Sáng hôm nay, Quan Tuyết Tức tốt bụng lo lắng chuyện Trần Tích bị cô lập vì những tin đồn không hay. Nhưng bây giờ cậu nhận ra, lo lắng chuyện của người khác là dư thừa, người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét. Chuyện ở căn tin đến đây là kết thúc.
Sau khi tan học, tầm 7 giờ tối, Quan Tuyết Tức ăn cơm với Hà Vận, họ nói chuyện một lúc rồi cậu về phòng làm bài tập thì điện thoại có thông báo tin nhắn mới. Là Dương Dật Nhiên gửi đến.
Dương Dật Nhiên: “Trần Tích đúng là chúa giả ngầu!”
Quan Tuyết Tức: “?”
Dương Dật Nhiên: “Hôm nay mày bị nó phớt lờ, tao tưởng nó khó chịu vì chuyện đổ cơm, hóa ra không phải thế.”
Dương Dật Nhiên: “Nó không chỉ nhằm vào mày, nó chống đối tất cả mọi người.”
Quan Tuyết Tức: “Là sao?”
Dương Dật Nhiên: “Chiều nay mấy đứa lớp tao chủ động chào nó cũng bị nó phớt lờ.”
Dương Dật Nhiên học lớp 11-2, cùng lớp với Trần Tích.
Có thể là vì quá lâu rồi chưa có drama xảy ra ở lớp 11-2, rốt cuộc cũng có một người bị đẩy lên đầu dư luận, cách màn hình điện thoại Quan Tuyết Tức cũng cảm nhận được sự hóng hớt drama của Dương Dật Nhiên.
Dương Dật Nhiên: “Mày biết đó, khí chất của Trần Tích làm người ta sợ nó gần chết. Nhưng vẫn có mấy đứa đam mê xã giao gan lì dám nói chuyện với nó.”
Dương Dật Nhiên gửi tiếp: “Nạn nhân đầu tiên là lớp trưởng, nó hỏi Trần Tích có định ở nội trú không, nhà ở đâu, có cần add vào group lớp không, Trần Tích không để ý đến nó. Nạn nhân thứ hai là Bạch Lâm Lâm.”
Quan Tuyết Tức có quen biết Bạch Lâm Lâm, cô là nữ thần của lớp 11-2, bởi vì nhà giàu đẹp gái nên tính cách có chút kiêu ngạo, biệt danh là công chúa 11-2. Cô công chúa này ngày thường không đặt đám con trai lớp mình vào mắt, chỉ có lúc Quan Tuyết Tức ghé qua lớp 11-2, cô mới nhiệt tình hơn một chút, chủ động nói chuyện với họ.
Dương Dật Nhiên nói: “Hôm nay công chúa đến kỳ dâu nên đau bụng, vẫn ôm khư khư bình giữ ấm, gục trên bàn không nhúc nhích. Xui xẻo thay, lúc cổ mở nắp bình uống nước thì bất cẩn làm rơi nắp ra đất, cái nắp lăn đến chỗ Trần Tích. Cổ nói: ‘Cậu có thể nhặt giùm tôi được không?’. Trần Tích không đáp. Cổ tưởng là nó không nghe thấy nên lại hỏi một lần.”
Quan Tuyết Tức hỏi: “Rồi sao nữa?”
Dương Dật Nhiên: “Hết chuyện rồi, đừng nói hỏi một lần nữa, có hỏi mười lần thì Trần Tích cũng mắt điếc tai ngơ. Cả lớp đều có mắt mà, công chúa Bạch từng chịu sự lạnh lùng này bao giờ đâu? Mặt mũi cổ không còn, cũng chẳng biết làm sao, chỉ đành tự đi nhặt. Từ đầu đến cuối Trần Tích còn không thèm ngẩng mắt.”
Quá đáng rồi đấy, Quan Tuyết Tức nghĩ thầm.
Dương Dật Nhiên nhắn tiếp: “Con gái lúc rụng dâu hơi cảm tính, chẳng biết công chúa Bạch tức hay là sợ, cổ nhặt xong nắp chai thì bật khóc. Cả lớp liền sượng ngắc.”
Đúng là sượng sùng thật.
Cũng không nhất định phải giúp đỡ bạn học thật, nhưng đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, học sinh mới chuyển đến không dễ gì hòa nhập với cộng đồng, đây không phải một cơ hội tốt hay sao? Trần Tích lại bỏ qua cơ hội này. Hắn không bị cô lập mới lạ!
Hơn nữa, giả câm giả điếc cũng mất lịch sự quá! Tật xấu kỳ cục gì thế?
Dương Dật Nhiên kể tiếp: “Nạn nhân thứ ba…”
Quan Tuyết Tức: “Nó đã thế rồi mà lớp chúng mày còn nhào lên?”
