Anh đáp: "Anh còn tưởng em không thích ồn ào, nếu em muốn gặp, sau này sẽ có cơ hội."

Sau này? Trong một câu đơn giản như thế, cô nghe thấy tình ý miên man.

Không phải chờ quá lâu, Vạn An mang trà lên.

Phó Đồng Văn dặn dò cậu ta: "Đêm nay đừng tới làm phiền."

"Tôi hiểu mà." Vạn An nở nụ cười.

Thẩm Hề đứng trước giá sách, mở cuốn sách anh mang tới, giả bộ lật trang tiếp theo.

Mình còn chưa nói muốn ở đây cơ mà.

Phó Đồng Văn rót trà.

"Em thấy bọn họ trò chuyện rất vui vẻ." Thẩm Hề nghĩ đến cô bé ở dưới tầng, "Đàm Khánh Hạng đúng là mẫu người mà các cô gái thích. Nhưng đáng tiếc thay cho cô Tô..."

"Tô Khánh đã làm vợ bé của anh trai, tốt nhất em đừng nhắc tên cô ấy trước mặt cậu ta."

"Chẳng trách." Cô bừng tỉnh.

Bạn bè của cô không nhiều, cô và Đàm Khánh Hạng là bạn bè thân thiết, mối quan hệ cũng gần gũi hơn người khác vì cùng chung mục đích bảo vệ bí mật của Phó Đồng Văn. Lúc đầu Đàm Khánh Hạng trong căn nhà ở New York, anh ta bị đám cậu ấm trêu đùa, Thẩm Hề nhận ra trong mắt đám cậu ấm anh ta là bạn bè, là bạn học, nhưng rất khó kéo gần mối quan hệ lại hơn, vì cách biệt xuất thân quá xa.

Chỉ có Phó Đồng Văn coi anh ta là người của mình.

Sau này... cô không thể ngờ người phụ nữ đầu tiên cô gặp khi đến Bắc Kinh chính là người trong lòng anh ta. Cô gái nổi danh nhất nhì ngõ Chi Yên rốt cuộc vẫn yêu cậu ấm thế gia vọng tộc ư? Thẩm Hề nhớ lại đánh giá của Phó Đồng Văn dành cho Đàm Khánh Hạng trên đường tình: "Là hộp đồ trang sức, là tên ngốc ra sức vung bạc." rồi lại nghĩ tới người đàn ông một tay cầm con dao đen sì mổ bụng con cá hoa vàng dưới tầng, cô thổn thức thay cho tình duyên của người bạn tốt.

"Hôm trước anh ấy nói đang bị mẹ ép kết hôn, nhờ em giới thiệu cho một cô y tá thích hợp, em còn bảo anh ấy thử lại với cô Tô. Nếu biết như thế em đã không nói rồi."

"Lời của Khánh Hạng em cũng tin à?"

Tại sao lại không tin?

Anh đặt tách trà xuống, đến bên giá sách, tựa người vào, rút quyển sách trong tay cô ra: "Cha cậu ta làm nghề may, mẹ đã mất từ sớm."

"Anh ấy lừa em sao?" Thẩm Hề kinh ngạc.

Quyển sách gõ vào đầu cô: "Trời đất này, có ai chưa từng đi lừa, có ai chưa từng bị lừa?"

"... Em chưa từng đi lừa mà."

Phó Đồng Văn cố ý ho một tiếng.

"Em đang nghiêm túc nói với anh đấy."

Phó Đồng Văn nhìn từng đường nét và khuôn mặt Thẩm Hề. Cô trong trí nhớ có gương mặt trái xoan, cánh môi đỏ tươi, bị trêu ghẹo một chút là mặt đỏ bừng. Cô của hiện giờ gầy hơn, ngón tay trỏ của anh vu0t ve gò má cô, hoàn toàn không còn phúng phính như trước đây.

Anh nhét quyển sách về chỗ cũ, kề gương mặt tới gần, mập mờ cọ vào khuôn mặt cô: "Năm ấy trong Thì Hoa Quán ngõ Chi Yên, em nói tới khám bệnh cho Tô Khánh? Là thật sao?" Anh hạ thấp giọng, gần như không nghe thấy, "Ương Ương nghĩ kỹ lại xem."

Bên ngoài phòng, tiếng xe điện leng keng đi qua.

