Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 130




Từ hồi còn bé tí, tôi đã thấy tranh Tưởng Dực vẽ Lôi Chấn Tử.

Ấy là tướng tinh hạ phàm, đứng giữa sấm gầm lốc cuốn, lưng mang đôi cánh, ngà dài mặt xanh, đội trời đạp đất, thân máu thịt mà mạnh hơn cả thần.

Lớn lên tại công trường máy bay Hàng Thiên, bọn tôi đứa nào cũng thích bay lượn, Tưởng Dực càng đặc biệt thích vẽ những gì có thể bay, từ nhỏ đã vậy. Đôi cánh của Lôi Chấn Tử dưới nét vẽ của cậu ấy to như đôi cánh chim Bằng trong thần thoại, có thể che kín bầu trời.

Cái người này hồi năm ngoái âm thầm đăng một đoạn phim ngắn tự làm dài một phút về Lôi Chấn Tử lên mạng, do cảnh đánh nhau quá sức đã mắt, hình ảnh lại đẹp không tưởng, thế là số view trên mạng cứ gọi là bùng nổ, cũng thu hút ánh mắt của kha khá bên.

Bên đầu tư chỗ Trang Viễn mấy năm nay đổ tiền vào du lịch cùng văn hoá lần nào cũng trúng, các dự án bưng về đều kiếm bộn, rất có mắt đánh giá. Thế nên phim ngắn kia vừa tung ra, bọn họ đã bắt đầu xúc tiến liên lạc với đoàn đội của Tưởng Dực. Bởi vì Trang Viễn với Tưởng Dực là bạn, hẳn nhiên biến thành mũi nhọn để đàm phán hợp tác.

Chẳng qua, studio trải qua kha khá thời gian giữ vai trò hỗ trợ kĩ thuật sau màn ảnh, các phương diện đều tương đối chín, thế nên Tưởng Dực ngay từ đầu đã dự định là sẽ đứng độc lập để sản xuất bộ phim.

Lần này cậu ấy về nước, mượn tiếng là nghỉ ngơi chứ thực ra là để trốn khỏi các bên sản xuất cùng công ty điện ảnh có quan hệ ở nước ngoài, chỉ là lại rơi vào túi của Trang Viễn.

Tưởng Dực cùng bên công ty Trang Viễn tiếp xúc mấy lần, có cả họp chính thức lẫn gặp mặt thân mật, đều không nói rõ là được hay không, ngoài miệng cậu ấy chỉ bảo "ý tưởng hiện thời còn chưa thật sự thành hình", kéo dài thời gian trả lời.

Chẳng qua người sống chung với cậu ấy là tôi thừa biết, dự án này từ bối cảnh nhân vật, khung kết cấu, cốt truyện, thậm chí một số phân đoạn đinh của phim đều đã nằm hết trên lịch sản xuất. Tưởng Dực cùng đoàn đội ở hai m.út Đông Tây của Bắc Kinh, thêm cả anh em ở tít bán cầu kia, mỗi một mắt xích đều cần mẫn cày suốt ngày đêm hòng đưa dự án thành hiện thực.

Trang Viễn cũng kiên nhẫn không thua kém, hai người thường xuyên tiếp xúc, nhưng chẳng phải lúc nào cũng nhắc chuyện dự án. Trái lại, cậu ấy còn nhân đó tham gia chung mấy buổi tụ họp của bọn tôi.

Số lần Minh Vũ gặp Trang Viễn tăng lên, thái độ cũng khác bợt so với hồi nhỏ. Người xưa nay sợ phải nói chuyện trước mặt người khác như Phương Minh Vũ từ khi lên chức cô giáo đã không còn lúng ta lúng túng vì phải đối diện với Trang Viễn.

Có một lần Minh Vũ tiện đường ghé Đông Tam Hoàn đón người ngồi ké studio của Tưởng Dực viết bài cả buổi chiều là tôi về nhà. Cậu ấy nhắc lúc lên lầu có đụng Trang Viễn đương đi xuống, hai người đứng ở sảnh trò chuyện mấy câu, lúc chia tay còn đưa tay ra bắt mới lạ đời chứ.

Minh Vũ cười chảy cả nước mắt: "Cực khách khí luôn nhé, chả khác gì lúc báo cáo công tác cuối học kì cho lãnh đạo khoa, mà cũng y hệt đợt khai giảng gặp phụ huynh của đám sinh viên năm nhất cơ."

Chỉ không giống bạn học cũ tẹo nào.

Bấy giờ tôi mới sực nhớ, đem nguyên quả dưa ra buôn: "Lần này Tưởng Dực về không phải có qua chỗ tiệc mừng công của Khâu Hàng đón tớ à, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra, tớ tia thấy một cô gái rất đẹp lái xe tới đón Trang Viễn nhé, đi con xe thể thao cứ gọi là bóng lộn."

