Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 22: Mau thú nhận sẽ được khoan hồng.




- Tôi chả nghĩ gì cả, tôi không quan tâm.

- Thảo quay mặt ra cửa sổ, nhìn bên ngoài những ánh đèn đã dần tắt, cô cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình là gì, vì sự giúp đỡ nhỏ nhoi này mà có một cảm giác ấm áp trong lòng, nhưng không dám nghĩ nhiều, Thảo chỉ muốn mau về tới nhà để ngâm mình vào dòng nước nóng ấm thôi, những Cơn đau bắt đầu thay nhau kéo đến hành hạ thân dưới của cô.

La Thái Mẫn muốn chở Thảo vào thẳng Cổng chung cư, bỗng cô bật người lên can lại.

- Thôi thôi, anh dừng ở đây được rồi. Đừng vào nữa.

- Bộ dạng của em như vậy vẫn muốn gây chú ý sao? - Mẫn nhìn xuống thân dưới cô.

Đôi khi, không phải sự ép buộc nào cũng là đáng ghét, và có những lúc cứng đầu không phải là biện pháp hay, cô đành nghe theo Mẫn, đợi anh dừng xe lại tại trước tòa nhà, vừa cởi dây an toàn vừa nói.

- Cảm ơn anh, vậy chiếc áo này? - Thảo hỏi để thăm dò ý kiến của Mẫn, nếu trả lại cũng hơi kì vì đã bị cô làm bẩn, còn nếu không trả cũng không được, quần áo anh ta toàn hàng hiệu như vậy.

- Tùy ý em - Mẫn mỉm cười đáp lại. Thảo chán nản với cách trả lời của Mẫn, lúc

nào cũng làm cho người ta phải rơi vào tình thế khó xử.

- Vậy tôi vứt nhé! - Thảo cười châm chọc rồi bước xuống xe, đóng cửa lại. .

Cô đi vào trước thang máy, ấn nút đợi, giờ này chung cư cũng vắng bóng người qua lại, chiếc thang máy từ lầu 25 bắt đầu di chuyển xuống dưới, có chút tò mò Thảo ngó ra phía ngoài xem thử, xe của Mẫn vẫn chưa rời đi, cô nghiêng đầu khó hiểu, thang máy mở ra Thảo bước vào, nhưng không nhấn nút, nửa phút sau cô mở cửa bước ra xem thì thấy xe Mẫn đã rời đi rồi, không lẽ là đợi nhìn mình lên nhà rồi mới rời đi sao". Thảo mang theo suy tư bước vào thang máy, nhớ lại hành động của Mẫn hôm nay cô lại cảm thấy có chút vui, khóe môi bất giác mỉm cười.



II

Lên tới phòng, Thảo dùng chìa khóa mở cửa thật khẽ, cô sợ lỡ Nga ngủ rồi sẽ làm cô thức giấc, mở cửa vào thấy đèn đã tắt, thảo rón rén đi vào phòng cô, chợt nghe tiếng động phát ra chỗ tivi, Thảo giật mình quay lại thấy Nga đang ngồi dưới đất sụt sịt mũi, cô liền chạy lại an ủi.

- Có chuyện gì thế?

- Thảo ôm Nga vào lòng. - Mày về rồi à, huhu... anh ấy chết rồi... huhu

- Sao? Ai chết cơ? - Thảo hoảng hồn đẩy Nga ra nhìn vào mắt cô hỏi.

- Joon Young OPPO của tao chết rồi... huhuhu... Nga nói rồi chỉ về phía tivi đang chiếu bộ phim Hàn Quốc.

Thảo bực mình đẩy Nga ra

- Trời ơi! Làm tao hết hồn tưởng cái anh mày thích đó bị sao chứ, con nhỏ này thiệt là...

Thảo nói xong liền đập thêm vài cái vào vai Nga. Nga đúng là một con nghiện phim Hàn chính hiệu, cho dù đi làm về bận rộn thế nào cô cũng phải xem một bộ phim trước khi đi ngủ.

- Ở mà này, mà cái áo này Ở đâu ra vậy?



Nga nhận thấy một vật thể lạ trên người Thảo, liền lấy hai tay lau nước mắt, ra sức truy hỏi.

- Ôi tao quên mất, đi tắm đã, chút nữa nói chuyện với mày sau..

Thảo chợt nhớ ra việc mình cần phải giải quyết, cô vội vàng chạy vào nhà tắm.

Khi tắm xong đi ra, thấy Nga vẫn ngồi khoanh tay trên ghế, nhìn chằm chằm vào mình, trong lúc tắm Thảo đã suy nghĩ rất nhiều sẽ phải trả lời cô như thế nào cho hợp tình hợp lý, nói là đêm khuya hơi lạnh nên mượn tạm áo khoác của đồng nghiệp liệu cô ấy có tin không nhỉ, thôi kệ cứ quyết định như vậy đi, Thảo từ từ bước lại ghế ngồi, Nga đã không thể kiên nhẫn mà thúc giục

- Mau thú nhận sẽ được khoan hồng.

- Tao có rồi mày ạ. - Thảo xị mặt hạ giọng, biểu cảm mệt mỏi trả lời Nga.

- Có thai hả? - Nga dựng đứng người, mắt mở to hét lớn.

- Mày bị điện hả, có kinh đó bà nội!

Thảo dùng tay gõ một cái lên đầu Nga, không hiểu sao mà cô ấy lại nghĩ đến chiều hướng tiêu cực kia nữa.

- À ... à, vậy thì tốt quá rồi, thế cái áo đó là của

anh hùng nào cứu mỹ nhân vậy haha.