Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 38: Em vẫn chưa ngủ sao?




- Alo?

- Em đang ở đâu?

Chính là giọng nói trầm ấm của người đàn ông mà cô đang mong ngóng, đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho cô, nghe được giọng anh, lòng Thảo có chút vui mừng.

- Em đang ở Phố đi bộ Bạch Đằng. - Ừm.

Mẫn nói rồi cúp máy, Thảo khá hụt hẫng trước thái độ của anh, cô nghĩ chắc anh chỉ gọi điện để hỏi xem có còn ở resort hay đã bỏ về một mình. Thảo xị mặt, một chút cáu giận nổi lên, anh lại trở thành La Thái Mẫn lạnh lùng rồi.

Cũng đã gần trưa Thảo có chút đói bụng, cô liền ghé vào một quán ăn có tên là "Hương vị tình yêu", cái tên khiến người ta tò mò rốt cuộc trong đó bán món ăn gì, Thảo bước vào ngồi xuống, nhìn xung quanh, quán cũng khá đông khách, thì ra là món mì quảng, mặc dù mì quảng ở Sài Gòn rất nhiều chỗ bán nhưng Thảo vẫn muốn thử xem mùi vị tại chính quê hương của nó như thế nào.

Khi ông chủ bê bát mì ra cho cô, Thảo lễ phép nhận lấy và vui vẻ hỏi.

- Quán chú có tên thật thú vị, có ý nghĩ gì không ạ?

Ông chủ chỉ cười rồi nói

- Đơn giản nó là tình yêu của chú với món mì này thôi, cháu ăn và thử cảm nhận xem nhé.



- Dạ vâng, cám ơn chú. - Thảo tươi cười đáp

Bỗng có một cánh tay đặt lên vai cô, Thảo giật mình quay lại, là La Thái Mẫn, anh ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn cô.

- Sao anh biết em ở đây?

Ánh mắt kinh ngạc của Thảo làm Mẫn bật cười.Anh nghiêng người nói nhỏ vào tai Thảo.

- Nhắm mắt anh cũng tìm được em!

lúc giờ Mẫn cũng cảm thấy có chút đói bụng, anh vẫy tay gọi chủ quán.

- Chú cho cháu thêm một phần như vậy. - Anh vừa nói vừa chỉ vào bát mì của Thảo.

- Anh cũng ăn sao? - Thảo lại kinh ngạc nhìn Mẫn

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, La Thái Mẫn chau mày, liền gõ nhẹ vào trán cô một cái.

- Anh cũng là người!

Đúng vậy, anh cũng là người, chỉ là Thảo cho rằng khoảng cách giữa hai người chính là, thức ăn của cô là ở trong những quán ăn nhỏ này còn của anh là trong những nhà hàng xa hoa cao cấp,



La Thái Mẫn đưa Thảo đi thăm quan các nơi nổi tiếng tại đây, ăn một số món ăn đặc sản, Thảo đã nhờ anh chụp cho cô được rất nhiều ảnh đẹp, không chỉ riêng Thảo, Mẫn cũng cảm thấy vui hơn rất nhiều, cũng đã lâu rồi anh mới có thể cười một cách thoải mái như vậy, có vẻ như Thảo đã mở lòng với anh hơn, không còn e dè che giấu cảm xúc như trước nữa.

Buổi tối sau khi trở về resort, vừa bước vào nhà, La Thái Mẫn đã không kiềm chế được mà cúi xuống hôn Thảo, tay đưa vào trong áo lần mò, Thảo bất ngờ dùng hai tay đẩy anh ra, tính cách độc chiếm này của anh làm Thảo chưa thể thích ứng được, cô chỉ ngại ngùng nói.

- Hôm nay em hơi mệt, muốn về tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Mẫn xị mặt, làm ra vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn xoa đầu cô cười rồi đáp. -Ừm! Em đi đi.

La Thái Mẫn cũng trở về phòng tắm rửa, song anh ngồi trong phòng làm việc, con người của anh lúc thì tàn bạo lúc lại ôn nhu khiến người ta phải chiều theo mình một cách tự nguyện, có phải vì lý

do đó mà các cô gái không thể thoát khỏi sự mê hoặc của anh.

Tối đấy Thảo nằm trên giường nghĩ về buổi đi chơi hôm nay, trái tim cô không ngừng vui sướng mà mỉm cười, nửa đêm Thảo ra ngoài muốn tìm nước uống, nhưng thực chất là muốn ngó xem Mẫn đã ngủ chưa, cô ngạc nhiên khi thấy phòng anh vẫn còn sáng đèn, anh không đóng cửa, chỉ đang chăm chú ngồi xử lý tài liệu, thi thoảng hai bên lông mày nheo lại, tuy có được bệ đỡ từ gia đình nhưng sự nghiêm túc trong công việc của anh khiến Thảo cực kì ngưỡng mộ. Người ta thường khen anh tài giỏi nhưng không biết được đằng sau sự tài giỏi ấy là sự nỗ lực đến nhường nào.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, La Thái Mẫn ngẩng đầu ngó ra, nhìn thấy Thảo đang rót nước uống, anh mỉm cười.

- Em vẫn chưa ngủ sao?

- Em vừa thức giấc thấy hơi khát nên ra uống nước, sao anh vẫn chưa ngủ?