"Thật hay xạo đấy?" Minh Vũ lập tức bị thu hút, ngoái đầu sang hỏi. Tôi bẻ đầu cậu ấy về: "Chị đang lái xe chị hai ơi! Nhìn đường."

"Cô gái ấy trông thế nào? Tầm bao nhiêu tuổi? Là style kiểu gì?" Bà chúa Phương bắt đầu tra xét hộ khẩu.

Tôi nhớ lại từng chi tiết một: "Hình như lớn hơn bọn mình một chút, rất đẹp luôn ấy, bông tai lấp lánh, kiểu ngự tỷ kiêu sa, tớ cũng không nhìn kỹ lắm nhưng cảm giác chị ấy siêu mảnh mai."

Minh Vũ khó tin nổi: "Hoá ra Trang Viễn thích style đó, chả trách cậu ấy lại không thích tớ." "Cũng chưa chắc là bạn gái người ta mà."

"Một nam một nữ đi cùng nhau thì hết 80% là một cặp rồi." "Không đến nỗi thế chứ?"

Minh Vũ liếc mắt: "Cậu tưởng ai cũng giống cậu và Tưởng Dực à?" Cái này...

Bà chúa Phương hận sắt không thành thép: "Cho nên hai người các cậu rốt cuộc là làm sao? Coi như sống chung cũng phải ba năm rồi đúng không, sao mà tốc độ còn thua cả rùa bò, ì ạch không thấy một tí tiến triển? Có cô bạn thân vô tư như cậu đúng là công tình tớ tu ba đời."

Tôi hết nói: "Ba năm đâu mà ba năm, ba năm tổng cộng lại cậu ấy ở trong nước còn chưa tới ba tháng, lần nào cũng cấp tập về xong lại cấp tập đi..." "Người ta ở hai chỗ vẫn yêu xa được, tự mình kém tắm thôi bớt bớt lý do lý trấu."

Hứ, thấy mờ ghét!!!!

Sao cứ nhất định phải nói toạc ra như thế...

Từ sau khi tôi thủ thỉ với bà chúa Phương chuyện mình thích Tưởng Dực, an ủi thì chả thấy đâu, còn bị hắt hủi như cơm bữa. Có cô bạn thân thế này cũng là công tình tôi tu ba đời. Nhưng mà suy nghĩ của Tưởng đại gia có phải tôi muốn là nắm được đâu...

"Lo được lo mất thế này chả giống tính cậu ấy." Phương Minh Vũ bảo. Đúng là không giống tớ, nhưng tớ cũng đâu có cách nào.

Mấy năm trước gần ít xa nhiều, còn có thể tạm dìm bớt nỗi quằn quại như lóc da thịt. Năm nay thời gian cậu ấy ở trong nước nhiều hẳn, tôi cũng sốt ruột chứ, nhưng lại không có gan vạch rõ ra.

Tôi rất sợ cậu ấy bầu bạn cùng tôi chỉ là do thói quen, sợ cậu ấy đã quen đối xử tốt với tôi, quen đến mức không phân biệt được yêu và quan tâm. Sợ nhất là nếu không thể tới gần, thì chỉ còn cách tách ra, không có đường khác, không thể lùi lại.

Tôi âm u nhìn thẳng lên trước: "Thực ra tớ có nghĩ, cứ để kệ thế này với cậu ấy mãi cũng tốt." "Tốt chỗ nào?" Phương Minh Vũ nhìn tôi như quái vật. "Thì dù cậu ấy có không thích tớ cũng không dám đi thích ai khác!" Tôi giơ nắm đấm vẻ hung tợn.

"Không thích cậu mà còn phí phạm bằng đấy thời gian với cậu? Cậu đánh giá cao tính kiên nhẫn của Tưởng đại gia thế cơ á. Rốt cuộc cậu có thật sự hiểu cậu ấy không?" Tôi lúng búng nói: "Là vì tớ quá hiểu cậu ấy rồi."

Cái người này tuy thích gì làm đó, nhưng mà cực kì trọng tình nghĩa, trông cậu ấy hiếu thảo với ba mẹ tôi thế nào, bảo gì cũng nghe, là biết thóp của cậu ấy ở đâu ngay. Nhưng mà đã như thế thì tôi cứ lôi tình nghĩa ra, ép cậu ấy làm người yêu của tôi cũng được thôi...

Trong tay chả có lấy cái gì chắc chắn, Hoàng đại hiệp quyết định lật cái bàn, cân nhắc đi cửa sau: "Một khóc lóc hai làm ầm ba thắt cổ, kiểu gì hắn cũng phải giơ tay đầu hàng cậu tin không? Tớ làm không được thì còn ba mẹ tớ."

