Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 21-2: Mùa Hè Thứ Mười Bảy 2




Tháng 2 năm 2007, chưa hết Tết Nguyên tiêu mà học sinh lớp 12 đã bắt đầu học bù cho kỳ nghỉ đông, chính thức bước vào học kỳ cuối cùng của cấp 3.

Các kỳ thi cho sinh viên nghệ thuật lần lượt diễn ra, Thẩm Huỷ Lan dắt Lâm Thanh đi Thượng Hải.

Phùng Tú Anh ra lệnh tử hình, không cho phép Lý Phong Nhiên đi Bắc Kinh, tịch thu hết tất cả tiền tiêu vặt của cậu, nói cho dù có đậu cũng không cho cậu học. Nhưng Lý Phong Nhiên trì muốn đi, Lương Thuỷ mua hai vé ngồi xe lửa.

Phùng Tú Anh giận dữ đến tìm Khang Đề, muốn Khang Đề quản Lương Thuỷ. Kết quả, sau khi Lương Thuỷ nói chuyện riêng với Phùng Tú Anh khoảng mười phút, cũng không biết cậu nói gì, Phùng Tú Anh chỉ đi về mà không nói lời nào. Ngay hôm sau, cô không ngăn cản Lý Phong Nhiên. Cậu và Lương Thuỷ cùng lên xe lửa.

(Editor: Sau chương 21 thì mình sẽ đổi sang cách gọi các bố các mẹ là "ông" với "bà" nhe, lúc này thì họ cũng tầm 40 rồi, tuy mình thấy tuổi đó mà gọi bằng ông bà nghe rất là già T__T)

Chân Lương Thuỷ cũng đã khá hơn rất nhiều, đi đường bình thường hoàn toàn không có vấn đề. Hai người đến vào ngày hôm sau, tìm một khách sạn gần Nhạc viện Âm nhạc Trung ương. Những thí sinh khác đều đi cùng phụ huynh, đi cùng Lý Phong Nhiên chỉ có Lương Thuỷ.

Hôm đó, gió ở Bắc Kinh rất lớn, bầu trời u ám, cả thành phố trông xám xịt.

Lương Thuỷ đi cùng Lý Phong Nhiên đến cổng trường, nói: "Vào đi."

Lý Phong Nhiên nhìn cậu: "Cậu đi đâu?"

Lương Thuỷ nói: "Dạo loanh quanh."

Lý Phong Nhiên nói: "Đừng ở ngoài đây chờ tớ. Lạnh lắm."

"Ừm."

Lý Phong Nhiên theo những thí sinh khác đi vào. Cậu mặc chiếc áo lông vũ màu đen, gió lạnh thổi tóc cậu bay tán loạn.

Lương Thuỷ đứng tại chỗ một lát. Kế bên có một phụ huynh nhìn thấy cậu, tò mò hỏi: "Cháu cũng là học sinh năng khiếu à?"

Lương Thuỷ: "Vâng ạ."

Người đó hỏi: "Cháu đăng ký vào Trung Hý [1] với Bắc Điện [2] luôn hả? Muốn thử Thượng Hải luôn không?"

[1] Trung Hý là gọi tắt của Học viện Hý kịch Trung ương, [2] Bắc Điện là gọi tắt của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Cả hai trường cùng ở Bắc Kinh.

"Dạ?" Lương Thuỷ nói, "Cháu bên Thể thao."

Người đó ngạc nhiên, cười rộ lên: "Tôi tưởng cháu đăng ký diễn xuất chứ, đẹp trai quá mà."

Lương Thuỷ xấu hổ cười vài cái, đứng đó một lát, bớt xấu hổ thì đi.

Cậu không muốn về khách sạn đợi nên đi dạo xung quanh. Trên đường gió hiu quạnh, những bạn nữ đi thi đều run bần bật. Cậu tò mò nhìn, đoán thử họ học ngành gì, ngẫu nhiên đối diện với ánh mắt họ, đối phương cũng rất thân thiện.

Cậu chợt nhớ đến Tô Khởi.

Nhớ tới khi còn nhỏ, cô choàng khăn trải giường giả làm công chúa, cô cài kẹp tóc con bướm giả làm Hàm Hương, cô cầm gậy tiên giả làm tiên nữ.

Nhớ tới cô nhảy nhót hát Happy Baby, giả làm thành viên của nhóm "Những cô gái xinh đẹp", là nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất lúc đó.

Bây giờ cô còn ước mơ như thế không?

Gió lạnh thổi qua, Lương Thuỷ móc điện thoại trong túi ra, cậu chợt rất muốn nghe thấy giọng nói của cô. Nhưng lúc này, chắc cô đang ngồi bên cửa sổ phòng học đóng chặt, nghiêm túc học bài.

Cậu hít một hơi gió lạnh, ngẩn người ngồi ở bồn hoa ven đường, cử động mắt cá bên chân trái.

Bạn bè của cậu, các bạn trẻ trên cả nước đều đang nỗ lực. Cậu lại bỗng nhiên dừng lại.

Cậu bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu, lại cử động mắt cá chân trái lần nữa —— mày ấy, sao lúc này lại kéo chân tao lại chứ?

Di động đột nhiên vang lên, là số của quầy quà vặt.

Ăn ý thế!

Cậu bắt máy ngay: "Thất Thất?"

"Thuỷ Tạp!" Giọng nói của cô vẫn luôn tươi đẹp và trong trẻo. Lương Thuỷ ngẩng đầu, con hẻm nhỏ u ám trước mặt bỗng sáng lên trong trời đông.

"Đang làm gì đó Thuỷ Tạp?"

Lương Thuỷ lấy chân phải đá vào sàn xi măng: "Lý Phàm đi thi, tớ đang đợi cậu ấy."

