Mùa hè năm 1997 trời quang mây tạnh, sau tháng 5, bầu trời không một gợn mây.
Cuối tháng 6, các buổi biểu diễn về các chủ đề khác nhau thậm chí còn được quan tâm hơn kỳ thi cuối kỳ, tôi được chuyển đến đài phát thanh vào mỗi buổi chiều để viết bản thảo hoạt động, và chỉ có thể về nhà vào buổi tối, nhưng tôi đây vẫn là người đầu tiên rời khỏi trường trong số tất cả học sinh—bởi vì những người khác phải tập văn nghệ sau giờ học.
Thời đi học, văn nghệ là một vòng xoáy ngọt ngào hay một cơn ác mộng hoàn toàn phụ thuộc vào việc bạn có vẻ ngoài ưa nhìn như thế nào và cơ thể bạn phối hợp tốt ra sao.
Cơ thể của tôi phối hợp rất kém, chắc chắn không phải vì tôi không ưa nhìn và học thể dục dụng cụ trên đài phát thanh chậm hơn nửa nhịp so với những người khác. Lam Diệc Phi thì khác, phòng học khiêu vũ ở tầng ba của nhà thi đấu là thế giới của cô ấy. Trong vũ trường, Lam Diệc Phi là công chúa, khiến mọi người phải cúi đầu.
Diệc Phi nói: "Sơn Sơn, cậu cần giữ thẳng lưng và thẳng cánh tay. Quan Triều, đừng làm loạn, còn Quách Tĩnh, cậu sắp thành thây ma rồi..."
Quách Tĩnh trên mặt đầy hắc tuyến*, xem trò vui liền cười to, nhưng cô Kim cũng đang xem hoặc đang giám sát lại nói: "Hoàng Doanh Tử, em còn xem trò vui sao? Nếu em được nghỉ học vào buổi chiều thì sao không về nhà làm bài tập đi?"
*Hắc tuyến: tức giận mà không phát tiết ra bên ngoài
"Ha ha ha ha ha ha!" Tôi nhấc chân muốn đi, Giang Dật lại nói: "Cậu không mang theo chìa khóa, để tôi* đi cùng cậu."
* (Từ giờ sẽ có một số chỗ mình sẽ đổi cách xưng hô thành tôi-cậu để hợp lí hơn nhé =))
"Giang Dật, đứng lại!" Cô Kim quát: "Em ấy không có tay sao? Còn cần em mở cửa? Mỗi ngày đều thay đổi cách chạy trốn, em còn cần đưa chìa khóa cho Hoàng Doanh Tử sao?"
Giang Dật nháy mắt với tôi.
Tôi cười bảo: "Tức là tớ có tay có chân"
Đôi mắt của Giang Dật lạnh như dao.
Tôi vờ như không thấy: "Tớ đi đây, không làm chậm trễ buổi tập của mọi người!"
Không ngờ, cô Kim lại nói: "Ngày mai có bài kiểm tra tiếng Anh, cô sẽ bảo Trang Nguyên đến nhà em dạy bù mấy ngày nay em bỏ học."
"A?"
"A cái gì? Trang Nguyên giảng lại cho Hoàng Doanh Tử tất cả những kiến thức em đã học được trong vài ngày qua, sau đó xem em ấy làm xong bài tập."
Trang Nguyên đang dẫn đầu điệu nhảy phía trước, trả lời "Vâng".
Áo sơ mi của cậu màu trắng và con ngươi màu đen.
Tôi liếc cậu một cái, cúi đầu và đá chân, xoay người chạy đi, tâm tình tốt đẹp liền tiêu tán.
Nếu có Z Hi呼* vào thời điểm đó, học sinh tiểu học Hoàng Doanh Tử có thể viết "Sống bên cạnh lớp một là trả nghiệm gì?" viết nên lịch sử của máu và nước mắt.
* Z Hi呼: giống như Zalo, Facebook vậy á
Tôi sẽ không đi vào chi tiết về việc đứa trẻ hàng xóm đáng sợ như thế nào.
Nhưng điều đáng sợ hơn là cậu ấy không chỉ học lớp một mà còn có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ngoài ra cậu ấy là một "kẻ đãng trí", lại có một cô chủ nhiệm "yêu" cậu và một người mẹ đặc biệt mạnh mẽ——Chúc mừng cậu!
Khi tôi còn trẻ, tôi luôn cảm thấy rằng mình thực sự may mắn, có một người hàng xóm tuyệt vời như Trang Nguyên.
Mặc dù tôi sống bên cạnh, nhưng tôi không học giỏi bằng Trang Nguyên.
Mặc dù tôi sống bên cạnh, nhưng tôi không ngăn nắp bằng Trang Nguyên.
Mặc dù tôi sống bên cạnh, nhưng tôi không sạch sẽ bằng Trang Nguyên.
Mặc dù tôi sống bên cạnh, nhưng tôi thậm chí còn không đẹp bằng Trang Nguyên...