"Tin." Phương Minh Vũ liếc mắt, "Nhưng cậu không cần mặt mũi nữa à?"

Tôi ỉu xìu, rên lên một tiếng: "Thì vẫn cần! Tớ có muốn cậu ấy giơ tay đầu hàng đâu, tớ muốn cậu ấy thích tớ mà."

Nhưng mà nói không chừng cái người này là do chẳng có một tí tế bào lãng mạn nào, chuyên dùng lí trí giải quyết hết thảy mọi sự, y hệt cục sắt cứ nằm trơ ra đấy... Hoặc cũng có thể hắn vẫn biết tỏng, nên cố ý tránh nặng tìm nhẹ...

Bao nhiêu lần tôi cất công thăm dò đều như ném đá ao bèo.

Ví dụ có một lần hai bọn tôi cùng xem một bộ phim Hàn, nam hai cầu hôn nữ chính, bị từ chối. Tôi khóc lóc sùi sụt, quẹt nước mắt: "Cảm động quá đi, tội ơi là tội, sao lại không yêu cậu ấy cơ chứ."

Tưởng Dực mắt nhìn tivi: "Đã biết cô kia yêu người khác còn cầu hôn, có ấm đầu không đấy?"... 

"Là tại vì quá yêu cô ấy đó!"

"Nhảm nhí! Yêu ai lại đi nói ra. Giờ nói là cầm chắc bị từ chối, đây là logic của người bình thường à?" "Cậu mới không bình thường, cậu đi đi, đứng dậy đi ra chỗ khác!" Tôi ném cái gối tựa sang.

Tôi vừa đau lòng vừa nghiến răng, xem phim tình cảm với cái tên khô như ngói này, có mà tôi ấm đầu ấy!

Tưởng Dực biển thủ luôn cái gối, cũng không để bụng, còn kiên nhẫn phân tích, chỉ vẽ "lẽ thường" cho tôi: "Tỏ tình với người không thích mình là đánh rắn động cỏ, muốn cua được người kia thật không ai đi làm thế cả."

Tôi còn chưa lau khô mắt đã tức đến sùi cả nước mũi: "Thầy Tưởng có cách nhìn đặc biệt ghê đấy!" Lại còn "đánh rắn động cỏ"?

Lôi cả mươi sáu kế vào cơ!

Tôi xem phim tình cảm thôi mà hắn giảng binh pháp cái gì gì ấy hả! Con trai ban Lý còn có văn hoá đúng là siêu, ở mình mình luôn đi!

Còn coi phim chung với cái tên này tiếp tôi có mà đần!

Nhưng mà Hoàng Doanh Tử đúng là đần, lau nước mũi xong thì đã quên ngay cái flag vừa đặt: "Vậy muốn cua được người không thích mình phải làm sao?"

"Còn làm sao nữa? Nhịn trong bụng ở sát bên từ từ chờ tới khi..." Tưởng Dực khựng lại, đưa mắt liếc tôi: "Nói với cậu có tác dụng gì?"

Tôi tức đến trợn cả mắt, nhưng mà chả cần cậu nói tớ cũng biết! Nhịn trong bụng ở sát bên từ từ chờ? Chờ đến khi người kia rung động với mình? Bộ có ai chưa từng làm chắc?

Nhưng mà sẽ phải chờ bao lâu chứ, tuy tôi là một đứa đã vô tư lại còn ì ạch chậm hơn rùa, nhưng tôi thật sự vẫn một lòng một dạ chờ đợi. Nếu Tưởng Dực có thể thích tôi thì tốt rồi.

Cậu ấy tốt với tôi như thế, nếu là vì lòng cậu ấy có tôi thì tốt rồi.

Nhưng cái đứa tôi xưa nay ở trước mặt cậu ấy vẫn ruột để ngoài da muốn gì đòi đó, đụng chuyện này lại rén ơi là rén... Thậm chí tôi còn chả dám hỏi: "Tưởng Dực, cậu có thích tớ không? Cậu thích tớ có được không?"

Ấy là một câu tôi không có gan mở miệng hỏi. Tưởng Dực là người tôi không thể đánh mất.

Ba năm cậu ấy đi, tim tôi hẵng còn chưa lành da, cứ nghĩ tới là lại đau như cắt.

Cậu ấy không thích tôi, tôi vẫn có thể tự ôm lấy vết thương, miệng cười hihi ở bên cạnh cậu ấy. Nhưng nếu cả chuyện ở cạnh cậu ấy cũng không được nữa, thì tôi thật sự không biết mình phải làm thế nào.

========