"Ở ngoài à. Không lạnh hả?"

"Tớ đi dạo trước, lát nữa tìm quán cà phê."

Tô Khởi yên lặng một lát, như đang đoán điều gì: "Gì? Cậu ngồi ở ven đường?"

"Ờ." Lương Thuỷ nghe thấy nhạc vận động ở đầu bên kia, đã đến giờ tập thể dục giữa giờ.

"Thuỷ Tạp." Tô Khởi nói, "Lộ Tạo với tớ mới nói đùa, nói nếu thi đại học không tốt, thì học lại thêm một năm thôi."

Lương Thuỷ không nói gì.

"Vốn dĩ tụi mình đi học sớm hơn người khác một hai năm lận mà, sang năm học cũng không muộn, cho dù là năm kế tiếp nữa thì cũng vẫn nhỏ hơn một tuổi so với bạn cùng lớp ấy chứ." Tô Khởi nói rất thoải mái.

Lương Thuỷ cười nhạt: "Tớ biết."

"Cậu đừng có một mình ở ngoài suy nghĩ vớ vẩn, biết chưa hả? Sang năm cậu đi thi, tớ có thể đi với cậu đó. Lộ Tạo chắc cũng ở Bắc Kinh luôn."

"Biết rồi. Lắm lời thế không biết."

"Xớ!"

Trái tim cậu nhộn nhạo, chợt hỏi: "Hồi nhỏ cậu muốn làm người nổi tiếng, bây giờ còn muốn không?"

"Haiz, cậu biết tớ mà, cả thèm chóng chán ha ha. Bây giờ tớ thấy vào được đại học là tốt lắm rồi."

"Tốt lắm."

"Không nói với cậu nữa. Tớ phải đi tập thể dục đây. Cậu đừng ở ngoài hóng gió lạnh đó nha."

"Ừm. Cậu chạy từ từ thôi."

"Bye bye."

Tiếng ồn ào trong ống nghe trỡ nên yên tĩnh. Lương Thuỷ híp mắt nhìn bầu trời, hít sâu một hơi, đứng dậy đi.

Đợi Lý Phong Nhiên thi xong thì hai người lên xe về.

Lúc về vẫn là đi xe giường nằm. Buổi tối, hai người ngồi bên bàn nhỏ ăn mì gói, Lý Phong Nhiên chợt mở miệng: "Cậu có chuyện muốn nói với tớ từ lâu rồi đúng không?"

Lương Thuỷ nâng ánh mắt: "Ừm."

"Nói đi."

"Lý Phàm, cậu xác định bản thân thích sáng tác?"

Lý Phong Nhiên dùng nĩa lấy một chút mì gói, nói: "Thích."

Lương Thuỷ gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy cậu xác định không thích đàn piano?"

Lý Phong Nhiên im lặng.

Lương Thuỷ tiếp tục: "Nghệ sĩ piano là hy vọng của mẹ cậu. Nhưng cậu thật sự không thích, rất ghét sao?"

Hơi nóng bay giữa không gian hai người, ánh mắt cả hai đều có chút mờ mịt.

Lý Phong Nhiên cúi đầu ăn mì.

Lương Thuỷ nói: "Chuyện cậu muốn làm, tớ nhất định ủng hộ. Nhưng tớ sợ cậu chỉ vì chống đối mẹ cậu, nên quên luôn suy nghĩ của bản thân. Cậu có thể làm chuyện cậu thích, nhưng không cần cố ý mâu thuẫn với chuyện mà dì ấy thích." Cậu nói xong thì cảm thấy quá dài dòng, lung tung không đâu vào đâu, nhíu mày nhìn bạn, "Nghe hiểu không?"

Lý Phong Nhiên nhẹ gật đầu: "Hiểu rồi."

Lương Thuỷ đã nói được điều mình muốn, thở phào nhẹ nhõm, cầm nĩa tiếp tục ăn mì.

Lý Phong Nhiên nhìn cậu một lúc: "Nhịn lâu rồi đúng không, trên đường đến đây sao không nói?"

Lương Thuỷ ngước mắt từ trong ly mì, nụ cười có chút giảo hoạt: "Trước đó nói thì cậu nghe à? Tốt xấu gì tớ đi cũng đi một chuyến với cậu, có bỏ công thì nói chuyện cũng dễ vô hơn đúng không?"

Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, bất đắc dĩ cười một cái, nói: "Vậy là, cậu hy vọng tớ chọn Juilliard, tiếp tục đàn piano?"

"Cũng không phải." Lương Thuỷ thôi cười, suy tư một lát, nói, "Tớ có tra trên mạng, Juilliard cũng có chuyên ngành Sáng tác, giỏi hơn bên Âm nhạc Trung ương. Cậu có thể chọn môn, tìm hiểu trước rồi hãy ra quyết định. Tuy cậu tự học sáng tác nhưng vẫn là người ngoài ngành, đừng nóng vội mà phá huỷ con đường piano này."

Xe lửa lắc lư trên đường ray, ngoài trời màn đêm vô tận.

"Lý Phàm, đi thẳng một đường lên đến đỉnh của Kim tự tháp. Không phải ai cũng có tài năng, có cơ hội, may mắn và hỗ trợ. Cậu cách nơi đó rất gần, bây giờ quay đầu, tớ sợ sau này cậu hối hận. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ đến sân khấu lớn hơn nữa, để xem có phải tớ thật sự không thể nào đột phá trong piano nữa hay không? So với đánh đàn, tớ có thật sự sẽ đến nơi đến chốn với ngành sáng tác mà tớ thích không?"

Lý Phong Nhiên im lặng chốc lát: "Sao tớ có cảm giác như cậu đang bộc lộ cảm xúc của bản thân vậy?"

