Đầu tháng chín, quận Kiến Đô thành phố Phong Đức, khu dân cư Minh Châu.
Vì chịu ảnh hưởng của bão, cả thành phố mưa hoài không dứt, dự báo thời tiết hôm qua nói, e rằng tình trạng này còn phải kéo dài mấy ngày. Ai ngờ đâu giữa đêm bão chuyển hướng không đi vào thành phố, sáng nay trời đã trong veo.
6 giờ 45 phút, chuông báo thức reo inh ỏi, Quan Tuyết Tức giật mình thức dậy.
“Quan Tuyết Tức, 7 giờ rồi!”
Mẹ cậu, Hà Vận đứng ngoài cửa nói: “Mẹ có chuyện gấp phải ra ngoài, sữa đã ham nóng rồi, đồ ăn sáng để trong bếp, con dậy ăn rồi đi học, nhanh lên kẻo trễ bây giờ! Có nghe mẹ nói gì không?”
“Con nghe rồi.”
Quan Tuyết Tức hất chăn ra, vẫn còn nằm thẳng cẳng.
Hà Vận vội ra ngoài, tiếng bước chân gấp gáp, nhưng chưa ra đến cửa thì quay ngược trở lại, hình như chợt nhớ ra gì đó.
Bà mở cửa phòng Quan Tuyết Tức, nhìn thằng con mới chui khỏi chăn đầu tóc bù xù đang ngáp ngắn ngáp dài, nghiêm giọng cảnh cáo: “Hôm nay trời bắt đầu lạnh rồi, con mặc áo dày một chút, đừng có ra vẻ thời thượng!”
Quan Tuyết Tức ngậm miệng.
Ai ra vẻ thời thượng? Làm vậy để làm gì, thiệt tình!
Quan Tuyết Tức còn chưa kịp trả lời thì Hà Vận đã bước đi như một cơn gió.
Hà Vận là ủy viên trong ủy ban nhân dân phường, là cán bộ nhà nước, cả năm việc nhiều lương ít tốn công tốn sức, chẳng có nhiều thời gian chăm sóc cho con cái.
Nhưng bà không lo thì đâu còn ai lo giúp, từ lúc ly dị với ông chồng ngoại tình năm năm trước, chuyện nuôi dạy con cái do một tay bà lo liệu.
Năm năm trước Quan Tuyết Tức 11 tuổi, đang vào độ nghịch ngợm không hiểu chuyện nhất, quậy đến nỗi chó cũng chán chê.
Ngày hôm đó, cậu gây họa trên sân thường, giơ một cây sào phơi đồ chẳng biết được tháo ra như thế nào, khều qua nhà hàng xóm, đánh đổ lồng chim trên sân thượng người ta làm con chim la hét thất thanh, ông lão hàng xóm 70 tuổi cũng hoảng hồn.
Hà Vận tức đến nỗi đầu bốc khói, đầu tiên là sang nhà hàng xóm xin lỗi, sau đó vừa khóc vừa mắng cậu nửa tiếng, cuối cùng gọi điện cho Quan Tĩnh Bình nói: “Chúng ta ly dị đi.”
Quan Tuyết Tức sợ xanh cả mặt.
Cậu không hiểu tại sao cậu mới chọc chim nhà hàng xóm mấy cái thôi mà lại chọc cho ba mẹ ly dị luôn rồi.
Mấy năm sau cậu mới biết, hóa ra lúc đó Hà Vận đã biết Quan Tĩnh Bình ngoại tình từ lâu rồi, bà nhịn nhục vì con trai, ngày hôm đó hết nhịn nổi rồi, chỉ muốn đóng gói hai cha con họ cùng vứt ra đường.
Từ đó về sau, Quan Tuyết Tức không quậy phá nữa.
Người xưa có câu, con gái đến tuổi 18 là thay đổi hoàn toàn, con trai cũng vậy.
Quan Tuyết Tức nhổ giò muộn, hồi cấp hai lùn hơn cả bạn nữ cùng lớp, nhưng lên cấp ba thì cao nhanh như tre trúc, đùng một phát đến một mét tám.
Chân dài, tỉ lệ ngon, mặt cũng đẹp.
Dường như là thượng đế thiên vị cậu, cho cậu di truyền hết nét đẹp của Hà Vận và Quan Tĩnh Bình, xóa đi mọi khuyết điểm, tuyển chọn từng đường nét để tạo ra một khuôn mặt không chê vào đâu được, đẹp nổi bật đẹp lồng lộn.
Quan Tuyết Tức quả thật rất nổi bật.
Chẳng biết từ lúc mấy tuổi cậu bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình từ các bạn nữ
Cháu gái của ông nuôi chim nhà hàng xóm bằng tuổi cậu, lúc nhỏ bị cậu kéo bím tóc, tránh cậu như tránh tà, nhưng sau đó lại thay đổi thái độ, ngày nào cũng đợi cậu đi học chung đến khi bọn họ thi đậu vào hai trường cấp ba khác nhau.
Quan Tuyết Tức học trường số 16, trường trọng điểm của thành phố Phong Đức.
Ngày vào lớp 10, cậu thu hút được sự chú ý của mọi người nhờ vẻ bề ngoài xuất chúng và thành tích thủ khoa thi đầu vào, ngày hôm đó trên confession trường toàn là lời tỏ tình và xin infor cậu, nổi danh cả trường.
Cậu tiếng tăm lẫy lừng như thế, còn một nguyên nhân nữa, Quan Tĩnh Bình là chủ tịch hội đồng nhân dân quận Kiến Đô.
