Mùi Hương Mê Hoặc

Chương 107: Không phải vì tao đấy chứ? 




- Nhưng anh không có cách nào khiến trái tim ngừng nhớ về em được. - giọng nói khẩn trương xen lẫn đau khổ của anh thốt lên.

Thảo nhìn được những suy nghĩ trong đôi mắt của Tuấn Anh, cô biết tình cảm anh dành cho mình là gì, nhưng trái tim Thảo đã thuộc về người khác mất rồi, cô đã từng cố gắng thử nhìn về phía

A

HI

1

anh, sự xuất hiện của Mẫn lại khiến trái tim cô loạn nhịp một lần nữa, có lẽ đây là sự sắp đặt của ông trời, cô hiểu được nỗi lòng của anh nhưng không thể xoa dịu trái tim này, có lẽ cô cần phải nói ra, lời nói dù biết sẽ khiến anh đau buồn nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.

- Em xin lỗi, trái tim em đã thuộc về người khác rồi, và... Em rất yêu anh ấy. .

Bàn tay trên vai Thảo từ từ buông xuống, dù anh đã biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng vẫn

muốn một lần nữa níu kéo thứ tình cảm này. Thảo lo lắng cho tâm trạng của anh, lên tiếng an ủi.

- Anh là một người tốt, em hi vọng anh sẽ tìm được người con gái thật lòng yêu thương anh, đừng buồn vì em, rồi anh sẽ tìm được một người tốt hơn em.

Thang máy đã xuống tới sảnh, ting một cái mở ra, Thảo bước vào trong rồi ấn nút, cánh cửa dần dần khép lại như đóng lại đoạn tình duyên của hai người, Tuấn Anh vẫn đứng bất động ở đấy, không biết bao nhiêu phút trôi qua, anh mới có thể nhấc chân quay về chiếc xe của mình, ngồi trong xe anh rơi vào trầm mặc, thật sự là không thể là anh được sao, anh tức giận nắm tay lại đấm mạnh vài nhát vào vô lăng, tự trách bản thân vì lúc trước đã bỏ đi như vậy, nếu anh quay về sớm hơn, gặp lại

Thảo trước người đàn ông đấy, liệu có thể chiếm giữ trái tim cô. Có lẽ anh phải buông tay thật rồi, tình cảm là thứ có nỗ lực đến đâu thì cũng không thể tranh giành được.

Nga vừa tan làm về liền bắt gặp chiếc xe khá quen bên kia đường, cô tiến lại gần nhìn vào, đúng là Tuấn Anh đang ngồi bên trong, Nga đưa tay lên gõ gõ vào cửa kính.

Nhìn thấy Nga, Tuấn anh cố gượng cười, hạ kính xuống.

- Sao anh lại ngồi đây? Không liên lạc được với Thảo sao?

Tuấn Anh khẽ lắc đầu - Anh gặp Thảo rồi, em mới đi làm về à?

- Vâng, sao anh không lên nhà chơi. Anh mỉm cười - Để khi khác nhé! - Dạ, vậy anh về cẩn thận nhé!

Nga chào tạm biết anh rồi quay lưng đi về phía toàn nhà, lúc đợi thang máy còn cố nhướng người ra xem, xe Tuấn Anh vẫn chưa rời bánh, có chuyện gì với anh sao. khi vào nhà, Thảo vừa tắm xong đi ra, thấy Nga liền lên tiếng hỏi

- Mày mới về à?

- Ừ, tao có mua cơm đây, nay mệt quá không muốn nấu cơm.

Thảo cầm lấy hai hộp Cơm đến đặt lên bàn ăn - Vậy để tạo nấu cũng được mà!

- Tao Sợ mày cũng về muộn nên thôi mua luôn, là tao vừa gặp Tuấn Anh ở dưới, anh mới đến gặp mày à!

- Sao trông anh có vẻ tâm trạng lắm, hai người không cãi nhau đấy chứ? - Nga chỉ hỏi đùa trêu Thảo.

Bàn tay đang mở hộp cơm của Thảo dừng lại, cô nghĩ có lẽ nên nói thật với Nga.

- Anh ấy vừa tỏ tình với tao, nhưng tao từ chối rồi!

Nga đang đứng rửa tay, động tác cũng bị cầu nói của Thảo làm dừng lại một nhịp, có gì đó xót xa nhói lên trong lòng, cô đi ra ngồi xuống, cầm lấy hộp Cơm rồi nói.



chapter content