Lương Thuỷ cười, lại có chút chua xót: "Có nhớ hồi ở Thượng Hải, tụi mình nói, cách đứng đầu còn một chút thôi không?"

"Ừm. Cần có thời gian tôi luyện rất dài rất dài."

"Nghệ sĩ piano hay nhạc sĩ, cậu có thể tôi luyện cả đời, nhưng vận động viên thì không. Nói trắng ra thì chỉ là miếng cơm khi còn trẻ thôi, chỉ có vài năm để chiến đấu đến vinh quang, qua rồi thì vĩnh viễn không còn nữa."

Lý Phong Nhiên không biết nên an ủi thế nào, nói: "Vào đại học cũng tốt lắm."

"Đúng vậy." Lương Thuỷ nhướng mày, lại làm ra cái vẻ cà lơ phất phơ, "Sang năm thử thi vào Trung Hý với Bắc Điện."

Lý Phong Nhiên ngạc nhiên, rồi bật cười.

Xe lửa lắc lư về phía Vân Tây.

Lý Phong Nhiên trở về tỉnh lỵ đi học. Ba người còn lại thì tiếp tục chạy nước rút cho kỳ thi đại học.

Năm nay Lương Thuỷ không thi đại học, cũng không thể vận động mạnh, chỉ có thể duy trì luyện tập thể chất cơ bản, sẵn tiện học các lớp văn hoá.

Cách kỳ thi đại học còn 100 ngày, trường Nhất Trung Vân Tây tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày trước khi xuất quân. Mười lăm lớp 12 xếp hàng trên sân, tiến hành nghi lễ kéo cờ, nghe hiệu trưởng nói chuyện.

Thầy Lỗ là đại biểu của giáo viên ưu tú. Thầy đứng trên khán đài nói: "Con đường học hành ngàn khó vạn khổ, các thầy cô cũng đã hộ tống các em. 100 ngày quyết chiến, vượt qua khó khăn này, thầy cô sẽ ở cùng các em. Các bạn học, cố lên, đội ngũ giáo viên lớp 12 sẽ truyền cho các em tất cả mọi thứ!"

Sau đó là đến đại biểu học sinh phát biểu, rồi tiến hành khen thưởng "học sinh ba tốt" và cán bộ học sinh ưu tú.

Tô Khởi là một trong những "học sinh ba tốt", cùng lên nhận thưởng với mười mấy bạn "học sinh ba tốt" và những cán bộ học sinh khác.

Lương Thuỷ đứng trong hàng nhìn cô từ phía xa. Cô cười rất xán lạn, hệt như một bông hoa hướng dương.

Cuối buổi lệ là đến tuyên thệ trước khi xuất quân thi đại học.

Học sinh lớp 12 cùng hô to: "Mười năm học hành gian khổ, trăm ngày chiến đấu, vì ước mơ cả đời không hối tiếc, sẵn sàng ra trận, dũng cảm tiến đến đỉnh cao, tiến đến tương lai, cả đời không hối hận!"

Hào khí hò hét làm rung chuyển cả bầu trời sân thể dục, kỳ thi đại học chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược 100 ngày.

Mỗi lớp nhanh chóng chia thành nhiều nhóm: phấn đấu hết mình, ôn luyện bình thường, và để chuyện thuận theo tự nhiên. Có người hướng đến những trường trong "dự án 985" và "dự án 221". Có người vật lộn vào trường diện 1, có người nỗ lực thi vào trường diện 2, một số thì hoàn toàn từ bỏ.

(Editor: Mình chỉ giới thiệu vài ý chính để mọi người đọc dễ hình dung hơn thôi nha:

- "Dự án 211" là dự án mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu đất nước, nhằm phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21.

- "Dự án 985" là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp quốc tế, nhằm mục đích đổi mới, xây dựng đội ngũ và nền tảng cơ sở, nhằm hỗ trợ và trao đổi hợp tác quốc tế.

- Tất cả các trường thuộc dự án 985 đều thuộc dự án 211.

Còn về trường diện 1, diện 2, mọi người có thể hiểu nôm na thế này:

一本: là những trường trọng điểm, mình tạm dịch là trường diện 1.

二本: là những trường bình thường, mình tạm dịch là trường diện 2.

三本: những trường không thuộc chính phủ, gồm các trường tư hoặc trường chuyên về dạy nghề, mình tạm dịch là trường diện 3.

Okela hết rùi, đọc tiếp nhe mọi người =)))

Khi tốt nghiệp cấp 2, mọi người còn rất bỡ ngỡ, không có nhiều khái niệm về trường học lắm, đã là tuổi thiếu nên thì mãi mãi bình đăng,. Bây giờ, ba năm trôi qua, họ đã đi đến kỳ thi đại học – bước ngoặt lớn nhất trong đời.

Chỉ là lúc đó, trong số họ có nhiều học sinh không hề ý thức được điều này, vẫn đi theo khuôn mẫu nước chảy bèo trôi, vạn sự tuỳ duyên tiến về phía trước như khi còn bé.

Tựa như Tô Khởi, tuy cô nỗ lực chăm chỉ, muốn thi vào trường nổi tiếng, nhưng cô cũng không hề đi sâu vào lý do và ý nghĩa phía sau chuyện này.

Hơn một nửa học sinh cấp 3 lúc đó vẫn còn khá non nớt, không nghĩ đến công danh lợi lộc —— Lưu Duy Duy chỉ có thể thi vào những trường diện 3, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô là Tô Khởi là bạn thân.

Những học sinh có điểm số không cứu vãn nổi cũng không hề nản chí, vẫn vui vẻ đi học như mọi ngày. Trong mắt mọi người, thi đại học chẳng qua chỉ là một điểm nút, qua được điểm nút này thì lại đến một giai đoạn khác.

