"Đang điều tra "vụ 719" à?" Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
Yến Tồn vẫn chưa tỉnh hẳn, bèn ậm ừ: "Lạc hậu rồi... Thời đại bây giờ đã tiến hóa thành 719 + 721." Anh ngáp dài. "Sao gọi con sớm vậy? Mới bảy giờ."
Người đầu dây bên kia bảo: "Sợ con thức khuya làm việc nên gọi điện nhắc nhở, cứ ngủ một giấc đi đã."
"?" Yến Tồn cứng họng. "Cảm ơn nhiều lắm ạ. Con mới ngủ một giấc đây này."
Người nọ cười khẽ, dặn: "Nhớ nghỉ ngơi, ba bữa đúng giờ đấy."
"Con biết rồi mà."
"Hay tối nay con về nhà ăn cơm đi?"
Yến Tồn chần chừ chốc lát, đoạn nói: "Rảnh thì con về."
Nói thêm vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy, Yến Tồn tự giải thích: "Người nhà. Kêu tôi hôm nay về ăn cơm."
Kỷ Liệu nói qua loa: "Ừ."
Yến Tồn vuốt phẳng ống tay áo nhàu nhĩ, thoáng thấy bản báo cáo trên tay Kỷ Liệu thì sửng sốt: "Cậu khám nghiệm cả đêm luôn hả? Sao không nghỉ ngơi?"
Kỷ Liệu đưa báo cáo cho anh: "Phòng pháp y của anh đầy bụi, nghỉ ngơi thế nào?"
"Cậu có thể ra ngoài tìm bừa cái bàn nào đó." Yến Tồn nhận bản báo cáo, bật máy tính lên. "Phát hiện gì không?"
Kỷ Liệu cúi người gần hơn, lật vài trang báo cáo: "Nạn nhân có nhiều vết bầm tím trên cơ thể. Tôi đoán là ngã xuống cầu thang, phần đầu do va chạm mạnh dẫn đến tử vong tại chỗ."
"Thời gian tử vong thì sao?" Yến Tồn hỏi.
"Theo nhiệt độ của gan và mức độ co cứng* tử thi, thời điểm tử vong đại khái là từ chín đến mười giờ. Không phát hiện thành phần khả nghi trong cơ thể. Dấu vân tay trích xuất từ hiện trường đã được so sánh với kho DNA, thuộc về các nhân viên lao công trong khách sạn."
(1) Mức độ co cứng tử thi: Sau khi chết, các cơ giãn ra một phần rồi nhanh chóng cứng lại, chính là co cứng tử thi. Do các khớp khó mà uốn cong, hình dạng tử thi sẽ bị cố định lúc chết.
"OK." Yến Tồn gật đầu. "Vất vả cậu rồi."
Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, bèn đưa điện thoại cho hắn: "Để lại WeChat, được không? Trong quá trình điều tra nếu có bất kỳ câu hỏi nào, tôi liên hệ lại với cậu."
Kỷ Liệu do dự vài giây, mới cầm lấy điện thoại.
Vẻ mặt lạnh lùng không giấu nổi sự mệt mỏi, sau khi nhập thông tin liên lạc thì hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi chi cục.
Yến Tồn gửi bản sao khám nghiệm cho các điều tra viên, sau đó đứng dậy về nhà tắm rửa.
Lĩnh vực cảnh sát hình sự là một ngành nghề có "hai cực", thời điểm rảnh rỗi thì ăn đứt người ta, nhưng hễ bận rộn là có thể vắt kiệt sức lực của một người đàn ông trưởng thành. Sau khi chải chuốt bản thân đâu ra đấy, anh đặt một phần canh mướp cá diếc phiên bản giới hạn trong một cửa tiệm lâu đời ở đại lộ Sùng Ninh, rồi bắt taxi trở về chi cục.
Bấy giờ đã khoảng mười một giờ trưa.
Ôn Liễm Di, Giang Hoài và Trương Cảnh Trạch đã có mặt tại văn phòng.
Yến Tồn phân phát tài liệu cho mọi người, tập hợp cả đội trong một căn phòng nhỏ và bắt tay vào điều tra hai vụ trọng án.
"Đội trưởng ơi." Ôn Liễm Di vừa ngồi xuống đã nói. "Quầng thâm của anh hơi đậm đấy."
"Đội trưởng à." Trưởng Cảnh Trạch cũng hùa theo. "Mặt của anh hơi nhợt nhạt đấy."
"..." Yến Tồn nói. "Mấy cô cậu thức trắng đêm thử xem."