Dương Dật Nhiên: “Dĩ nhiên rồi, đứa thứ ba là Tiền Bác.”
Quan Tuyết Tức bừng tỉnh.
Mỗi lớp đều có vài tên đầu gấu, Tiền Bác cũng là một trong số đó, làm gì cũng không xong, chỉ có kiếm chuyện là giỏi.
Dương Dật Nhiên kể, Tiền Bác cười hì hì đi đến trước mắt Trần Tích, giơ tay ra ám thị cắt cổ, hỏi: “Người anh em, mày từng làm thế này rồi à?”
Trần Tích đưa mắt nhìn, Tiền Bác thấy hắn có phản ứng, tưởng mình tìm đúng cách rồi, rất xã giao mà đưa tay qua định choàng vai bá cổ thì bị Trần Tích hất ra.
“Hất ra á?” Quan Tuyết Tức kinh ngạc.
Dương Dật Nhiên: “Đúng, hất ra, bốp một tiếng, thật sự là có tiếng đó, đệt mợ, lúc đó tao đứng ngay sát bên cạnh, sợ muốn tè ra quần.”
Quan Tuyết Tức: “Ghê vậy sao?”
Dương Dật Nhiên: “Ghê vậy đó. Tiền Bác cũng tự động rút lui rồi, sau đó lớp tụi tao không ai dám bắt chuyện với Trần Tích nữa.”
Quan Tuyết Tức: “Thầy cô thì sao? Nó cũng phớt lờ luôn à?”
Dương Dật Nhiên trả lời: “Cũng không đến nỗi, nhưng mà không nói nhiều, lúc bắt buộc mới mở miệng.”
Qua một lúc, Dương Dật Nhiên lại nhắn tiếp: “Bây giờ tao nghĩ, chuyện nó là tội phạm vị thành niên chắc là thật đó.”
Quan Tuyết Tức không rep.
Đột nhiên Weichat của cậu có một tin nhắn mới, là Đoàn Miên gửi.
Đoàn Miên: “Trưa hôm nay làm phiền cậu rồi, ngày mai mình mời cậu ăn cơm.”
Quan Tuyết Tức do dự một chút rồi trả lời: “Không sao. Chuyện mời cơm thì khỏi đi, ngày mai tôi có hẹn đánh bóng rổ với người khác rồi.”
Đoàn Miên đáp: “Vậy càng tốt, tớ đi xem cậu chơi bóng.”
Điện thoại đặt trên bàn, đè lên một quyển ghi chú những bài tập làm sai.
Bên dưới là một bài hình học không gian, Quan Tuyết Tức nhìn thấy đề thì lập tức quét sạch chuyện Trần Tích Đoàn Miên ra sau đầu, bật chế độ im lặng bắt đầu làm bài tập. Ba tiếng sau đó, Quan Tuyết Tức không hề phân tâm, luôn làm đề, đọc sách, học từ vựng.
Lúc trước Hà Vận sẽ canh chừng cậu học, nhưng sau đó phát hiện cậu rất tự giác không cần có người canh nên không canh nữa. Thỉnh thoảng sẽ gõ cửa đi vào đưa trái cây cho cậu, dặn dò chú ý nghĩ ngơi, đừng để mắt quá mệt mỏi.
Quan hệ mẹ con của Hà Vận và Quan Tuyết Tức rất hòa thuận.
Có lẽ tất cả mọi bất bình của Hà Vận đều trút lên người Quan Tĩnh Bình, lúc mua táo gặp trái hư cũng phải đổ thừa do Quan Tĩnh Bình xui xẻo, vì lẽ đó, đứa con trai giỏi giang càng thuận mắt bà hơn. Khuyết điểm duy nhất của Hà Vận là cũng giống như đa số cha mẹ khác, đặt quá nhiều kỳ vọng vào con cái. Bà nói với Quan Tuyết Tức: “Con phải cố gắng, phải giỏi hơn cả ba con.”
Sau khi Quan Tuyết Tức lên lớp 11, bà bắt đầu tính toán sau này cậu sẽ học trường nào học ngành gì. Bà hỏi: “Con thích ngành nào? Sau này định làm gì?”
“Không biết.” Quan Tuyết Tức lắc đầu, trả lời rất qua loa: “Đến lúc đó rồi tính, còn lâu mà.”
Trong lúc tuổi chớp đầu xuân mà nói đến tương lai không khỏi có chút mù mịt.
Nhưng mù mịt này tựa như sương trên hoa, chỉ cần bình minh chiếu rọi, sẽ bốc hơi sạch sẽ, ngay cả giấc mơ đêm qua là gì Quan Tuyết Tức còn không nhớ nổi.
Rốt cuộc cậu cũng đánh được một giấc ngon, ngày hôm sau tràn trề sức sống đến trường.