Trong mắt Tô Khởi, chỉ là giai đoạn kế tiếp cô phải vào đại học mà thôi.

Giống các bạn cùng lớp, cô đăng ký mua tạp chí "Cầu học", thường xuyên giở xem tin tức của các trường học. Hôm đó, Lộ Tử Hạo quay sang thảo luận với cô và Ngô Phi về tạp chí này.

Đúng lúc Lương Thuỷ đi ngang qua, hỏi: "Mấy cậu muốn thi vào đâu?" Ngô Phi nói: "Hoa Khoa[3]." Điểm số bây giờ của cậu thi vào Hoa Khoa thì không thành vấn đề, còn có thể chọn những chuyên ngành đứng đầu khác nữa.

[3] gọi tắt của Đại học Khoa học và Kỹ thuật Hoa Trung (华中科技大学)

Lộ Tử Hạo nói: "Nhân Đại [4]." Bây giờ cậu là người giữ vững hạng nhất trong lớp họ, Ngô Phi không theo kịp nữa.

[4] gọi tắt của Đại học Nhân dân Trung Quốc, thường được gọi là RUC(中国人民大学).

Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi, cô đang lật lật mấy trang báo, bỗng nhiên chỉ tay vào, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: "Tớ muốn thi vào Bắc Hàng [5]!"

[5] gọi tắt của Đại học Hàng không vũ trụ Bắc Kinh.

Ba bạn nam nhìn vào tạp chí, thấy trong đó có viết, tỷ lệ nam nữ ở Bắc Hàng cực kỳ mất cân đối.

Hai mắt Tô Khởi sáng như bóng đèn: "Trường này toàn là nam cả thôi! Bảo đảm có rất nhiều trai đẹp!"

(Editor: Tui lạy bà =)))))))))

Lương Thuỷ: "......."

Ngô Phi: "......."

Lộ Tử Hạo: "......"

Lộ Tử Hạo che mặt: "Tớ cảm giác như về lại hồi tiểu học Hoa Miêu, lúc cậu nói cậu phải gả cho Hổ Ngoan Ngoãn [6]."

[6] Hổ Ngoan Ngoãn là biệt danh của Tô Hữu Bằng khi còn hoạt động trong nhóm "Tiểu hổ đội".

Lương Thuỷ khinh bỉ một câu: "Mê trai!"

Tô Khởi: "Ừ đó!"

Lương Thuỷ hừ một tiếng, trở về chỗ ngồi, lại nhìn Tô Khởi lần nữa. Cô đang lật báo, dáng vẻ rất hào hứng.

Cậu ngồi trong lớp học chất đầy tài liệu ôn tập của bạn cùng lớp, cảm thấy tất cả mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Cậu thấy ngột ngạt không chịu nổi, đứng dậy ra khỏi lớp, đến lan can hóng gió.

Bây giờ đã là cuối tháng ba, sắc xuân ngập tràn, gió xuân mát mẻ.

Tô Khởi lật báo, lơ đãng quay đầu nhìn Lương Thuỷ, chỗ ngồi cậu trống không. Cô lại liếc nhìn tìm ở ngoài cửa sổ, thấy cậu đang tựa vào lan can. Gió xuân lùa vào tóc cậu, không hiểu sao, gương mặt cậu lại có chút cô đơn.

Cô bỏ tờ báo xuống, chạy ra khỏi lớp, đến bên cạnh cậu: "Thuỷ Tạp, cho cậu ăn kẹo nè!"

Trong lòng bàn tay cô là viên kẹo chanh màu vàng nhạt.

Lương Thuỷ nhận, xé ra cho vào miệng, bên má bỗng phồng to lên.

Tô Khởi vươn hai tay ra ngoài lan can, đón lấy gió, hỏi: "Cậu sắp đi rồi phải không?"

Lương Thuỷ nói: "Ừm. Cuối tuần về tỉnh lỵ."

Tô Khởi nghiêng đầu nghĩ: "Nghỉ ngơi nửa năm, vẫn chạy được hả?"

Lương Thuỷ ngậm kẹo mỉm cười một cái, nhìn bàn tay cô trong gió, xinh đẹp, trắng trẻo, không biết đang bắt lung tung cái gì.

Cậu không trả lời, cô cũng không nói nữa.

Các bạn học đi qua đi lại trên hành lang.

Hai người lẳng lặng hóng gió. Tô Khởi thu tay về, chợt nói: "Muộn một năm cũng không sao, tớ sẽ chờ cậu ở Bắc Kinh."

Trái tim Lương Thuỷ khoan khoái như được gió xuân thổi qua, quay sang nhìn cô, bắt gặp ánh mắt luống cuống của cô. Cô cố gắng làm ra giọng điệu của một người bạn tốt, nhưng lời đã nói ra, không hiểu sao lại thấy chột dạ, ánh mắt cũng né tránh. Những ngón tay đang nắm lại cứ xoắn tuýt vào nhau.

Cũng may chuông vào học chợt vang lên giải cứu cô. Cô chạy nhanh vào lớp, ngồi xuống, mở bàn học ra rồi vùi đầu tìm sách, ánh mắt thoáng nhìn thấy Lương Thuỷ đi ngang qua người mình.

Lương Thuỷ trở về chỗ ngồi, nhìn bóng dáng cô thêm nhiều lần nữa. Trong lớp tràn ngập âm thanh mở bàn lấy sách, có cảm giác quen thuộc ấm áp không sao giải thích được.

Đang nghĩ ngợi thì Tô Khởi bỏ bàn học xuống, chợt vô tình quay đầu nhìn cậu.