Thành tích vượt trội của Quan Tuyết Tức khiến chủ tịch Quan nở mày nở mặt, ông tự mình đưa con trai nhập học, thuận tiện chào hỏi lãnh đạo nhà trường vào giáo viên bộ môn.
Tiếng lành đồn xa, lúc bạn cùng bàn dùng cái danh ‘con trai chủ tịch’ để trêu chọc Quan Tuyết Tức, thấy sắc mặt cậu không thiện lành mới dừng trò này lại.
Quan Tuyết Tức không thích tác phong làm việc này của ba, Hà Vận cũng không vui vẻ gì, bà gọi điện thoại mắng chửi Quan Tĩnh Bình một phen, bảo ông đừng mặt dày đến ké hư vinh con trai bà nữa, hô hào muốn dẫn Quan Tuyết Tức đến ủy ban đổi họ.
Đáng tiếc là chủ tịch Quan nhúng tay vào cản trở nên mãi vẫn không thành công.
Những chuyện này đều xưa như cô Diễm rồi, mấy năm gần đây, cuộc sống của Quan Tuyết Tức rất bình lặng, cậu không hay qua lại với Quan Tĩnh Bình, cậu không kính trọng người ba ngoại tình này bao nhiêu, nhưng dù sao bọn họ cũng là ruột thịt, tình cảm nhiều năm đâu thể nói xóa là xóa, dĩ nhiên không đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Lý do cậu không quan tâm Quan Tĩnh Bình là vì không muốn làm Hà Vận không vui.
Hà Vận đi làm rồi, Quan Tuyết Tức mới lề mề bò dậy.
Cậu chưa từng nếm mùi trễ học bị phạt đứng, ngày nào cũng cố hết sức đến trường sát giờ chuông reo.
Vác ba lô trên vai, một tay cầm sữa nóng, một tay cầm điện thoại, Quan Tuyết Tức vội bước xuống lầu. Tuy rằng khu Minh Châu nằm ở vị trí đắc địa trung tâm thành phố, giá nhà đất cao cắt cổ, nhưng bởi vì đã được xây từ lâu, các tòa chung cư đều đã trên hai ba mươi năm tuổi, không có thang máy, toàn nhờ cặp giò.
Nhà Quan Tuyết Tức ở tầng năm, cậu chạy nhanh xuống, chạy ra trạm xe buýt, vừa kịp lúc bắt được chuyến xe đến trường.
Hôm nay không biết thế nào, mới sáng sớm mà trong group lớp đã bàn tán tích cực, điện thoại cậu cứ rung suốt, Quan Tuyết Tức chen được lên xe buýt rồi mới mở ra xem.
[Nhóm nhiều chuyện lớp 11-1 trường số 16]
“Biết tin gì chưa? Có học sinh mới chuyển vào lớp 11-2 đó.”
“Chuyển thì chuyển chứ, có gì lạ đâu.”
“Trai hay gái?”
“Trai, nghe nói đẹp trai dữ thần lắm, group con gái 11-2 đang đồn ầm lên đó.”
“Đẹp cỡ nào? Có bằng hotboy Quan lớp chúng ta không?”
“Không biết, tao chưa nhìn thấy, nhưng nghe nói quá khứ có chút khuất mắc, không phải loại tốt lành gì.”
“Là sao?”
“Không biết.”
“Sao hỏi gì mày cũng không biết vậy?”
“Thì tao không biết thiệt mà, mày tự đi tìm hiểu đi.”
Xe buýt lắc kinh khủng không tiện đánh chữ, Quan Tuyết Tức cũng không tò mò lắm, đọc tin nhắn xong thì thôi, không tham gia bàn tán cùng họ.
Trường 16 yêu cầu học sinh không ở nội trú đến trường đọc sách buổi sáng lúc 7 giờ rưỡi.
Quan Tuyết Tức đặt chân vào lớp lúc 7 giờ 29, ngồi bàn cuối lớp, vừa đặt ba lô xuống, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, bạn cùng bàn Tống Minh Lợi đã ập tới như tìm thấy cứu tinh: “Bạn tốt ơi! Cho tao mượn bài tập mày chép với, nhanh lên!”
“Không cho.” Quan Tuyết Tức kéo khóa kéo áo khoác đồng phục thấp xuống một chút. Thế mà cậu lại nghe lời quý bà Hà Vận thật, làm gì có ai mới 26 độ đã kêu lạnh dần rồi đâu!
Người cậu hỏi ẩm mồ hôi, ngả lưng ra ghế, cầm tờ đề toán làm quạt phất, vô tình từ chối Tống Minh Lợi: “Thầy Triệu nói rồi, cho mày chép bài nữa là ổng phạt cả tao luôn.”
Thầy Triệu là thầy dạy toán của lớp 11-1, cũng dạy cả lớp 11-2, đồng thời là chủ nhiệm lớp 11-2.
Tống Minh Lợi nói: “Ổng còn đang bận, đọc buổi sáng không đến đâu.”
“Sao mày biết?” Quan Tuyết Tức đưa mắt sang nhìn.
Tống Minh Lợi đáp: “Chẳng phải có học sinh mới chuyển tới 11-2 sao, ổng đang dẫn người ta đi làm thủ tục, mới đi phòng hành chính hai phút trước.”
Cậu ta chỉ ra hành lang.
“Đúng rồi, mày biết gì không? Tin hành lang…”
Đột nhiên Tống Minh Lợi nhỏ giọng, nhìn trái nhìn phải rồi mới thì thầm: “Cậu bạn mới chuyển đến này lý lịch kỳ quái lắm, hình như… lúc trước là tội phạm vị thành niên.”
“Hả?” Cái tay đang cầm tờ đề quạt của Quan Tuyết Tức sựng lại, khó hiểu: “Tội phạm gì cơ?”