Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 122




"Đây ạ." Tôi lê bước vòng lại.

Triệu Khách gõ mấy chữ vào máy tính xách tay, ngước lên nhìn tôi: "Nội dung phỏng vấn Thạch Kiện, cô không gửi cho ai bên ngoài chứ?" Tôi sững lại, "Không, không ạ." Nội dung chưa chính thức phát hành không để lộ ra ngoài là quy tắc cơ bản trong nghề, làm sao tôi lại không biết. "Sao thế ạ?"

"Không có gì, cô ra đi."

Tôi tan làm mà đầu cứ ù ù, không đi về trường mà sang nhà Minh Vũ với Khâu Hàng.

Khâu Hàng có tiết học biểu diễn, Minh Vũ làm mì lạnh cho cả hai đứa, ăn chung với chân gà ngâm ớt mà mẹ Quách Tĩnh làm, là đặc sản của mùa hè.

Bọn tôi đương tranh nhau xem nên coi "Spiderman 3" hay "Secret" của Châu Kiệt Luân thì điện thoại của tôi bất thần réo vang. Là Vu Tiểu Cáp gọi.

Chị gái này ngoài giờ làm rất ít khi tìm tôi. Tôi thấy là lạ, vội bắt máy ngay.

Minh Vũ nghênh ngang bật "Secret" lên bắt đầu xem. Tôi ngăn không kịp, chỉ nghe tiếng Vu Tiểu Cáp bên kia hớt hải:

"Hoàng Doanh Tử! Bài em phỏng vấn Thạch Kiện bị treo trên mạng rồi! Đang chiếm đầy trang nhất của các trang tin lớn kìa!"

"Sao cơ?" Tôi đánh rơi đũa xuống tô mì.

"Em mau lên xem, bài phỏng vấn có vẻ chịu nhiều chì chiết lắm, Thạch Kiện còn tuyên bố với cánh nhà báo là nội dung bài viết của em không đúng sự thật, anh ta có thể yêu cầu truy cứu trách nhiệm."

Tôi cứng đờ người, chẳng thiết ăn nữa, xoay mình chạy ngay về phòng lấy máy tính ra truy cập vào liên kết mà Vu Tiểu Cáp gửi qua QQ. Đúng như chị ấy nói, nguyên văn bài phỏng vấn của tôi được đăng tràn lan trên tieba và các trang tin, dưới bài, cư dân mạng đưa ra đủ kiểu bình luận.

"Vị nghệ thuật gia này thảm quá đi thôi."

"Tranh của Thạch Kiện cũng chả xuất sắc gì lắm, thế mà được push cứ như là nghệ thuật gia cô độc ấy, phát gớm."

"Phóng viên dùng từ hoa mỹ ghê nhỉ, thật sự muốn tô vẽ anh ta thành nghệ thuật gia đấy à." "Cái thái độ oán trời trách đất này ở đâu ra đấy, đã cao quý hơn ai?"

"Nhưng Thạch Kiện cũng chả nhận, hôm nay còn mở họp báo nói là phỏng vấn không đúng sự thật cơ."

"Kinh Khách xưa nay đăng bài chất lượng thế mà sao lại đi phỏng vấn hạng người này, với lại phóng viên bây giờ viết chuyên bài mà cứ như sáng tác tiểu thuyết ấy nhỉ?"

Tôi đần ra một hồi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không vỡ ra được là đã xảy ra chuyện gì. Tôi bấm bụng, gửi tin nhắn cho Thạch Kiện.

"Tại sao anh lại nói là phỏng vấn không đúng sự thật?" Không ai đáp.

Tôi gửi đi tin thứ hai: "Phỏng vấn đều theo đúng những gì anh trao đổi, tôi vẫn còn giữ file ghi âm." Ngay sau ấy điện thoại của tôi reng lên.

Số điện thoại lạ, đầu kia không thốt tiếng nào. Tôi cất giọng: "Thạch Kiện, tôi biết là anh."