Ánh mắt hai người đúng lúc gặp phải nhau, cùng ngẩn người, một giây sau liền dời đi ngay.

Cậu mở bàn lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu nghe giảng.

Tô Khởi cúi đầu chép bài, khẽ thở nhẹ,

Trong lớp chợt ầm ĩ: "Wow!"

Tô Khởi ngẩng đầu. Một con chim én bay lung tung trong lớp.

Lớp 12 buồn tẻ nhàm chán chào đón một tia sức sống mới. Những gương mặt vô cảm lấy lại vẻ rạng rỡ, mong mỏi nhìn chú chim én đó.

Chú chim đó hoảng sợ nên đập cánh liên tục. Những bạn học tốt bụng vội vàng mở cửa sổ, nhưng chú chim không phân biệt được rõ ràng, đụng vào cửa kính liên tục, Tô Khởi nhìn thôi mà cũng thấy đau.

Một nhóm bạn học vẫn đang chỉ huy loạn xạ, giáo viên nói: "Mọi người đừng lộn xộn, đừng doạ nó."

Mọi người thôi ồn ào, về lại chỗ ngồi.

Lớp học trở nên yên tĩnh. Chú chim én bay đến mép cửa sổ, xoay cái đầu nhỏ, mắt dáo dác nhìn khắp nơi, có lẽ là mệt rồi nên không bay nữa.

Lương Thuỷ ngồi ở cuối tổ một chợt từ từ đứng dậy, leo lên bàn học. Cậu đứng lên cực chậm, mọi người đều ngừng thở. Cậu vươn tay về phía chú chim đang ở mép cửa sổ. Chú chim én đang quay đầu nhìn nơi khác, không chú ý đến bàn tay cậu đang vươn ra. Đúng lúc nó quay đầu lại, Lương Thuỷ nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt được nó.

Chim én lập tức giãy giụa. Lương Thuỷ nhảy thật nhanh khỏi bàn, vươn tay ra ngoài cửa sổ rồi thả lỏng, chú chim vỗ cánh bay đi.

Cả lớp cùng "wow" lên.

Cách những bóng người đang di chuyển, Tô Khởi lại nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người vừa đối diện nhau thì đã bị bóng người đang chuyển động chắn mất.

Sau một trận ồn ào, lớp học trở về trạng thái trật tự như bình thường. Các bạn học đều cúi đầu, múa bút thành văn.

Lương Thuỷ ghi chép, nhìn về phía bảng đen. Bạn ngồi phía trước khẽ nghiêng người, cậu nhìn thấy sườn mặt Tô Khởi. Cô đang chăm chú nghe giảng, ấn đường hơi nhíu lại, mím môi. Vầng trán cô láng bóng, chóp mũi nhỏ nhắn.

Như bị ma xui quỷ khiến, cậu vẽ một nét trên quyển tập, đường cong uốn lượn mềm mại kia là tóc cô. Vẽ được một nét, lại không nhịn được mà vẽ nét tiếp theo, rồi không thể dừng lại được – trán của cô, đôi mắt, lông mi, mũi, môi, cằm.... vẽ hết ra, từng chút từng chút một.

Đến khi chuông tan học vang lên, bạn cùng lớp đều đi ăn cơm, cậu vẫn ngồi trong lớp chỉnh sửa. Cậu không phải một hoạ sĩ chuyên nghiệp, nhưng chỉnh sửa lại một chút, thế mà lại giống người thật đến bảy tám phần. Cậu vẽ càng ngày càng giống, không ngừng trau chuốt khiến bức tranh vẽ cô càng giống hơn nữa.

Lúc vẽ cái bóng trên tai cô, đột nhiên một bàn tay duỗi đến: "Đệt! Vẽ ai thế này?!"

Trình Dũng cấm lấy nhìn, hai mắt trừng to, đưa cho bạn bè xung quanh xem: "Ai trong lớp mình đây?"

Một nhóm bạn thò đầu sang.

Mặt Lương Thuỷ bỗng đỏ bừng, ném bút xuống đứng lên giật lại. Trình Dũng tránh đi, cười hỏi: "Tô Khởi đúng không?"

Mấy bạn nam bạn nữ đều lấy xem. Lương Thuỷ vừa xấu hổ vừa bực bội, muốn giật lại nhưng sợ xé rách tờ giấy, đành nắm chặt bút chì đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.

Cậu vốn là một nhân vật nổi tiếng nên mọi người trong lớp đều vây lại đây:

"Vẽ giống ghê á nha."

"Đúng là Tô Khởi thật này."

"À~~~~~" Mọi người cười to ồn ào.

Lương Thuỷ: "Trả tao!"

"Lương Thuỷ đỏ mặt, Lương Thuỷ đỏ mặt rồi!" Có người kêu lên. Lương Thuỷ đỏ mặt đến tận tai, chỉ nói: "Trả cho tao."

Bạn bè cũng không trêu cậu nữa, trả lại cho cậu.

Lương Thuỷ lấy tờ giấy, ngồi xuống cúi đầu. Vài bạn học vẫn còn tụ tập xung quanh cậu để xem.

"Đẹp thật ấy!"

"Cậu vẽ thế nào vậy?"

"Vẽ giống lắm luôn."

Lương Thuỷ rối như tơ vò, lấy sách che lại, xua đuổi: "Lượn giùm đi, nhìn gì mà nhìn!"

Đúng lúc này, Tô Khởi và Lưu Duy Duy về lớp sau khi ăn xong. Tô Khởi đi vào từ cửa sau, ném cho Lương Thuỷ một tô mì bỏ hộp, hỏi: "Sao cậu còn chưa đi ăn nữa?"

