Thoáng chốc đã đến thứ sáu. Buổi sáng rời giường, nhìn thấy đồng phục được Lý Bằng lãnh từ hôm qua, Ngô Hiện Yêu quả thật khóc không ra nước mắt.
Quần áo thực bình thường, nhưng vì bộ nào bộ nấy y xì nhau nên số đo tuy không vừa vặn song vẫn chắp vá được. Vấn đề duy nhất chính là một đôi vớ màu trắng dài đến đầu gối. Mắt nhìn nữ sinh trong gương, Ngô Hiện Yêu cảm thấy kỳ cục hết sức.
Không phải là khó coi, phải nói ngược lại, rất đẹp là đằng khác.
Nhờ đánh quyền đá chân hằng năm, nên đường cong cẳng chân của Ngô Hiện Yêu cực kỳ thon thả, không có lấy một tí mỡ thừa. Nếu là bình thường, đa số thiếu nữ khi mang vớ đầu gối thì sẽ luôn bị dây thun thít chặt làm lộ ngấn thịt, nhưng Ngô Hiện Yêu lại khác, khi cẳng chân mảnh khảnh của cô được bao lấy, nổi bật là một làn da mịn màng đến mức tưởng chừng có thể véo ra nước, mạch máu màu xanh lơ thấp thoáng bên dưới làn da, tổng thể vừa thanh thuần vừa dâm đãng.
Nguyên bản là bộ đồng phục vừa thanh khiết vừa đáng yêu lại bị Ngô Hiện Yêu tráo thành một bộ đồ cosplay đầy tình thú, có chăng đầu óc cô đã quá đen tối.
Dẹp bỏ ý định mặc bộ quần áo này trên đường đến trường, Ngô Hiện Yêu định bụng tới nơi sẽ đi WC để thay sau.
Vì thế, khi vào lớp, nhìn thấy Ngô Hiện Yêu vẫn mặc một bộ đồng phục thường nhật thì Lê Khả bèn lặng lẽ cúi đầu, chút thất vọng ánh lên trong đôi mắt cậu.
Ngô Hiện Yêu đi vào chỗ ngồi, duỗi tay đẩy Vương Khải Văn với gương mặt ngu xuẩn và miệng luôn nằng nặc hỏi lí do tại sao lại không thay quần áo sang một bên.
Không lâu sau thì Lý Bằng đến, nói được một lát thì đến thời gian tập hợp ở sân thể dục.
Đáng tiếc là Lý Bằng phải dừng lại những màn cổ vũ và buổi diễn thuyết đầy tình hữu nghị giữa các nhóm. Ông xua tay ý bảo giải tán.
Móc ra đồng phục từ trong cặp sách, nhắm chừng tất cả mọi người đã về gần hết, Ngô Hiện Yêu mới lặng lẽ đi vào WC nữ.
Đổi xong quần áo, đoán chừng mọi người đã xuống lầu, Ngô Hiện Yêu mặc niệm trong lòng, nhịn một chút thôi, đi một vòng là xong nhiệm vụ. Khoảnh khắc đẩy cửa WC ra, Ngô Hiện Yêu cực kỳ hoảng sợ, bởi lẽ từ đâu xuất hiện Lê Khả đứng im như tượng.
Ngô Hiện Yêu vỗ ngực, mắt trợn trắng: “Làm tớ sợ nhảy dựng lên hà, sao cậu còn chưa đi xuống nữa.”
Rốt cuộc mong muốn trở thành người đầu tiên được ngắm Ngô Hiện Yêu trong bộ đồng phục đã thành hiện thực, nhưng đứng trước một cô gái có vẻ mặt kiêu ngạo, đối lập với bộ quần áo đậm chất trong sáng thì Lê Khả ngây ra tại chỗ.
Lê Khả chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim đập đinh tai nhức óc của mình. Ngoại trừ thiếu nữ, trong mắt cậu không còn điều gì khác.
Biểu cảm kiêu kì và bề ngoài thuần khiết của Ngô Hiện Yêu tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.
Song Lê Khả lại yêu chết nét đối lập này. Cậu chỉ mong sao được quỳ xuống, in một nụ hôn lên đôi cẳng chân được bao bởi đôi vớ trắng tinh của cô.
Phát hiện Lê Khả đơ ra, Ngô Hiện Yêu bèn nghi hoặc nhìn sang, tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Này!”
Lê Khả lấy lại tinh thần, nghĩ đến những ý nghĩ nhơ nhuốc của bản thân khi nãy, hai lỗ tai cậu thoáng chốc đỏ gay lên như bị lửa thiêu, thậm chí cần cổ cũng phủ một màu hồng nhạt.
Ngẩng đầu, cậu nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu hổ phách của Ngô Hiện Yêu, cười xán lạn, đáp: “Hôm nay cậu đẹp quá.”
Lê Khả khi cười trông tựa như dòng sông băng tan chảy, nét cười ngoan ngoãn tương xứng với khuôn mặt xinh đẹp, và cả lời khen ngợi tha thiết chân thành. Quá sáng ngời, đến nỗi Ngô Hiện Yêu nhịn không được phải ho nhẹ một tiếng, kìm nén sự rung động và ngượng ngùng vì được ngợi khen. Cô hơi né tránh tầm mắt nóng rực của Lê Khả, nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng lướt qua cậu để đi xuống lầu.
Vừa đi Ngô Hiện Yêu vừa đặt một tay lên ngực, mắng khẽ, gương mặt của Lê Khả quả thật là phạm quy mà.
Dẫu rằng bản thân không có tâm tư dơ bẩn, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tới cực điểm nọ thì trái tim vẫn không khỏi thổn thức một phen.