Hoàng Doanh Tử tráo trở và không biết xấu hổ ước gì mình có thể biến thành một cây nấm trước mặt học sinh giỏi hoàn hảo Trang Nguyên, sẽ thật tuyệt nếu cây nấm không cần phải học bù các bài học tiếng Anh...
Nhưng làm thế nào mà thoát được?
Quả nhiên, sau bữa ăn tối, tôi đang lơ đãng chỉnh đài xem tin tức kênh nào phát nhanh hơn thì chuông cửa reo.
Tôi nhảy trở lại phòng ngủ của mình như một con cá chép.
"Con chạy làm cái gì vậy?" Mẹ tôi ngẩng đầu lên khỏi ghế sô pha.
Chuông cửa tiếp tục reo.
Bố tôi đang rửa bát trong bếp từ xa hỏi: "Sao Doanh Tử không mở cửa?"
Tôi bịt tai trong phòng ngủ, "Không nghe thấy, không nghe thấy..."
Đương nhiên chỉ là tự lừa dối.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra, tiếp tục, cửa phòng ngủ của tôi mở ra.
Cầm tờ tạp chí thời trang trên tay, mẹ tôi dẫn cậu bé vào: "Doanh Tử, Trang Nguyên đến dạy thêm cho con. Lại đây, Trang Nguyên ngồi xuống đi, dì rửa hoa quả cho con."
"Không sao đâu dì, con vừa mới ăn cơm tối, dì nghỉ ngơi đi ạ." Trang Nguyên nói.
Mẹ tôi xoa đầu Trang Nguyên không dứt: "Đều có cả, đào và dưa hấu mới mua hôm nay."
Tôi co chân cuộn tròn trên ghế, miệng lí nhí "Con muốn ăn cam".
"Không có, bây giờ là mùa cam à? Để mẹ rửa nho cho con." Mẹ tôi rút tay về, nói với Trang Nguyên: "Dì không làm phiền các con nữa, các con học trước đi."
"Vâng." Thấy cửa đóng, Trang Nguyên ngồi xuống, lấy sách giáo khoa từ trong cặp sách ra: "Cậu quên mang vở bài tập về nhà sao?"
Tôi tìm và di chuyển từng món đồ một, vơ vội chiếc cặp tìm rất lâu nhưng chẳng có gì, nhìn lên một cách đáng thương: "Tớ thực sự không thấy... vì vậy tớ không cần phải học bù?"
Trang Nguyên lại từ trong cặp sách lấy ra hai quyển bài tập, "Tớ đã quay lại phòng học để lấy nó cho cậu."
...
Cậu mang về cho tôi và hỏi tôi có quên gì không?!
Phải cố gắng lắm mới nuốt được tiếng gầm gừ, tôi lui về phía bàn học, bơ phờ mở cuốn sách giáo khoa tiếng Anh. Trang Nguyên nói: "Hai bài học này có mười hai từ mới, tớ sẽ đọc cùng cậu, Bus."
"Bát-sừ."
"Car."
"Ka~."
"Toy."
"Thoi-di~"
"...Toy!" Trang Nguyên đọc lại.
"Thoi-di!"
"Nhấn vào từ đầu tiên, Toy."
"Thâu-di."
Trang Nguyên bóp trán, "... Quên đi, chúng ta đọc cụm từ, chú ý trọng âm, ô tô đồ chơi, Toy Car."
"Thoi-di ka."
"...Hãy thử một câu, 'Ô tô đồ chơi của tôi đâu', Where is my toy car?"
" we-a-di-mai-thoi-di-ka."
Lúc này cửa mở ra, mẹ tôi đứng ngoài cửa, trên tay bưng một đĩa thủy tinh đầy trái cây.
"Bạn học, con cứ tiếp tục học đi." Đĩa hoa quả nhẹ nhàng đặt lên bàn, mẹ tôi cười lui ra ngoài, khóe miệng cứng ngắc.
Trang Nguyên tiếp tục nhéo trán cậu, "Cậu có thể nhớ được nó không?"
"Không thành vấn đề, tớ có thể nhớ kĩ nó trong năm phút."
"Vậy cậu đọc trước đi, lát nữa chúng ta sửa cách phát âm." Trang Nguyên mở bài tập toán ra, bài tập ngay ngắn.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vừa cắn bút vừa ghi nhớ, "Truy-a."
"Là Train!"
Phát âm sai lệch quá nhiều, Trang Nguyên không ngẩng đầu lên sửa lại.
Ánh đèn từ bàn học ấm áp, tôi lén nhìn cậu bạn bên cạnh, tóc mái đã lâu không cắt che đi hàng mi đen làm chói mắt, làn da trắng và trong suốt, giống như một xoáy nước, không thể rời mắt.
"Làm sao vậy?" Trang Nguyên ngẩng đầu.
Tôi nghiến chặt răng, miếng cao su ở đầu bút bị tôi cắn đứt.
"Nhổ ra!" Trang Nguyên sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng vỗ lưng tôi, một tay bóp cằm tôi, rút cao su trong miệng tôi ra.
"Ách..."
"Đi súc miệng đi." Giang Dật không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, hai tay khoác lại, áo bóng rổ ướt đẫm mồ hôi.