Lương Thuỷ thấy cô thì giật cả mình, cứng họng, lắp ba lắp bắp: "Tớ......"

Trình Dũng bên cạnh nói: "Nó đâu có thời gian ăn cơm, bận yêu đương rồi."

Tô Khởi không hiểu gì cả: "Hả?"

Mặt Lương Thuỷ đỏ bừng, đứng dậy tóm lấy Trình Dũng. Trình Dũng hét to chạy ra ngoài, hai người đuổi giết nhau quẹo vào hành lang.

Tô Khởi đứng tại chỗ, không hiểu ra chuyện gì: "Họ làm sao vậy?"

Mấy nữ sinh đứng sau phần lớn đều là bạn của Trương Dư Quả, không ai lên tiếng.

Có một bạn nam cười nói: "Cuốn sách trên bàn nó đó, cậu mở ra đi."

Tô Khởi mở ra thì nhìn thấy ngay một bức tranh trắng đen, cô gái trong bức tranh đang nhìn sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt xinh xắn.

Tô Khởi ngẩn người, tim đập loạn xạ cả lên, xoay người chạy ngay về chỗ ngồi của mình. Cô đi được hai bước thì phát hiện tay vẫn còn cầm tranh, lại chạy đi cất tranh lại vào sách cậu.

Mấy bạn nam ồn ào: "Quen nhau đi! Quen nhau đi! Quen nhau đi!"

Tô Khởi đỏ hết cả mặt, tay chân hết sức luống cuống. Mấy bạn nam không biết nhìn thấy gì đó mà chợt yên tĩnh, từng người về chỗ ngồi lấy sách ra.

Tô Khởi quay đầu lại. Thầy giám thị không biết đến kiểm tra lớp học khi nào, cả khuôn mặt u ám nhìn họ.

....

Lương Thuỷ đuổi theo Trình Dũng chạy một vòng sân thể dục. Cậu không thấy tức giận, chỉ là trong lòng rất xấu hổ, thấp thỏm, lo sợ, không biết nên phát tiết thế nào.

Trình Dũng chạy không nổi nữa, kiệt sức: "Tao chịu thua, đừng chạy nữa."

Lương Thuỷ bắt kịp cậu nhưng không hề thấy vui vẻ, lòng đầy thấp thỏm và thẹn thùng không biết giải quyết thế nào. Nghĩ đến phải về lớp, da đầu lại tê rần.

Giải thích với Tô Khởi thế nào đây?

Tặng quà sinh nhật sớm cho cậu? Cái rắm, sinh nhật qua lâu rồi.

Ngày lễ gì sắp đến?

Tết Thanh Minh.

Lương Thuỷ che mặt, bực bội kêu lên: "A——"

Tô Khởi chụp lấy bả vai cậu, hỏi: "Mày thích Tô Khởi thật hả?"

Lương Thuỷ giống như bị dẫm phải đuôi, tính phủ nhận theo phản xạ, nhưng khi lời đến bên miệng thì lại không thốt ra được.

Tao không thích cậu ấy. Câu này cậu nói không nên lời.

Giây phút này, trái tim đột nhiên xác định.

Trần ai lạc định [7].

[7] Trần ai lạc định – 尘埃落定 (trần ai: bụi; bụi rơi hết xuống đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả). Nói chung là Thuỷ Tạp đã thích rùi =))))

Cậu không nói gì, bực bội hất tay Trình Dũng ra, đi lên lầu.

Trình Dũng đuổi theo: "Tao nói mày biết, thi đại học xong thì ít nhất tận năm thằng muốn tỏ tình với Tô Khởi đấy. Ngô Phi cũng thích cậu ấy."

Lương Thuỷ quay đầu nhìn cậu.

"Đừng có mà không tin. Bạn cùng bàn tao ở cùng phòng với cậu ta, nói cậu ta ở ký túc xá toàn nói đến Tô Khởi."

Lương Thuỷ không mở miệng.

"Nhưng mà, tao cảm thấy, Tô Khởi thích mày." Trình Dũng chụp bả vai cậu.

Lòng Lương Thuỷ nhộn nhạo, muốn tin nhưng không dám tin, ra vẻ thản nhiên, nói: "Khiếp. Trước giờ cậu ấy vẫn đối xử với tao như vậy, từ hồi cấp 2 đã thế, mày đâu phải không biết."

Trình Dũng kêu: "Bởi vậy từ cấp 2 tao đã có cảm giác cậu ấy thích mày rồi."

Lương Thuỷ hoàn toàn không tin: "Khỉ khô."

Trình Dũng cạn lời lắc đầu, còn định nói gì nữa nhưng Lương Thuỷ lại chẳng muốn nghe. Cậu đi đến cửa sau rồi dừng lại, tay chân luống cuống, không biết đi vào thế nào.

Cậu thò đầu vào nhìn, chỉ có một nửa số học sinh trong lớp, không có Tô Khởi. Tô mỳ kia vẫn còn trên bàn cậu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, bước chân rất nhẹ, tựa như bay vào phòng học. Vừa ngồi xuống thì bạn nam bên cạnh nói: "Tô Khởi bị thầy giám thị kêu đi rồi, còn có bức tranh mày vẽ nữa."

Lương Thuỷ sửng sốt, lập tức lao ra khỏi lớp.

Cậu chạy như bay qua hành lang, vọt tới hàng hiên, suýt đụng phải một bạn học đang đi tới, "Xin lỗi!". Cậu lao khỏi khu lớp học, sân thể dục, đi thẳng đến toà nhà lớp 11.

.......

Có ba bàn trong phòng giám thị. Hai phó giám thị vừa mới ăn xong cơm chiều, đang ngồi ở bàn bên cạnh uống trà.

