Thảo đi ra ngoài một cách vội vã, hai tay ôm tài liệu trước ngực, cô lo sợ mọi người sẽ thấy được những dấu vết xấu hổ trên người mình, lúc này công ty cũng đã khá đông đủ, thường thì mọi người vẫn hay vào phòng giám đốc trình báo cáo nên lúc Thảo đi ra mọi người cũng không mấy nghi hoặc, cô không hề biết cách đó không xa, có một ánh mắt đang nhìn cô với vẻ mặt đầy bất mãn,
Trưởng phòng Hà đi đến bàn của cô, nhìn thấy xung quang cổ cô có những vết ửng đỏ đã được che mờ đi, tâm trạng liền không tốt, ném tài liệu xuống và nói.
- Báo cáo trên tôi không chấp nhận. Làm lại! Thảo giật mình ngước lên hỏi
- Tại sao vậy chị? em đã kiểm tra kĩ lưỡng hết rồi, hôm qua đã được chị thông qua rồi mà.
- Tôi bảo làm lại thì làm lại, sao cô cứ muốn cãi thế nhỉ? Tôi khuyên cô mới vào thì nên chuyên tâm làm việc, đây không phải là nơi cô chơi đùa - trưởng phòng Hà lớn tiếng quát rồi quay đi.
Mọi người đều bị tiếng quát của trưởng phòng
Hà thu hút, đổ dồn ánh mắt về phía Thảo, cô buồn bã gục mặt xuống bàn, sao cuộc đời lại hành hạ Con người nhỏ bé của cô thế này, Thảo tủi thân muốn khóc cũng không được, cuộc họp chuẩn bị diễn ra rồi, bao nhiêu tâm huyết của mình không thể đổ sông đổ bể được, phải mạnh mẽ lên.
- Thảo đến sớm thế: Ăn sáng chưa? - Mai vừa tới công ty, từ sau vỗ nhẹ vào vai Thảo.
- Ừm Mai, mình ăn rồi. - Thảo cố mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy biểu hiện ủ rũ của Thảo, Mai nghĩ cô đang lo cho phần thuyết trình nên cố chọc cho Thảo vui lên.
- Sao mặt mày ủ rũ thế kia? Run hả...hihi.
Thảo vẫn gục mặt trên bàn, gật gật đầu buồn bã nhưng vì một chuyện khác chứ không như Mai nghĩ, cô suy nghĩ một lúc liền bật dậy khẽ hỏi Mai
- Mai ơi, sau khi buổi lễ sản phẩm ra mắt kết thúc, tổng giám đốc sẽ về lại trụ sở đúng không?
- Ừ hình như thế, sao vậy... Tiếc rồi phải không? - Mai ra vẻ cười mỉa mai châm chọc.
- Không, vậy là tốt rồi. - Thảo nói rồi lấy lại tinh thần, cô tự trấn an mình rằng "sau khi anh ta đi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi".
Mọi người đã tập trung tại phòng họp, Thảo
ngồi cạnh Mai, sau khi các tổ lần lượt lên trình bày nội dung của mình, các cổ đông được mời tham dự đều khá hài lòng, duy chỉ có người mẫu đại diện là vẫn chưa chịu đồng ý kí Hợp đồng, trưởng phòng Hà liền đề cử cho Mai và Thảo tiếp nhận việc này, trong vòng một tuần phải lấy được chữ kĩ của người mẫu đại diện.
Thảo và Mai chỉ biết mếu mặt nhìn nhau, tuy Thảo tốt nghiệp đại học Ngoại Thương, lúc đi học cũng không ít lần có các hoạt động phải đi xin tài trợ của các thương hiệu lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu làm một dự án lớn như vậy, Thảo không khỏi cảm thấy áp lực quá nặng. Cô nhìn qua La Thái Mẫn, anh vẫn tỏ vẻ điềm đạm, ngồi vắt chéo chân, hai tay đan lại trên đùi, nghiêm túc lắng nghe mọi người phát biểu, khi thấy Thảo quay qua nhìn mình, anh chỉ cười nhẹ rồi khẽ gật đầu.Vậy là mọi người đã quyết định xong, cuộc họp kết thúc.
Sự cuồng bạo ban sáng của Mẫn thi thoảng vẫn khiến thân dưới của Thảo nhói lên vài cơn đau. Lại còn phải sửa lại báo cáo, Thảo thật muốn trù ẻo anh ta, không phải tất cả mọi chuyện đều do anh ta mà ra sao, Thảo không thể tưởng tượng được có ngày mình lại trở thành thú tiêu khiển cho người khác thế này, cô cố gắng chuyên tâm không nghỉ ngơi để hoàn thành công việc.
Tối muộn mọi người cũng đã tan làm hết, sau khi gửi báo cáo qua email trưởng phòng Hà xong Thảo mới vươn vai thở phào, cô liền gọi điện rủ Phúc và Nga đi xả stress, khoảng thời gian này đúng là quá nhiều áp lực đè nặng lên tấm thân nhỏ bé này rồi.
La Thái Mẫn vẫn cảm thấy có chút ăn năn với Thảo vì đã không kiềm chế được ham muốn của bản thân, anh đợi Thảo dưới sảnh muốn đưa cô về nhà, Thảo nhìn thấy bóng dáng của anh thì biếu cảm lập tức trở nên phòng bị, Mẫn bước tới trước mặt cô nhẹ giọng
- Để tôi đưa em về?
Thảo vẫn tỏ thái độ không vui, lùi lại giữ khoảng cách với anh, cô thẳng thừng từ chối
- Tôi không muốn, anh sẽ phải trả giá vì những gì đã làm với tôi!
Thảo né qua một bên đi thẳng ra ngoài chiếc taxi đã đợi sẵn trước cổng, Mẫn chỉ biết bất lực nhìn theo, có vẻ cô đã căm ghét anh rất nhiều. Mẫn khẽ nhếch mép cười, cô càng mạnh mẽ như vậy chỉ làm anh thêm thích thú mà thôi, tại sao không chịu ngoan ngoãn mà ngả vào lòng anh như mọi cô gái khác, có một chỗ dựa cao cấp như anh mà vẫn không hài lòng sao.
[Tại quán nhậu]