Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 62




Một câu nói của Tưởng đại gia làm làm cả cái hành lang lầu trên như bị nhét vào tủ lạnh.

Chỉ có Quan Siêu chẳng lấy làm điều: "Đừng nóng mà, tớ đứng ngay cạnh nhìn, đâu có gì đâu..."

Cậu ấy vẫn hơn hớn cái mặt đi theo vào bên trong lớp, ai ngờ lại đụng ngay đám Ngũ Đức cũng vừa trở về, thấy Quan Siêu và Liêu Tinh các cậu ấy nổi xung lên: "Ông qua đây làm gì?"

Quan Siêu chỉ rén mỗi Tưởng Dực, thấy Ngũ Đức bèn cười haha bảo: "Tưởng là ai cơ? Đội trưởng Ngũ hồi nãy thấy ăn hành chưa đủ à?" Ngũ Đức tức điên, giậm chân: "Má nó, sang lớp bọn này là muốn tẩn nhau đúng không?"

Lần này đổi thành Liêu Tinh ra mặt dàn hoà: "Đừng gây lộn."

Khâu Hàng bấy giờ cũng đang đi vào lớp, thấy tình hình, vội giúp kéo hai bên ra: "Sao lại thế, có chuyện gì?" Bên lớp số 6 có người cười bảo: "Khâu công tử đừng nhúng tay vào, là lớp các cậu gà, thua xong còn không phục."

"Ai thua xong không phục? Đợi đến vòng đấu loại trực tiếp biết nhau nhé!" Vương Thần đổi sắc mặt. "Thắng được một trận chạy tới đây muốn ăn tẩn à?"

"Hahaha nói thì ai chả nói được."

Lục Hằng nhảy lên gào: "Trận sau cho các ông thua sặc gạch." Đội số 6 cười haha: "Trận sau các ông trượt đầu nước rồi thì có."

Khâu Hàng cố gắng tách đôi bên ra: "Ai ai ai bình tĩnh lại đi! Chỉ là giải đấu thôi mà, có đến mức thế không?" "Sao lại không?" Hai bên cùng làm ầm lên. Khâu Hàng cạn lời lùi lại: "Được, các cậu cứ tiếp tục." Ngũ Đức giận đến tái cả mặt: "Lũ các ông cứ đợi đấy!"

"Ông đang đợi đây này!" Quan Siêu cứ nghe câu ấy là ngứa tai, "Đợi đấu banh hay là đúm nhau?" Ngũ Đức điên lên: "Ông muốn đúm nhau lắm đúng không?"

"Ra đây!"

"Các cậu ầm ĩ đủ chưa?" Liêu Tinh quát, "Chúng ta ra sân giải quyết được chứ?" "Được."

Là giọng cậu bạn nào đó đáp lại câu nói vốn không phải để hỏi nọ.

Cả lớp học tức thì im bặt, bởi vì cậu bạn ấy nãy giờ vẫn đang đứng ngoài lề tranh cãi. Tưởng Dực đáng ra phải bàng quan đứng nhìn, thế mà lại mặt lạnh te tay cho vào túi quần nói một chữ "Được". Mọi người nín thở quay qua nhìn cậu ấy.

Cậu con trai đứng đó bình tĩnh, cũng không tỏ vẻ gì, chiếc quần jeans giặt đã hơi bạc màu đi kèm theo đôi giày bóng rổ cổ cao, trông như cái tên mới rồi nói lời cảm lạnh không liên quan gì đến mình. Liêu Tinh ngẩn ra.

Ngũ Đức xun xoe: "Tưởng, Tưởng Dực, cậu vừa nói... cậu sẽ tham gia giải hả?" "Đúng." Tưởng Dực đáp lời, nhưng mắt lại nhìn Liêu Tinh.

Con trai lớp số 5 rú lên hoan hô.

Diễn biến ly kỳ này ai mà ngờ cho nổi, tôi bước lên kéo tay áo của Tưởng Dực: "Cậu còn phải thi! Lấy đâu ra thời gian tập!" Biết đâu Liêu Tinh đứng sau lưng nói một câu: "Được, vậy gặp nhau ở vòng loại trực tiếp."

Tôi bị cục tức mắc ngang họng: "Ai gặp cậu! Cậu ấy không tham gia biết không!" Minh Vũ cũng lo lắng nói: "Tưởng Dực, luyện đội tuyển vòng sau cũng căng lắm ấy."

Khâu Hàng cũng lắc đầu: "Ông cụ Từ với má Sử vẫn nói mãi mà, cậu mà đi đấu thế nào cũng bị nhằn ra bã." Ngũ Đức bịt miệng cậu ấy: "Tưởng Dực cậu nói chắc rồi nha?"

Tưởng Dực gật đầu: "Nói chắc." Đám con trai lớp tôi lại la: Hura!!!