Sắc mặt thầy giám thị xanh mét, đập bức tranh kia lên bàn: "Em là học sinh lớp 12 đúng không? Hả? Còn mấy ngày nữa là thi đại học rồi, vậy mà còn tâm trạng yêu đương? Thi vào được Thanh Hoa với Bắc Đại sao, hả?"

Lỗ tai Tô Khởi đỏ lên, cãi lại: "Em không có yêu....."

"Còn nguỵ biện! Tô Khởi, em đừng cho là tôi chẳng biết gì nhé, em chính là một học sinh có vấn đề. Em muốn tôi tính từng chuyện từng chuyện với em không? Lúc học lớp 10 thì em nhảy ba cái vũ đạo lưu manh gì đó, tôi nghe người ta nói mà thấy xấu hổ! Ngày nào ở lớp em cũng nhảy nhót vặn vẹo điên điên nháo nháo, có ra dáng một học sinh không hả? Một đống con trai thích em nên đắc ý lắm đúng không? Em ấy, chỉ là có thành tích tốt, được chủ nhiệm lớp che chở thôi. Nhưng tôi nói cho em biết, bây giờ kết quả thi không tính nữa, thi đại học mới tính! Em mà cứ như thế, tôi thấy em sắp làm phụ lòng thầy chủ nhiệm của em rồi đấy!"

Bị một tràng giáo huấn ập đến, mặt Tô Khởi như bị kim châm, oan ức nói: "Thầy ngậm máu phun người! Sao em lại là học sinh có vấn đề chứ? Em chơi được hết với tất cả các bạn trong lớp, mọi người đều có thể làm chứng. Em....." Cô nghẹn ngào nói, "vì sao nhảy múa lại là giở trò lưu manh? Bây giờ đâu phải thời Cách mạng Văn hoá [8]!"

[8] Cách mạng Văn hóa là phong trào chính trị xã hội bắt đầu vào nằm 1966, gây tác động rộng lớn, sâu sắc và nặng nề lên mọi mặt cuộc sống ở Trung Quốc.

Thầy giám thị đập mạnh vào bàn: "Còn tranh luận? Biết Cách mạng Văn hoá là gì sao? Không biết gì mà bày đặt lên tiếng? Bức tranh này là thế nào? Tuổi trẻ mà không chịu học hành đàng hoàng, cứ lo ra yêu đương, mới bao lớn mà đòi có người yêu? Tháng trước ở lớp 12/7 có một học sinh nữ mang thai phải thôi học, đúng là vô liêm sỉ!"

Tô Khởi vừa tức giận vừa phẫn nộ, vừa thẹn vừa xấu hổ, nắm chặt tay, đứng run rẩy tại chỗ. Cô nhìn về phía hai giáo viên nữ còn lại trong phòng, họ đều lạnh lùng nhìn cô, cứ như cô cũng là học sinh nữ lén làm chuyện bị cấm vậy.

Mắt cô đỏ lên, phẫn nộ phản bác: "Em không có! Dù thầy là giáo viên thì cũng không được đổ oan cho em!"

"Được! Tôi không đổ oan cho em. Bây giờ kêu bạn cùng lớp em lại đây hỏi, kêu phụ huynh của em tới hỏi!" Thầy giám thị nói, "Chứng cứ ở đây hết, tôi xem em chống chế thế nào, chờ bị phê bình trước toàn trường đi."

Tô Khởi vừa nghe đến muốn gọi phụ huynh thì càng giận hơn càng luống cuống hơn, đầu óc ngớ ra không biết nên nói gì. Bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng chạy bộ rất nhanh, một bóng người xông vào cửa, kéo cô về phía sau mình che chở. Trong chớp mắt, Tô Khởi đã được hình bóng quen thuộc kia che chắn.

Lương Thuỷ thở hổn hển: "Tranh là em vẽ, không liên quan gì đến cậu ấy. Thầy có gì thì tính với em!"

Tô Khởi thấy vô cùng tủi thân, nước mắt trào ra.

"Tính với em?" Thầy giám thị đã từng đụng độ với Lương Thuỷ, lúc trước hai người từng đối chọi không ít lần. Ông ngồi xuống, chỉ vào bức tranh, "Thừa nhận yêu sớm đúng không? Vậy gọi phụ huynh, thông báo phê bình."

"Ai thừa nhận yêu sớm?" Lương Thuỷ nói, "Em chỉ vẽ một bức tranh thôi mà? Con mắt nào của thầy nhìn thấy em với cậu ấy yêu đương?"

Thầy giám thị đập mạnh lên bàn, hùng hổ: "Đều vẽ thế này rồi mà còn giảo biện!"

"Nội quy nào của trường không cho phép vẽ tranh ạ?!" Lương Thuỷ nâng âm lượng, còn ương ngạnh hơn ông.

"Vẽ loại tranh này là suy nghĩ bẩn thỉu!"

"Người đen tối thấy cái đen tối, suy nghĩ bẩn thỉu thì nhìn thứ gì cũng thấy dơ bẩn. Đối với em, đây là bức tranh em vẽ cho bạn thân của mình."

Thầy giám thị giận điếng người, chỉ vào mũi cậu, định nói gì đó thì Lương Thuỷ đã nhanh chóng mở miệng: "Gọi phụ huynh? Thầy gọi đi. Ý em cũng y như câu trước, em và Tô Khởi là bạn từ nhỏ đến giờ, phụ huynh hai bên đều biết rất rõ. Thầy, nếu thầy đổ oan cho chúng em, phụ huynh đến, nói thầy nhầm rồi thì thứ hai chào cờ thầy phải xin lỗi Tô Khởi!" Chàng trai dứt khoát nói, "Thầy nghĩ cho kỹ rồi hãy gọi phụ huynh, nhưng trước đó, em muốn mời hiệu trưởng đến làm chứng!"