"Xin lỗi cô." Thạch Kiện chần chừ, nói lung tung: "Sẽ không truy cứu tới pháp luật đâu, Cao Minh nhất quyết đòi làm nhưng tôi sẽ không để ông ấy tới tìm cô, nhưng mà mấy ngày tới tin sẽ lên liên tục, xin lỗi..."

Nói xong anh ta cúp máy.

Tôi ngồi phịch xuống, rốt cuộc là chuyện gì thế này.

Nhưng mà, ngày hôm đó hãy còn chưa hết, tôi từ phòng ngủ đi ra thì thấy tivi tắt ngúm, Minh Vũ ngồi trên sofa ngây ngẩn nhìn tôi, nói: "Doanh Tử..."

"Sao thế?" Lòng tôi rối tinh lên, "Nhật ký của cậu bị tung lên mạng rồi." "Sao cơ?"

Minh Vũ vẫn trong cơn bàng hoàng: "Quyển sổ mà cậu tặng tớ với Khâu Hàng, trong có dán phần nhật ký cậu viết về bọn tớ, bị chụp đưa lên mạng."

Ngày hôm ấy dài đến không thể dài hơn, bên phóng viên như đánh hơi thấy máu, tụ tập đầy ngoài cổng công ty của Nhạc Hoan Doanh, các trang tin đều hùng hục chạy bài "Chi tiết về tình yêu của Khâu Hàng và bạn gái ngoài ngành được tiết lộ".

Tôi túm chặt quyển sổ trong tay: "Không thể nào, tớ chưa bao giờ rời quyển sổ, hôm nay tớ mang theo lên công ty viết bài nhưng lúc đi họp cũng vẫn bỏ vào tủ khoá lại, làm sao có ai lấy được?"

"Cũng không nhiều nội dung lắm, chỉ có vài trang bị đưa lên, chỉ không biết đối phương còn giữ trong tay bao nhiêu." Khâu Hàng ở đầu bên kia nói qua điện thoại, giọng vẫn coi như bình tĩnh, "Bên trường đua đã bị phóng viên bao vây rồi, hôm nay tớ không về được, cậu và Minh Vũ ở nhà cứ ở nguyên đấy tạm đã đừng đi ra."

Tôi bỏ điện thoại xuống, người như phát sốt.

"Tớ, tớ thật sự cẩn thận lắm, không dám rời tay..."

"Không sao đâu Doanh Tử." Minh Vũ tuy hoảng hốt nhưng vẫn nắm chặt tay tôi, "Không sao hết đâu, Doanh Tử, tớ biết mà." "Vừa tan làm là tớ mang theo về nhà luôn, không bỏ nó phút nào tớ tớ..."

"Không sao hết Doanh Tử." Minh Vũ ấn tôi ngồi xuống, "Doanh Tử hồi nãy mặt cậu cũng tái xanh, có phải còn có chuyện gì nữa không?" Bấy giờ tôi mới phát hiện hai tay mình lạnh ngắt. "Làm sao đây Minh Vũ, phim điện ảnh của Khâu Hàng sẽ không vì tớ mà tiêu ma chứ?"

"Không đâu." Rõ ràng chính cậu ấy cũng không chắc, "Anh ấy chả có mấy hy vọng về bộ ấy đâu. Cậu đừng nghĩ lung tung." Sao mà tớ không nghĩ được? Hết thảy mọi việc đều quá trùng hợp, hai chuyện này ghép lại, thấy rõ có gì đó đã sai rồi. Nhưng mà rốt cuộc là thế nào, tôi dường như thấy mạch vấn đề thấp thoáng đâu đó.

Lúc Niệm Từ tan làm chạy tới nhà Minh Vũ, tôi đang ngồi một mình trong phòng ngủ tối mù, thấp thỏm gọi điện thoại cho Triệu Khách, "Tổng biên tập Triệu, em có gây rắc rối cho bên toà soạn không ạ?"