Cô chột da, lúng ta lúng túng: "Chuyện bất đắc dĩ mà thôi."

"Hay cho cái cớ... chuyện bất đắc dĩ." Ý tứ câu nói rất sâu xa.

"Tại anh đấy..." Cô nhớ lại, "Anh sốt cao đến mức đó rồi mà vẫn còn giả bộ không bệnh. Nếu anh Đàm không nghĩ cách ấy, em còn tưởng anh không muốn gặp em lần cuối."

"Nếu như thật sự phải gặp nhau lần cuối, đương nhiên anh muốn để lại cho em hình ảnh đẹp nhất." Anh giải thích, "Dẫu sao cũng không muốn thấy anh ba khóc trước mặt em, đúng không?"

"Ai cần anh khóc... em hi vọng sau này anh bị bệnh hay gặp chuyện gì khó khăn, đều sẽ nói với em."

Anh cười: "Gặp ai cũng kêu khổ, anh là đứa trẻ lên ba sao?"

"Em không nói thắng được anh." Cô nhận thua, ủ rũ: "Đến anh Đàm cũng có thể lừa người khác, sau này em không dám tin các anh nữa."

Nét cười của anh càng đượm hơn: "Chuyện cậu ta lừa em, em cũng tính hết cho anh ư? Lần này anh ba oan thật mà."

Thẩm Hề không cãi nổi anh, từ trước đến nay đều hông cãi nổi.

Cô tức giận đến bật cười, đẩy anh một cái, người tới kẻ lui, cuối cùng bị anh dồn vào giá sách, hôn lên cánh môi cô.

Cô tức giận đến bật cười, đẩy anh một cái, người tới kẻ lui, cuối cùng bị anh dồn vào giá sách, hôn lên cánh môi cô.

Thoạt đầu chỉ là nụ hôn đùa giỡn, nhưng khi mái tóc dài mềm mại của Thẩm Hề len lỏi vào cổ áo sowmi của anh, cũng là lúc trái tim rung động, anh bị mê hoặc. Hai người dần bình tĩnh lại, ánh mắt giao hòa.

Nửa từ đều không thốt ra, yên tĩnh làm trái tim êm ái.

Phó Đồng Văn bế cô lên giường cô để mặc anh bế.

Anh tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ đề lại ngọn đèn tường bằng thủy tinh mờ ở đầu giường. Chao đèn chạm khắc hoa văn kiểu Âu, màu vàng khi đậm khi nhạt pha lẫn với màu khác, đển cả ánh sáng rơi trên gương mặt anh cũng thay đổi kỳ lạ.

Đôi mắt cũng vậy.

Tính cách của anh không ai đoán được, nhưng có thể nhận ra những điều khác biệt nhỏ bé. Anh lấy chuyện tình yêu nam nữ ra làm trò vui, thật ra chỉ là bề ngoài, diễn cho người khác xem, cho người khác nghe. Đổi lại khi anh nghiêm túc, luôn rất lặng lẽ không thích nói cười.

Trong căn nhà Phó gia ở Bắc Kinh, bước qua cửa thùy hoa, qua gian phòng khách là đến sân lớn nhà trên, từ cửa chính đi vào là gian giữa, bên tay trái chính là nơi hai người họ từng ở. Bên trong đặt một chiếc giường lớn, trong tấm màn đã xảy ra chuyện gì chỉ có cô và anh biết. Anh nghĩ cách mượn đôi chân cô để giúp mình làm dịu đi. Từ đầu đến cuối cũng không hé nửa từ.

Đêm ấy ánh đèn bên ngoài màn vẫn chưa tắt, cuối cùng anh hôn lên môi cô, như ngọn đèn bị xô ngã, bén lửa vào chao đèn bằng lụa màu đỏ tươi, cũng thiêu cháy cả người cô...

"Sau này ở bên nhau, em nhé?" Anh thầm thì.

Câu hỏi anh thốt ra là xin ý kiến, mối quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm bước nữa được không?

Tim đập rộn ràng, cô không đáp lại.

Anh mỉm cười.

Bên cạnh như có ngọn đèn trong nhà họ Phó, chao đèn thủy tinh màu đỏ che bên ngoài, rọi lên gương mặt và đôi mắt anh. Nhưng thật ra điện trong phòng đã tắt từ lâu rồi, sao vẫn cảm thấy nóng như đốt, phỏng như thiêu.