"Em....." Thầy giám thị nổi giận linh đình, bị cậu chặn họng nói không ra được câu nào nên đổi mục tiêu, "Em hiểu cho rõ nhé Lương Thuỷ, em chỉ đang dự thính ở trường này thôi! Không tuân theo nội quy thì em...."

"Bộ em không trả phí dự thính sao?" Lương Thuỷ hỏi, "Em không tuân theo quy định lúc nào? Em đánh nhau hay bắt nạt bạt bè hay sỉ nhục giáo viên? Em vẽ một bức tranh cho bạn mình thôi thì sao lại thành không tuân thủ nội quy trường học? Thầy đem nội quy ra chỉ cho em xem, điều số mấy nói không được vẽ tranh?"

Thầy giám thị tức đến đứng lên: "Em...."

"Ôi chao, thôi, tôi thấy đúng là hiểu lầm thôi." Giáo viên nữ bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng hoà giải, "Chủ yếu là do tháng trước trường học có chuyện không tốt, chúng tôi cũng sợ các em làm sai ảnh hưởng đến tương lai. Tính tình thầy giám thị có chút nóng nảy, nhưng xuất phát điểm là ý tốt. Các em không yêu sớm thì tốt, bây giờ sắp thi đại học rồi, học hành đàng hoàng mới là quan trọng nhất."

Thầy giám thị ngồi xuống ghế. Người khác cho ông bậc thang đi xuống, ông cũng không đổ thêm dầu.

Nhưng Lương Thuỷ đanh mặt, nói: "Thưa thầy, thầy mắng sai rồi, nên xin lỗi Tô Khởi." Nói rồi kéo Tô Khởi từ phía sau lưng ra.

Trên mặt Tô Khởi vẫn còn nước mắt, hoảng loạn lo sợ không yên. Lương Thuỷ vừa thấy cô như thế, sự nóng giận vừa tan ban nãy lại bốc lên, bực bội nói: "Thầy giáo làm sai mà không xin lỗi sao?!"

Tô Khởi kéo kéo Lương Thuỷ, nước mắt lại trào ra.

Thầy giám thị nhíu mày. Giáo viên nữ kia lại nói: "Lương Thuỷ à, mọi người đều lùi một bước rồi, cô thấy....."

Lương Thuỷ lạnh nhạt nói: "Vậy câu "thầy giáo phải làm gương" là nhảm nhí sao?!"

Giáo viên nữ ngớ người, không nói được câu nào. Thầy giám thị mặt lạnh vài giây, rốt cuộc cũng nói: "Tô Khởi, lần này là thầy hiểu lầm, em đừng để trong lòng, tiếp tục học hành đàng hoàng, tranh thủ thi được thành tích tốt."

Lương Thuỷ không hề hài lòng về "lời xin lỗi" này, còn định nói gì nữa thì Tô Khởi đã kéo mạnh cậu, vội nói: "Biết rồi. Đi thôi Thuỷ Tạp..."

Sắc mặt Lương Thuỷ rất khó coi, cầm bức tranh trên bàn rồi đi ngay.

"Lương Thuỷ!" Thầy giám thị nói, "Em đừng có mà tung hoành trước mặt tôi! Chính em là dáng vẻ gì, có giở trò lưu manh không, có suy nghĩ dơ bẩn hay không thì trong lòng em rõ nhất. Nếu tính cách hư hỏng này của em không thay đổi thì sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy."

Tô Khởi vừa nghe thấy lời này thì muốn phản bác lại, nhưng Lương Thuỷ lại không phản ứng, lôi côi đi.

Đi một đường đến hàng cây phong bên sân thể dục, Lương Thuỷ mới dừng lại, đứng tại chỗ hít sâu nhiều lần mới thấy đỡ hơn.

Cậu quay đầu nhìn, Tô Khởi gục đầu xuống, vành mắt đỏ hồng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Lương Thuỷ nhìn mà lòng khó chịu, bực dọc nói: "Ông ta chửi cậu đúng không?"

Vốn dĩ Tô Khởi vẫn bình thường, nhưng cậu vừa hỏi thì cô càng tủi thân hơn, nước mắt lưng tròng nói: "Thì.... thầy ấy nói tớ thích cố ý thông đồng với con trai." Nước mắt cô rơi lã chã, run rẩy khóc ròng, "Tớ làm vậy lúc nào chứ?"

Lương Thuỷ cáu lên: "Ông ta là đồ dở hơi, cậu đừng để ý đến. Cậu là người thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ."

Tô Khởi hít hít mũi, "ừm ừm" gật đầu.

Lương Thuỷ nhìn cô, lông mày càng nhíu chặt lại, nói: "Cậu đừng khóc nữa."

Tô Khởi lại gật đầu: "Ừa. Nhưng mà..... thầy ấy phiền thật, lần nào cũng bôi nhọ người khác. Lúc nãy thầy ấy nói cậu thì tớ đã muốn nói lại rồi. Cậu căn bản không phải loại người như thầy ấy nói." Cô lại khóc nữa.

Lương Thuỷ sửng sốt, không đoán được cô lại để ý những lời đó.

"Những lời đó thật sự rất khó nghe, thầy dựa vào cái gì nói cậu lưu manh nói cậu suy nghĩ dơ bẩn?" Tô Khởi lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Thầy dựa vào đâu mà đổ oan cậu yêu sớm, nói oan cậu thích tớ chứ?"

Thế giới bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Giây tiếp theo, cậu thấp giọng hỏi: "Nếu như, ông ta không nói oan cho tớ thì sao?"

__________________________

Editor: Sắp rùi sắp rùi mọi người ơi hú hú