"Không sao."

"Bản thảo chưa xuất bản đã bị tuồn ra, lỡ đâu bên phía tập đoàn xuống thẩm tra thì sao?"

"Không đâu, chuyện không lớn." Thái độ chém đinh chặt sắt của ông ấy làm tôi thấy hơi hơi yên bụng, "Nếu Cao Minh thật sự kiện thì sao ạ..."

"Sẽ không, tôi đã liên lạc với ông ta, cô đừng nghĩ linh tinh. Đây là chiêu quen thuộc của bọn họ để hù con nít như cô thôi." Triệu Khách chỉ nói một câu, "Ngày mai đi làm bình thường."

"... Vâng, được ạ."

Đặt điện thoại xuống, tôi úp mặt vào lòng tay.

Trong nhà ăn nghe văng vẳng tiếng Niệm Từ và Minh Vũ chuẩn bị bữa khuya. Không bao lâu sau, ánh sáng tràn vào, theo sau là hương vị thân thuộc.

"Minh Vũ nói hai người các cậu tối chưa ăn cơm à?" Niệm Từ ngồi xuống cạnh tôi.

"Tớ không ăn đâu, cho tớ tựa cậu một chút." Tôi lầm bầm, "Niệm Từ, hình như tớ làm sai rồi, nhưng tớ không biết là làm sai ở đâu." "Nghĩa là cậu không làm sai." Niệm Từ dịu dàng nói.

Vậy sao... Nhưng mà trước mắt tớ là cả một mớ bòng bong lớn lắm... Minh Vũ gọi từ phòng ăn, "Ra ăn đã."

Tôi cùng ngồi vào bàn với Niệm Từ, Minh Vũ chia mì lạnh cho bọn tôi, nhắc một chuyện khác: "Hôm nay tớ tính hỏi xem bao giờ cậu thôi ở bên ký túc xá? Cái nhà gần trường Khâu Hàng cũng dọn sạch sẽ rồi, cậu với Niệm Từ cùng chuyển qua đó nhé."

Niệm Từ lắc đầu: "Chỗ đó xa công ty tớ, bên chỗ trọ hiện tại tớ ở quen rồi. Đàn chị đến cuối năm sẽ đi Hongkong, đến lúc đó tớ thuê trọn cả gian, Doanh Từ ra trường thì ở tạm với tớ vài tháng trước."

"Nhưng như vậy thì các cậu phải bỏ tiền."

"Thuê cũng không đắt, chủ nhà ở nước ngoài suốt, người ta cũng mong cho thuê để có người để ý cái nhà hộ, cậu không phải lo."

"Cậu thì tớ không lo, nhưng mà Hoàng Doanh Tử chả biết tính toán gì, vừa hôm trước nhận lương thì hôm sau đã đi rinh Lego về. Tiết kiệm được tí nào hay tí đó." Niệm Từ bật cười: "Yên tâm, còn tớ mà. Nếu mà chi tiêu của cậu ấy tớ còn không quản được thì tớ ngụp lặn trong nghề này làm gì."

Minh Vũ nghe thế quan tâm ngay: "Đúng rồi, tớ còn hai cục tiền học bổng, tuy không nhiều nhưng cũng là vốn, cậu coi giúp tớ xem bỏ vào đâu thì ổn..."

Tôi nghe hai người bọn họ nói vòng vèo từ việc quyết xem tôi ở đâu, xong nói qua chuyện tài chính, cuối tuần cùng đi Ikea, lại quành lại nói hôm nào tôi nên dọn đồ khỏi trường, trước đó có nên về nhà trước không...

Con tìm bàng hoàng dần dịu lại.

Minh Vũ không tỏ ra quá sợ hãi, hình như tôi cũng có thể bớt sợ hơn, một ngày như thế này, các cậu ấy đều ở bên.

Nhưng ngày mai, biết làm sao đây?

=======