Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 68: Chả nhẽ em coi anh là người xa lạ rồi sao? 




Mần cười trừ rồi nằm xuống ghế, tay vắt lên trán suy tư, anh cũng không hiểu nổi cảm xúc lúc này của mình, vì chán ghét bản thân mà làm tổn thương cô ấy sao, Mẫn thất vọng cười khổ, anh bật dậy bước ra ngoài, bóng người đã không còn, Mẫn lẳng lặng đi bộ dọc theo tuyến đường tối, tâm vô định, cứ bước đi mà trong lòng trống rỗng.

- Ê béo, dừng lại. - Hai thanh niên trên xe máy vụt qua nhìn thấy Mẫn thì ánh mắt trở nên thâm sâu, một vài chiếc xe đằng sau trong hội cũng dừng lại nghe ngóng tình hình.

- Người quen sao đại ca? - Tên béo nghi hoặc hội

- Ừ, phải chào hỏi người quen một chút chứ.

Nhã cười khẩy khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của La Thái Mẫn, không ngờ lại gặp được anh ta ở đây, một mình, Nhã đưa mắt lướt qua chiếc đồng hồ trên tay Mẫn, hắn mừng thầm chắc chuyến này vừa trả được thù vừa hết được một số vốn rồi, hắn gọi anh em đến bao vây lấy Mẫn.

Mẫn phát giác được việc có người đến muốn gây sự, nhưng giờ tình trạng của anh không được ổn lắm, anh không thể chống đỡ được.

Đàn em của tên Nhã từ phía sau dùng một cây gậy lớn đánh vào đầu đã làm La Thái Mẫn ngã xuống, bất tỉnh.

- Xử lý sao đây đại ca” không phải nó chết rồi chứ?

Vẻ mặt của tên Nhã chợt biến sắc, hắn chỉ muốn trả thù chút thôi chưa đến mức muốn gây ra án mạng, dù sao hắn cũng không muốn phải gặp cảnh sát.

- Rút thôi! - Hắn hô to cho đàn em mau chóng giải tán, lên xe rời khỏi hiện trường.

Tony ngồi trong đã lâu chưa thấy Mẫn quay lại, lòng có chút bất an nên bước ra ngoài, bắt gặp một đám người đang nổ máy chạy, nghĩ có điều chẳng lành anh chạy nhanh về phía đó, đến nơi thì bọn họ đã xa khuất bóng, chỉ thấy La Thái Mẫn

nằm sõng soài trên đất, dưới đầu là một vũng máu, anh lo lắng đưa bàn tay lên mũi, vẫn còn thở.

- Mẫn, nghe tôi nói gì không?

Tony nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu, may mắn là xe cứu thương đang trên đường quay về bệnh viện nên chỉ 5 phút sau đã có mặt để đưa Mẫn lên xe. Tony lúc này rất lo lắng, cứ liên tục thở dài, chỉ cầu mong La Thái Mẫn không sao.

Thảo ngồi trên xe taxi một cách trầm lặng, trái tim giờ chắc đang rỉ máu không ngừng, nước mắt cứ thể lã chã rơi xuống gò má, bên ngoài cửa kính có một chiếc xe cấp cứu vụt qua, Thảo không hề biết người bên trong chiếc xe đó chính là Mẫn, hai người cứ thế như hai đường thẳng song song mà lướt qua nhau, có lẽ thế giới của La Thái Mẫn là nơi cô không thể thuộc về.

[Sáng hôm sau

Do đêm qua không ngủ được, gần sáng Thảo mới có thể chợp mắt một chút vì vậy sáng nay cô không thể đi làm, cô muốn nghỉ ngơi một ngày để lấy lại tinh thần, Thảo nằm dài trên giường không muốn dậy, chợt điện thoại đổ chuông, cô nửa tỉnh nửa mê mò mẫn tìm điện thoại đưa lên tại ấn nút nghe.

- Alo - giọng trầm còn ngái ngủ vang lên

- Hôm nay em không đi làm sao?

Nghe được giọng nói của một người đàn ông Thảo bật dậy, hoảng hốt nhìn lại vào màn hình, là số máy lạ, cô khẽ hỏi lại.

- Dạ ai vậy ạ? - Em đã quên giọng anh rồi sao? Buồn thật đấy.

Thảo ngơ ngác một chút cũng đã nhận ra là giọng của anh Tuấn Anh, cô trả lời

- Tuấn Anh? - May quá em vẫn nhận ra, em mệt sao? - Dạ em hơi một chút nên ở nhà nghỉ ngơi. - Ừm... em nhớ hôm nay... là ngày gì chứ? - À... chúc mừng sinh nhật anh! - Tối nay em có thể đến chứ? - Dạ để em coi đã.



chapter content