Mùi Thơm

Chương 5




Tống Dịch ánh mắt không dám chạy loạn, Hứa Hân Dao hôm nay mặc chính là áo ngủ, nàng sợ cúi đầu sẽ thấy cái không nên xem, thế là nàng vẫn nhìn mặt Hứa Hân Dao, vẻ mặt Hứa Hân Dao liền như thế nhìn trở nên càng ngày càng cân nhắc.

Tống Dịch cảm giác bầu không khí càng ngày càng không đúng, Hứa Hân Dao đứng dậy.

"Nghỉ sớm một chút, muội muội, chú ý thân thể."

Hứa Hân Dao đi rồi, trong không khí còn lưu lại mùi thuốc, Tống Dịch cắn chặt hàm răng, lông mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt, một lát sau mới dần dần thanh tĩnh lại.

"Nàng còn có thể kiên trì sao?"

Ngày thứ ba buổi tối, Hứa Hân Dao cuối cùng cũng đến, còn mang theo một chén rượu.

Như mọi lần Hứa Hân dao ngồi trên đùi Tống Dịch.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không, muội muội?"

Tống Dịch không biết có nên trả lời hay không, tối ngày hôm qua, xác thực đã vài cái buổi tối, nàng đều mơ tới sự tình không nên mơ, trong mộng mùi vị cây đào mật vị càng thêm say lòng người, làm cho nàng không cách nào tự kiềm chế.

"Xem ra không tệ."

Hứa Hân Dao không có hỏi tới, trái lại chính mình một câu trả lời, nhưng Hứa Hân Dao khóe miệng cười làm Tống Dịch cảm giác như bị nhìn thấu.

"Uống rượu không? Uống chút rượu buổi tối sẽ ngủ đến càng tốt hơn."

Hứa Hân Dao giơ giơ lên chén rượu, bên trong chén rượu là Whiskey còn lại cũng không nhiều.

"Không được, ta sẽ không uống rượu."

Không nghĩ tới câu trả lời của Tống Dịch, Hứa Hân Dao không nói gì, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhưng không có nuốt xuống.

Để chén rượu xuống, hai tay ôm trên cổ Tống Dịch, miệng hướng về Tống Dịch tới gần.

Tống Dịch phát hiện, vội vã tránh về phía sau, mãi đến tận dựa vào đến trên ghế dựa, Hứa Hân Dao còn đang đến gần.

Tống Dịch vẻ mặt không hờ hững, trong đôi mắt có hoang mang, lông mày cũng nhíu chặt, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Ngay khi hai người môi sắp dán lên thì, Hứa Hân Dao dừng lại, nuốt xuống rượu vào trong miệng, nuốt âm thanh tại yên tĩnh trong không gian dị thường rõ ràng, sau đó, Hứa Hân Dao liền lui trở về.

"Có người đã nói ngươi lông mi rất dài sao?"

Tống Dịch chính mình tự nói với mình phải tỉnh táo.

"Không có."

"Vậy ta là cái thứ nhất đi." Hứa Hân Dao nói rất đắc ý, nhưng câu nói tiếp theo lại làm cho Tống Dịch cân nhắc không rõ.

"Còn chưa tới ngươi điểm giới hạn sao?"

Tống Dịch cảm thấy nghi hoặc, thân thể nghiêng về phía trước, ngữ khí mang theo một tia chất vấn.

"Cái gì điểm giới hạn?"

Hứa Hân Dao nở nụ cười, cười đến trêu người.

"Mất khống chế giới hạn."

Hứa Hân Dao nói xong, nắm chặt bả vai cánh tay Tống Dịch, tự nhiên mà hôn lên Tống Dịch.

Đôi môi mềm mại, linh hoạt đầu lưỡi, lưu lại mùi rượu, cảm quan trên kích thích để Tống Dịch nhất thời quên phản ứng.

Mãi đến tận Hứa Hân Dao cắn môi Tống Dịch, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

Hứa Hân Dao bắt đầu rồi một vòng mới tiến công, Tống Dịch không hề có kinh nghiệm nên chỉ có thể bị động chịu đựng, nhưng thân thể phản ứng rất thành thực, hai tay không kìm lòng được nâng lên eo Hứa Hân Dao.

Tách ra, Tống Dịch khí tức từ lâu, gấp gáp hô hấp trong không khí.

"Mùi vị của ta, ngọt sao?"

Hứa Hân Dao chạm tay vào lỗ tay đang đỏ thấu của Tống Dịch, Tống Dịch cảm thấy thoải mái cực kỳ, nhưng tâm vẫn như cũ bất ngờ không thôi.

Thấy Tống Dịch không trả lời nàng, Hứa Hân Dao tiếp tục mê hoặc.

"Còn muốn lại nếm thử sao?"

Môi lần thứ hai tới gần Tống Dịch, nhẹ nhàng đụng với môi Tống Dịch, sau đó lại rời đi một ít, như vậy liền làm mấy lần.

Ngay khi Hứa Hân Dao lại một lần nữa muốn rời khỏi thì, Tống Dịch chủ động hôn tới, ngậm môi Hứa Hân Dao mút vào.

Hứa Hân Dao lè lưỡi, dẫn dắt Tống Dịch, hai người ngươi tới ta đi, cuối cùng quấn quýt lấy nhau.