Vừa dứt lời, anh đã đột nhiên cảm thấy sường sượng. Xét cho cùng anh cũng có một giấc ngủ ngon lành, bạn học Tiểu Kỷ mới là nhân vật thực sự thức trắng đêm. Cơ mà sao mặt mũi thằng nhóc đó trông chẳng có vẻ hốc hác như anh nhỉ?
À, bạn học Tiểu Kỷ ngày ăn ba bữa. Còn đội trưởng Yến anh đây, cả ngày có mỗi chiếc bánh dứa.
"Đội trưởng." Giang Hoài gọi. "Tôi đã nhờ người thông báo cho bác sĩ pháp y thực tập đi làm, chắc lát nữa đến rồi."
"Ừm." Yến Tồn hắng giọng, kết nối máy tính xách tay với màn hình chiếu. Đoạn anh vơ lấy cây chổi làm dụng cụ dạy học. "Cuộc họp điều tra đầu tiên của "vụ án 721", bắt đầu!"
Tất cả mọi người: "...??"
Những viên cảnh sát mới tham gia cuộc họp lần đầu tiên thoáng chốc lặng người, khẽ nói vào tai đồng nghiệp bên cạnh: "Đội trưởng Yến thế này... Giống tổng giám thị trường cấp ba quá à..."
Yến Tồn thấp giọng: "Ngồi nghiêm."
Viên cảnh sát giật thót, vội ngậm miệng thẳng lưng.
Giang Hoài và Yến Tồn cùng tốt nghiệp Đại học A chuyên ngành điều tra hình sự, vừa cùng lớp vừa cùng ký túc xá, còn là cộng sự của nhau suốt nhiều năm. Mối quan hệ của họ nghiễm nhiên sâu sắc hơn những người khác, bởi vậy Giang Hoài hiểu rất rõ về anh —— Năng lực cao, song tính tình lại quá ôn hòa. Hiện giờ trải qua một thời gian dài huấn luyện, Yến Tồn đã sở hữu kỹ năng "nghiêm túc", dù rằng chỉ trông có vẻ nghiêm túc.
Yến Tồn chỉnh video giám sát đến hình ảnh Lê Văn Hân quay lưng về phía camera, và phát lại ở chế độ chuyển động chậm.
"Đêm qua tôi và Tiểu Kỷ đã nhất trí cho rằng hành động của Lê Văn Hân ở đây hơi kỳ quặc, giống như bỏ thứ gì đó vào cốc của La Thanh Sâm. Nhưng khi quay lại hiện trường lấy vật chứng đi xét nghiệm, phát hiện đó chỉ là nước chanh bình thường."
Anh đã quên khoáy Kỷ Liệu rốt cuộc có tán thành với quan điểm của mình hay không, dẫu sao người nọ cũng chẳng có mặt.
Sau đó anh kể lại những manh mối đã phát hiện đêm qua khi thức trắng đêm, cũng như suy đoán của mình về mặt dây chuyền khắc hoa văn sứ Thanh Hoa. Rồi anh trở về chỗ ngồi, nhường sân khấu cho những người khác lên báo cáo.
Người tiếp theo báo cáo kết quả điều tra là kỹ thuật viên IT Ôn Liễm Di.
"Khụ, khụ." Cô hắng giọng. "Vụ án của Châu Hoành Hâm tạm thời gác sang một bên. Bây giờ em nói về manh mối quan trọng được tìm thấy trong vụ án 719."
"Biển số xe gây án của La Thanh Sâm đã bị che ba số cuối. Em trích xuất camera mấy con phố gần khu biệt thự thì thành công tìm thấy biển số nguyên vẹn. Chủ xe tên là Cao Nhã Nhã, cha là Cao Khuê Lương. Người này từng hợp tác kinh doanh với La Thanh Sâm." Ôn Liễm Di hỏi. "Anh có muốn triệu tập hai người họ không?"
Yến Tồn nói: "Muốn."
"Vâng." Ôn Liễm Di gật đầu. "Báo cáo, hết."
Sau khi các điều tra viên lần lượt trình bày, thông tin thu được cho đến nay về cơ bản hệt như đêm qua. Vì thế cuộc họp điều tra đầu tiên tạm thời hoãn lại cho đến khi có đầy đủ lời khai của Cao Nhã Nhã và Cao Khuê Lương.
Khoảng mười hai giờ trưa, điện thoại anh đổ chuông.
Yến Tồn đặt hồ sơ xuống, bước ra cổng chi cục. Anh chưa kịp ngửi thấy mùi canh mướp cá diếc thơm lừng thì cậu giao hàng xảy ra va chạm với một người đang lao tới ở góc đường.
