Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 119: Không hổ danh là bạn tao




- Tí ăn xong ra phố đi bộ chụp ít cảnh đêm nha! - Phúc lên tiếng.

- Ừm được đấy, tao cũng muốn thăm quan một chút

- Thảo ra vẻ hào hứng đáp lại.

Khi đang ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn dòng người qua lại, trong đó có các cặp đôi đang thoải mái trao nhau những cử chỉ thân mật, Thảo chợt cảm thấy cô đơn, tuy rằng Mẫn đối xử với mình rất tốt, nhưng thứ Thảo mong muốn chỉ là được như các cặp đôi kia, tay trong tay đi dạo trên đường, không sợ ai bắt gặp, không lo lắng miệng đời.

Nhiều lúc Thảo cũng tự hỏi, sự lựa chọn của mình rồi sẽ đi đến đâu, sẽ có ngày cô có thể nắm tay anh ung dung đi trên đường như vậy chứ.

Vì Mẫn là một người tài giỏi nên Thảo cũng không ngừng cố gắng, cách duy nhất có thể đứng cạnh anh là khiến mình trở nên ưu tú hơn, vì vậy có rất nỗ lực trong công việc, hi vọng năm 25 hay 30 tuổi có thể ở một vị trí cao hơn, gần anh hơn.

Nghĩ đến đây Thảo lại khẽ cười, đúng là con người ta khi yêu vào thường có những suy nghĩ trưởng thành thật, tình yêu đã cho ta nhiều độc lực để Sống, để đấu tranh, để trở nên hoàn hảo.

Phúc đang chụp những hàng cây bên bờ hồ, nhìn thấy Thảo ngồi thẫn thờ trên ghế, mái tóc bị làn gió thổi bay phất phơ, trông giống như một nàng thơ, anh không kìm được mà đưa máy lên ngắm, bất ngờ Thảo cũng quay lại nhìn Phúc, khoảnh khắc bị bắt gặp Phúc trở nên lúng túng nhưng Thảo lại cười tươi rồi tạo dáng, Thảo biết hành động của Phúc, cô muốn hai người thoải mái với nhau hơn nên chủ động xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này. Phúc thấy vậy thì nhẹ lòng mỉm cười rồi chụp cho Thảo vài bức ảnh, sau đó ngồi xuống kế bên cô, Thảo thoải mái cầm lấy máy ảnh xem, cô rất hài lòng, tấm tắc khen

- Wow, không hổ danh là bạn tao, chụp đẹp đấy!

- Còn phải nói! - Phúc nhếch mép cười

Cô đưa lại máy cho Phúc, anh cũng ngồi xem lại ảnh, Thảo âm thầm nhìn anh rồi mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn vì sự trân trọng tình bạn này của anh, vì những sự giúp đỡ và cả sự đau khổ mà anh chọn chôn giấu trong tim.



La Thái Mẫn thực ra không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài, chỉ là anh muốn Thảo cảm thấy an tâm nên luôn tỏ ra là mọi chuyện đều ổn, trong lòng anh đang chất chứa rất nhiều lo âu, ngày Thảo đi công tác, anh đến gặp mẹ của mình, căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ, khá yên tĩnh, tưởng chừng như sự căm hận trong lòng có thể khiến anh mạnh mẽ đối mặt với bà, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, trái tim anh vẫn bị cái tình mẫu tử ấy lay động. Mẫn ngồi trong xe quan sát căn nhà thật lâu, nhìn bóng người thoáng qua trên cửa sổ, anh đã từng ước có thể cùng bà ở trong căn nhà ấy, sống một sống bình yên, được bà yêu thương che chở như lúc trước.

Hiện thực lại khiến Mẫn bừng tỉnh, anh nở một nụ cười chua chát, tự trách sao bản thân lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ, tay anh nắm chặt vô lăng "bà ấy đã bỏ rơi mày mà mày còn mong đợi điều gì nữa", điều anh cần bây giờ là anh mong bà ấy sẽ tránh xa Thảo và gia đình cô, anh không muốn Thảo biết được chuyện này, càng không muốn có bất kì rắc rối nào liên quan đến bà nữa. Mẫn lấy lại tinh thần, ánh mắt trở nên sắc lạnh, anh mở cửa bước xuống xe, tiến lại bấm chuông cửa.

Mẹ của Mẫn đang bận rộn làm một bàn đồ ăn, đây là lần đầu tiên Mẫn đề nghị gặp bà sau hơn mười năm xa cách, không có gì có thể diễn tả được cảm xúc lúc này của bà, vừa vui mừng, mong đợi lại vừa lo lắng, không biết anh muốn bắp bà có chuyện gì, liệu anh có còn oán trách bà không.



chapter content