Quan Siêu lúc này mới lửa bén tới mông: "Tưởng Dực cậu tụm lại với mấy thằng gà này làm gì?" Ngũ Đức cười haha: "Cậu ấy còn chưa cầm banh ông đã rét rồi à?"

"Phì! Ông đây là sợ anh em của ông bị mấy thằng đầu đất hại cho ảnh hưởng đến ôn luyện! Lũ các ông có đền nổi huy chương vàng quốc tế không hả?" "Huy chương vàng hay quán quân đều lấy tuốt!" Vương Thần chả phải thi nên là tự tin tràn đầy.

Lớp số 6 có người móc họng: "Nghe kinh thế! Tưởng có mặt cậu ấy là các ông thắng chắc à?" "Không ấy mình cứ thử vào trận xem!" Lục Hằng hô to.

Quan Siêu bốc hoả: "Giờ ra luôn chờ gì nữa!" Ông trời ông để rớt đâu ra cả một lũ con (đầu) trai (đất) thế này hả!

Xem tình hình lại sắp vỡ trận, hai bên xắn tay xắn áo hằm hè nhau, Minh Vũ liều mình túm tôi lại: "Doanh Tử cậu xích xa ra, đừng để bị đụng trúng." Tôi vừa nóng ruột lại vừa giận: "Gót chân cậu ấy mãi vẫn chưa lành hẳn, còn phải luyện thi tối mặt tối mũi, đấu banh đấu bóng cái gì."

Chính là vào lúc ấy, cứu tinh đã xuất hiện!

Cậu bạn cao to bất thần hiện ra trước cửa lớp: "Đang làm cái gì thế?" Lớp học tức thì im ngay.

Tôi cảm động ứa cả nước mắt: Cuối cùng cũng có bàn tay sắt tới khỏ mấy cái đầu đất này rồi.

Quả là Ỷ Thiên nhất xuất, thuỳ dữ tranh phong, võ lâm chí tôn, hiệu lệnh thiên hạ.

Quách Tĩnh đi vào, nhìn quanh bốn phía, chỉ hỏi một câu: "Nãy đánh banh chưa đã ghiền? Muốn đánh nhau à?" Cậu ấy đứng thôi cũng đủ áp đảo, đôi bên chẳng ai dám hó hé.

Nín thinh mất một chốc, đám lớp số 6 ngó Quan Siêu, lớp số 5 thì nhìn Ngũ Đức. Dè đâu hai tên này trước thì hổ báo cáo chồn, giờ đã thành hai chú cừu con, nín miệng xun xoe nhường đường cho Quách đại hiệp.

Giữa lớp học, mỗi Tưởng Dực cất tiếng: "Tuần sau tớ tham gia giải bóng rổ." Tôi tức lắm rồi ấy: "Vậy đội tuyển Lý thì sao?"

Tưởng đại gia lờ phắt tôi đi.

Quách Tĩnh nhìn Tưởng Dực, lại nhìn Liêu Tinh đang đứng trước cửa, hỏi một câu: "Đổi ý rồi à?" "Cậu cũng chung luôn." Tưởng Dực không đáp câu hỏi mà nói: "Dập cho mấy tên ấy không còn manh giáp!"

"... Không còn manh giáp á?" Khâu Hàng có chút cạn lời, "Cậu bị con gì cắn đấy?" Ai ngờ Quách Tĩnh đáp một chữ, "Ừ."

Khâu Hàng khiếp lên: "Ừ là ừ cái gì thế?"

Quách Tĩnh có gì nói đó: "Cùng tham gia, dập cho mấy tên ấy không còn manh giáp." Khâu Hàng: "... Các cậu bình tĩnh chút đi."

Tưởng Dực: "Tớ rất bình tĩnh." "... Được, cậu bình tĩnh."

Quách Tĩnh style "Anh có tí việc nhờ chú", bảo Khâu công tử: "Từ tuần sau mượn phòng thể dục trong bệnh viện của ba cậu luyện tập." "... Rồi." Khâu Hàng vuốt mặt, "Để tối tớ nói với ba."

Tôi trợn trắng hết cả mắt: Hay thế cơ, đầu đất tụm cả lại thành một đám!

Đỡ cái là tuy Quách Tĩnh cũng ngồi cùng chiếu với băng đầu đất, nhưng vẫn không đổi tính anh đại, thu dọn cặp vở rồi hỏi Quan Siêu: "Xe đưa rước sắp đến, không lấy cặp đi à?"

"A a, vậy giờ tớ về lớp..."

"Ừ." Quách Tĩnh đưa mớ bút màu trên tay cho cậu ấy, "Đưa cái này cho Niệm Từ, của anh Nhan Quân gửi."

"Ồ được..." Quan Siêu ngoan ngoãn nhận đồ, khoát tay gọi đám vây cánh, đám lớp số 6 thế là đành tò tò đi ra. Liêu Tinh cũng không nói gì, chỉ nhìn tôi, sau đó quay lưng đi mất.

======