Tình yêu đầu đời có mấy khi không trăn trở? Phó Đồng Văn kiên nhẫn hôn cô, nhẹ nhàng vỗ về. Vô số lần muốn thử nhưng đều dừng lại vì cô sợ. Cuối cùng anh bất đắc dĩ, xuống giường tìm nước uống.

Anh khoác áo sơ mi đưa lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài. Từ khi sức khỏe tốt hơn, anh đã quen mở cửa sổ để ngủ, có lẽ ngày tháng nằm trên giường bệnh đã làm anh chán ngấy, cửa néo cả ngày đều đóng chặt, trong phòng tràn ngập mùi thuốc. Hôm nay mở cửa ra, có mưa xuân, cũng có ánh đèn neon và ánh đèn đường trên đường Hà Phi.

Anh đặt tách trà xuống.

Rồi quay trở lại giường, người bỗng yên lặng.

Hai người nằm song song với nhau, Thẩm Hề hơi ngước đầu nhìn trần nhà. Anh định ngủ ư?

"Những năm anh ở Thượng Hải vẫn chưa có xe điện." Anh chợt lên tiếng khi nghe thấy tiếng xe điện chạy qua.

Hóa ra vẫn chưa ngủ.

"Anh đến Thượng Hải... là vì ra đi từ nơi đây ư?"

Anh không trả lời.

Sao không nói gì nữa rồi?

Thêm một chiếc xe điện nữa chạy qua đường Hà Phi, phát ra những tiếng leng keng, anh trở người lại, hôn lên cánh môi cô. Có lẽ sau lần tạm dừng vừa rồi, cô không còn quá căng thẳng. Anh bất ngờ lặng lẽ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, lưỡi lướt qua hàm răng cô đang nghiến chặt. cổ họng Thẩm Hề nóng như lửa đốt, chầm chậm hòa cùng tiết tấu với anh.

***

Bốn giờ sáng, cô chợt tỉnh.

Có điều, Phó Đồng Văn không còn bên cạnh.

Cô nhặt váy của mình trên sô pha lên, sửa soạn chỉnh tề xong mới bật đèn tường, mở cửa ra.

Đèn dưới tầng một đã tắt hết, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng.

Muộn thế này còn có chuyện gì sao?

Nửa đêm đi giày cao gót xuống cầu thang e rằng sẽ tạo thành tiếng động quấy rầy giấc ngủ người khác. Thẩm Hề bèn tìm dép của anh đi tạm. Cửa phòng tầng một đóng kín, nhưng rõ ràng người bên trong đã nhận ra có ai tới.

Cánh cửa được mở ra, trên ghế dựa, trên sô pha trong phòng có rất nhiều người, nhìn sơ sơ khoảng sáu, bảy vị tiên sinh, Phó Đồng Văn mặc áo vest, ngồi giữa nói chuyện với mọi người.

Anh không ngờ Thẩm Hề sẽ thức giấc vào giờ này, ngạc nhiên trong giây lát bèn cười nói: "Đây là cô Thẩm, vợ chưa cưới của tôi."

Cậu ba Phó vừa mới chia tay vợ chưa cưới ở Bắc Kinh, tiểu thư Ấu Vi nhà họ Cô, nhưng chưa ai từng nghe tin anh đính hôn ở Thượng Hải. Mọi người đều thảng thốt, lần lượt đứng dậy gật đầu khom người chào hỏi Thẩm Hề.

"Có phải là..." Một tiên sinh đeo kính trong đó nghiêm túc quan sát gương mặt Thẩm Hề, "Cô Thẩm ở New York không? Khánh Hạng,là vị này ư?"

"Chính là cô ấy." Đàm Khánh Hạng bưng cốc cà phê, dựa người vào cửa bếp trả lời.

Người đàn ông nọ nở nụ cười: "Vậy là người quen cũ rồi, cô Thẩm còn nhớ tôi không? Người năm đó ép Đàm Khánh Hạng hôn tay cô chính là tại hạ."

Thẩm Hề có ấn tượng láng máng.