Do ảnh hưởng của bão nên mấy ngày trước thời tiết rất tệ, cứ nghỉ thể dục miết. Lúc đó người chiếm cứ tiết trống là thầy Triệu dạy toán, thầy dùng chiêu trò lừa gạt rất cũ, nói không phải là chiếm dụng mà là đợi đến khi nắng lên thì đổi toán thành thể dục. Quan Tuyết Tức không tin, nhưng nào ngờ thầy nói thật.
Tiết thể dục được xếp vào tiết đầu buổi chiều, sau khi biết tin, Quan Tuyết Tức lập tức hẹn người khác chơi bóng rổ, vừa đúng lúc nối liền với tiết thể dục, chơi cho đã một lần.
Lớp 11-1 và 11-2 học chung môn thể dục, người cậu hẹn trừ lớp mình ra thì còn lại là lớp 2 do Dương Dật Nhiên cầm đầu.
Danh tiếng của Quan Tuyết Tức ở trường 16 nổi như cồn.
Lúc bóng dáng cao ráo của cậu xuất hiện trên sân, bên ngoài sân đám con gái đến xem và đưa nước đông như kiến, còn có con trai nữa, bọn họ rủ bè rủ bạn, chưa đầy năm phút, hình ảnh và video của Quan Tuyết Tức đã tràn khắp các groupchat của trường.
Hôm nay Quan Tuyết Tức mặc đồ thi đấu màu trắng. Quần áo thi đấu rất rộng, nhẹ nhàng phất phơ theo động tác của cậu, tiếng hò hét ngoài sân to lên gấp bội mỗi lần Quan Tuyết Tức nhảy lên úp rổ, chẳng biết ai thừa cơ hét mấy tiếng ‘mình yêu cậu’, không khí trên sân càng lúc càng nóng, tiếng cười cũng rộn rã.
Quan Tuyết Tức nhanh chóng mướt mồ hôi, đồ thi đấu dán sát vào người, gần như là trong suốt. Tiếng ‘mình yêu cậu’ bên ngoài càng lúc càng lớn. Cậu lau mồ hôi, nghe tiếng thì ngẩng đầu cười, đám con gái lập tức rộ lên, chụp hình, la hét, giả vờ ngất xỉu đủ các thứ.
Dương Dật Nhiên không xem nổi nữa: “Đệt, anh hai ơi, anh thu lại phép thần thông giùm! Anh định để đám chó độc thân như tụi em phải làm sao đây!”
Quan Tuyết Tức không để ý đến cậu ta.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, người trên sân cũng thưa thớt, chỉ còn lại lớp 11-1 và 11-2 chuẩn bị vào tiết thể dục.
Quan Tuyết Tức đầu óc và thể lực phát triển toàn diện, thầy thể dục cũng rất thích cậu, sau khi điểm danh cho có xong thì để mặc bọn họ tiếp tục đánh bóng. Những người còn lại muốn chơi trò gì cũng được, làm khán giả cũng không sao.
Quan Tuyết Tức chơi rất tập trung, không hề để ý người khác làm gì, vẫn chơi liên tục đến lúc sắp hết tiết, cả người toàn mồ hôi, mồm cũng khát.
Lúc trước mỗi lần hai lớp học chung, Bạch Lâm Lâm vẫn luôn đưa nước cho cậu. Sau khi chuyện Đoàn Miên đọc thơ xảy ra thì Bạch Lâm Lâm không đưa nữa. Quan Tuyết Tức cũng không để tâm, thậm chí cậu còn không biến có thay đổi này diễn ra. Cậu theo Dương Dật Nhiên và Tống Minh Lợi đến cửa hàng tiện lợi, xách mấy tá nước suối về chia cho mọi người.
Mối quan hệ của hai lớp không tệ, mọi người đều đã quen mặt, vừa đùa giỡn vừa chia nước. Cuối cùng còn lại một chai, không biết là ai chưa lấy.
Dương Dật Nhiên EQ thấp, cao giọng hỏi: “Còn ai nữa? Uống nước không?”
Tống Minh Lợi vỗ vai cậu ta.
“Sao thế?” Dương Dật Nhiên còn chưa nhận ra.
Tống Minh Lợi nói: “Trần Tích.”
Lúc này Trần Tích quay lưng lại với đám người, lưng tựa vào một gốc cây, chẳng biết đang làm gì. Với trình độ bịa chuyện thần thánh của trường 16, nói hắn đang lập âm mưu giết người cũng sẽ có đứa tin.
Quan Tuyết Tức nhìn sang, uống cạn chai nước của mình rồi nhét chai rỗng vào tay Dương Dật Nhiên. Tiếp theo, cậu cầm chai nước không ai cần đó, đi đến chỗ Trần Tích.