Hai người trơ mắt nhìn chiếc hộp rơi cái "bịch" xuống đất, đồng thời còn nhảy lùi về sau một bước.
Cậu giao hàng: "..."
Yến Tồn: "..."
Một nốt trầm xao xuyến.
"Ấy! Xin lỗi, xin lỗi anh!" Cậu giao hàng nhìn món canh mướp cá diếc bầy hầy dưới đất mà hoảng sợ, bèn ngồi thụp xuống nhặt chiếc hộp lên. "Em em em, tay em trơn..."
Yến Tồn hít sâu, xách cái hộp tan tành với trái tim quặn thắt. Bấy giờ, anh mới ngửi thấy mùi thơm nồng nàn mê ly từ nó.
Trông thấy ánh mắt lo lắng của cậu giao hàng, đội trưởng Yến bỗng mềm lòng hẳn.
"... Thôi kệ, không sao đâu."
Cậu giao hàng rơm rớm nước mắt, hỏi nhỏ: "Anh sẽ cho em một sao ạ?"
"..." Yến Tồn ôm khuôn mặt vô cảm ném cái hộp vào thùng rác, đoạn phất tay. "Không... Không có vấn đề gì đâu."
Số mệnh an bài, bát canh này ứ thuộc về anh.
Sau khi "thỉnh" cậu giao hàng đi, Yến Tồn vỗ về chiếc bụng đói và tìm mấy dụng cụ vệ sinh cốt dọn sạch nước canh. Anh vừa ngước mắt đã bắt gặp ánh nhìn thiếu đánh quen thuộc trước cổng chi cục.
Yến Tồn: "..."
Bạn học Tiểu Kỷ đang khoanh tay dựa cửa xe, nhìn chằm chằm Yến Tồn lại ôm cây lau nhà sau chín giờ không gặp. Trên môi hắn, bỗng nở một nụ cười.
Ừ thì, nụ cười nhạo đấy.
Yến Tồn: "??"
Tôi cũng cần thể diện chứ bộ!
Yến Tồn lại hít sâu, lẳng lặng dọn dẹp nước canh trên đất. Anh ném cây lau nhà vào hướng hồ nước, nghiêng đầu nhìn Kỷ Liệu đang tiến lại gần mình.
"Mắc gì cậu lại tới nữa?" Anh đổ quạu. "Cậu nghỉ, hôm nay tôi không cần cậu."
"Ồ?" Kỷ Liệu cười. "Thật à? Không cần tôi thật?"
Yến Tồn: "???"
Giọng điệu quái gì vậy?
Cảnh sát nhân dân chúng tôi không thể ra tay đánh người vô tội, nhưng đâu đồng nghĩa cảnh sát nhân dân không biết chửi thề*.
(2) Chửi thề: Bản gốc là "口吐芬芳" (miệng phun hương thơm), đại khái như chửi thề (khiến người nghe cảm thấy mình bị xúc phạm, sỉ nhục).
"Ủa, Tiểu Kỷ?"
Nghe thấy tiếng ồn, cảnh sát Tiểu Lưu thò đầu ra từ phía sau cửa văn phòng. Đoạn cô đứng dậy chào hắn: "Ui chao, rốt cuộc em đến rồi! Đội trưởng Yến tối qua nghe nói em vẫn đang thực tập, thiếu chút nữa tức chết luô... Ủa, đội trưởng?!"
"..." Yến Tồn im bặt.
Tiểu Lưu ngơ ngác nhìn hai người im thin thít đối mặt nhau, đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó bèn hấp háy hai cánh mũi: "Ủa... Sao ở đây có mùi canh mướp cá diếc nhỉ?"
Yến Tồn rít lên: "Được rồi, đừng nói nữa."
Trong thời gian ngắn... À không, cõi đời này anh chẳng muốn phải nhìn thấy canh mướp cá diếc nữa.
Kỷ Liệu thoáng nhìn khuôn mặt cay đắng của vị đội trưởng bên cạnh, chẳng hiểu sao lại muốn bật cười.
Chợt, một tia chớp lóe lên trong đầu Yến Tồn. Anh rút ra một thông tin quan trọng trong chuỗi lời nói của Tiểu Lưu, bấy giờ mới muộn màng phát hiện Kỷ Liệu đang mặc đồng phục.
Đường nét khuôn mặt của bạn học Tiểu Kỷ thiên về sắc sảo lạnh lùng; cảnh phục và dáng vẻ khi im lặng của hắn về cơ bản rất phù hợp với hình tượng bác sĩ pháp y trong mắt công chúng, tục gọi là "cấm dục". Nhưng một khi người này cất giọng, lại khiến người ta có cảm giác hắn trông ngạo mạn đến lạ.