"Anh Phó à, xem ra anh biến "người trong nhà" thành "người nhà" thật rồi. Người nọ đang bàn chuyện nghiêm túc lúc nửa đêm, bàn đến nỗi đau như búa bổ, khó có chủ đề tiêu khiển, đâu thể bỏ qua dễ thế được, "Cô Thẩm, câu hỏi năm ấy tôi hỏi cô, hôm nay có tiện trả lời không? Hồi đấy, cô và cậu ba đã quen nhau thế nào vậy?"

Thẩm Hề vẫn như trước kia, không quen ứng phó với mấy trò trêu ghẹo của các cậu ấm. Huống chi lúc này cô chỉ mặc váy dài đi dép, đứng trên cầu thang, xấu hổ không biết nên xuống hay không.

"Các anh em, các anh em, tôi không thể không nói thêm một câu, cô ấy không phải là người đẹp cậu ba vô tình gặp ở Thượng Hải, mối duyên này phải kể từ năm Tuyên Thống thứ ba..."

Phó Đồng Văn đóng nắp cây bút máy trong tay, khua mấy cái, giả bộ đánh anh ta.

Đối phương cười tươi rói tránh né.

"Mọi người bàn tiếp nhé, tôi đi rồi về." Anh rời khỏi đám người.

Thẩm Hề cũng gật đầu nhẹ ra dấu hiệu tạm biệt với họ, rồi xoay người lên tầng trước.

Phó Đồng Văn đi theo cô.

Hai người một trước một sau vào phòng, Thẩm Hề không kịp đề phòng, bị anh ôm từ phía sau, đẩy ngã vào sô pha.

"Anh đừng, em vẫn đau..." Cô né người.

"Em ổn không? Ban nãy anh ba và em?" Anh cười.

Thật ra chỉ đang trêu cô thôi, lần đầu đau đớn, dù gì cũng phải để cô nghỉ ngơi mấy ngày.

"Ừm..." Cô ậm ừ, "Khá ổn."

"Anh cảm thấy, rất tuyệt đấy chứ."

"..." Thẩm Hề cảm thấy cuộc đối thoại này rất quen tai.

Nụ hôn đầu tiên nhỉ? Đúng rồi, khi đó anh còn mặt dày mày dạn hỏi cô câu này.

Thẩm Hề gối đầu lên tay vịn ghế sô pha, cuộn tròn người vùi vào lòng Phó Đồng Văn, ngón tay vô thức gảy nghịch cúc sơ mi của anh. Tâm trạng giữa nam và nữ vừa quấn quýt triền miên hóa ra là như vậy, thấy anh điểm nào cũng tốt, dù chỉ nhìn chằm chằm ngón tay anh mà thôi, nhìn suốt mười hai tiếng cũng không thấy chán. Như trước đây anh nói, ước gì hai người ở bên nhau, cả đời không chia lìa.

Sống xa nhau là điều rất khó chịu.

Rõ ràng Phó Đồng Văn rất thích ôm cô, tâm trạng anh khác Thẩm Hề, đong đầy niềm vui khi tìm lại được điều mình đã đánh mất, nhất là trong mấy ngày cô ở bệnh viện, anh không thể bình tĩnh làm việc. Anh từng xới tung mọi đồ đạc trong căn nhà này để tìm kiếm dấu vết của cô để lại, qua đó cảm nhận những ngày đêm cô chờ đợi anh.

Phía trước cô là đôi mắt của Phó Đồng Văn, sáng ngời như cậu thiếu niên.

Thẩm Hề cong môi mỉm cười, vu0t ve hàng mi anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nó.

Anh cười, bắt lấy tay cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên.

Hôn rồi nhưng chau mày.

"Sao thế?" Cô khó hiểu.

"Trên tay em có một mùi hương... rất lạ kỳ." Anh thủ thỉ.

Thẩm Hề ngơ ngác, mặt đỏ bừng, có lẽ đã đoán ra nên tự đưa tay lên ngửi.

Mùi thuốc khử trùng không lẫn vào đâu, cô ở trong khu cách ly lâu như vậy, e rằng phải mất mấy ngày mùi này mới bay đi. Anh cố tình dẫn dắt lệch lạc, sắc mặt mờ ám, lừa cô nghĩ đến "Núi Vu mây mưa, nước xuân cá múa"¹...

¹Hai câu đều chỉ cảnh thân mật của trai gái.