Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 83: Có là ai thì cũng không liên quan đến mình! 




- Chị ơi tài liệu hôm nay, để em đi lấy nhé. - Sao vậy? Chị đã phân công Minh rồi!

- Tại em cũng có chút việc tiện nên để em lấy cho ạ!

- Ừ vậy em nói lại với Minh đi.

Trưởng phòng Hà sau thời gian La Thái Mẫn rời khỏi chi nhánh cũng không còn làm khó Thảo nữa, nghe nói cô ấy đã có đối tượng mới và chuẩn bị kết hôn rồi. Thảo tự hỏi tại sao có những mối tình những 10 năm mà vẫn tan vỡ nhưng lại có những mảnh tình chỉ vài ba tháng đã đi đến hôn nhân, phải chăng đây gọi là duyên số hay là do bản thân đã đưa ra quyết định mà mình sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro, liệu sau đó họ có hối hận hay không?

Thảo quay lại bàn làm việc lấy túi sách và sắp xếp lại một số tài liệu, Mai từ xa nhìn thấy Thảo, bước chân trở nên vội vàng, cô tới chống tay lên bàn, một tay đặt ở vai Thảo. .

- Thảo biết cô gái hôm qua bọn mình gặp là ai chưa?

Thảo biết, có lẽ Mai cũng đã nhớ ra gương mặt quen ấy, vậy mà cô lại không nhận ra, bản thân cử như một con ngốc, Thảo khẽ lắc đầu.

- Có là ai thì cũng không liên quan đến mình!

Thảo nói rồi đẩy tay Mai ra hướng về phía cửa di thẳng, phản ứng vô cảm của Thảo làm Mai khá hụt hẫng, cứ nghĩ Thảo sẽ phải tò mò mà hỏi lại không ngờ lại lãnh cảm như thế, hình như tâm. trạng của Thảo không được tốt. Mai cũng không tức giận mà tỏ ra quan tâm

- Ở Thảo đi đâu đấy? - Mình qua trụ sở nhận tài liệu!

Mai đứng yên nhìn theo bóng lưng Thảo, gương mặt tỏ rõ vẻ nghi hoặc "chắc chắn có chuyện gì rồi, sao lại tự nhiên lại đi nhận tài liệu?"

Thảo bắt taxi đến trụ sở, cũng không xa lắm, ngồi xe chỉ tầm 40 phút, khi tới nơiThảo vào phòng hành chính để nhận tài liệu, sau đó vào thang máy lên tầng 10, nơi văn phòng của Mẫn.

Đứng trước cửa phòng cô hít lấy một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa.

"Cốc... Cốc..."

- Mời vào!

Giọng nói quen thuộc của Mẫn vang lên, Thảo chợt có chút lo sợ, đứng chần chừ mất 10 giây, cô từ từ vặn tay nắm cửa, vừa bước vào trong đã chạm ngay ánh mắt của anh đang truyền đến, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng trong phòng lúc này không chỉ có mình Mẫn mà còn có một cô gái, hai người đang ngồi đối diện nhau trên bộ ghế sofa, cùng nhau uống trà, tình huống khó xử này là sao chứ, Thảo như chôn chân xuống đất, không biết phải mở lời như nào, cô gái kia chợt quay lại, nhận ra Thảo liền lên tiếng.

- Ô là em sao? Hoá ra em làm ở công ty này à?

Thảo nhận ra chính là chị gái hôm qua, cô khẽ đưa ánh mắt qua phía La Thái Mẫn, anh không để ý đến Thảo, chỉ đưa ly trà lên miệng nhấp, vẻ mặt bình thản đến đáng sợ.

- Dạ em chào chị, em xin lỗi đã làm phiền, lúc khác em quay lại ạ! - Thảo cố tươi cười, tỏ ra thật tự nhiên.

Cặp mày của Mẫn chợt cau lại, ánh mắt thâm sâu nhìn vào khuôn mặt Thảo như hàm chứa một ý nghĩ nào đó, anh chậm rãi đặt ly trà xuống bàn, lên tiếng.

- Không sao, có gì cứ nói!

Vậy là Thảo không thể rời đi, cũng không thể nhắc đến chuyện đó ngay lúc này được, phải nói gì bây giờ, chợt đầu Thảo nảy ra một ý nghĩ

- Hôm trước giám đốc có để quên thứ này ở chi nhánh, hôm nay tiện nên em đem đến trả lại.

- Thảo nói rồi đặt chiếc túi lên bàn, bên trong là chiếc áo khoác cùng sợi dây chuyền - vậy không còn việc gì nữa em xin phép đi trước ạ!

- Cô nhanh chóng quay người rời đi.



chapter content