Nói gì thì nói, trông hắn vẫn giống nghệ sĩ làm nhạc.
Yến Tồn thảng thốt: "... Là cậu hả?"
Kỷ Liệu cười mỉm, hỏi: "Không cần tôi thật à?"
Yến Tồn phô ra chất giọng nghiêm nghị của đội trưởng Đội Điều tra Hình sự: "Vậy sao tối qua cậu không nói?!"
Kỷ Liệu nói ít hiểu nhiều: "Tại anh không hỏi."
Yến Tồn tặng cho hắn cái lườm lạnh giá: "Được... Bây giờ đội trưởng giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên. Dọn dẹp văn phòng pháp y, mau lên."
Kỷ Liệu nói nhẹ bẫng: "Không làm."
Yến Tồn: "..."
Ờ.
Uổng công cái bản mặt điển trai này.
Yến Tồn nghiến răng, nhủ bụng: "Được lắm. Cậu đừng có..."
Anh bỗng nở nụ cười hòa ái thân thiện, vỗ nhẹ lên vai Kỷ Liệu và nói: "Anh nói giỡn mà. Cậu vừa vào cục, sao bắt cậu làm mấy việc nặng nhọc này chứ? Đúng không nè?"
Kỷ Liệu đi theo anh vào văn phòng, giọng điệu bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Tôi cũng đùa thôi. Đội trưởng giao nhiệm vụ, sao tôi có thể thoái thác? Đúng không?"
Hơ hơ. Nói chuyện cứ như tôi không dọn, thì nhất định có ai đó quét dọn thay tôi.
Anh/ Tôi nhìn thấu cậu/ anh rồi.
Bầu không khí đột nhiên lâm vào tình cảnh bối rối.
Nhìn thấy hai người sắp đến nơi, Yến Tồn bèn ho khan rồi thấp giọng: "Những chuyện này hiện tại không quan trọng. An phận chút, quan trọng là giải quyết vụ án trước. Hiểu chưa?"
Kỷ Liệu nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Yến Tồn mà không khỏi bật cười.
"Rồi." Hắn cười nhẹ. "Ưu tiên công việc, đội trưởng bé nhỏ."
"???" Yến Tồn nghiến răng. "Cậu dám nói bé nhỏ lần nữa không?"
Dẫu cao hơn mét tám và là thành viên nổi bật nhất trong đội, song vì nước da trắng trẻo lẫn ngoại hình trẻ trung nên mỗi khi tham gia họp mặt luôn có người đặt nghi vấn về tuổi tác cũng như năng lực làm việc của anh.
Bề ngoài trông nhỏ bé, là nỗi đau lớn nhất của đời Yến Tồn.
Hai người sóng vai bước vào văn phòng. Kỷ Liệu nở một nụ cười lịch sự nhẹ nhàng, đoạn ghé vào tai Yến Tồn trước mặt bàn dân thiên hạ. Hắn dịu dàng thốt ra một câu "Đội trưởng bé nhỏ", như thể đang trao lời đường mật với tình nhân.
"..."
Yến Tồn sâu sắc nghi ngờ rằng, mình ắt hẳn tức chết nếu thằng nhóc này cứ hoài như thế.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi vỗ lưng Kỷ Liệu một cách dữ dội hòng bày tỏ tấm lòng "tôn trọng lẫn nhau" trên mặt ngoài, đồng thời giới thiệu vị-bác-sĩ-pháp-y-bé-nhỏ này với những người khác.
Hầu hết những thành viên có mặt đều đã gặp "nhân viên tạm thời" đêm qua, trong thoáng chốc chẳng có ai lên tiếng dị nghị.
Yến Tồn ôm cục tức về chỗ, đặt một phần bún qua cầu* trên ứng dụng giao hàng nhanh.
(3) Bún qua cầu (过桥米线): là một món ăn truyền thống có lịch sử lâu đời của vùng đất Vân Nam. Một phần bún thông thường gồm một tô canh nóng hổi với lớp mỡ gà béo ngậy, đĩa đựng thịt gà, thịt lợn còn tươi sống cùng rau, hành, nấm, một quả trứng và một tô bún sợi to được chế ra từ bột gạo đặc biệt.
Giận thì giận, nhưng không thể bỏ đói chính mình.
Thời điểm hệ thống thông báo đơn hàng được đặt thành công, cảnh sát Tiểu Lưu gõ vang cửa Văn phòng Điều tra Hình sự.
"Đội trưởng Yến ơi, Cao Khuê Lương và Cao Nhã Nhã đã tới cổng chi cục rồi ạ."