Mũi Đao Liếm Mật

Chương 8




Dỗ đến khi Thẩm Lệ buông tay, Lục Trường Đình mới đi lấy cốc rót nửa ly nước ấm. Lúc đưa nước qua, cổ tay hắn bị nắm chặt; một lực không báo trước kéo hắn cúi người xuống, sau đó hai cánh tay quấn lên như đôi dây leo.

Hắn bị Thẩm Lệ ôm.

Nhận ra tư thế này thân mật đến nhường nào, Lục Trường Đình sững hết cả người.

Thẩm Lệ víu lấy vai hắn, nghiêng mặt kề vào cổ hắn, dụi hai cái: “Sao giờ anh mới về, em đợi anh lâu lắm rồi.”

Đi rót nước cùng lắm mất một hai phút, Thẩm Lệ gán cái tội vô lý chình ình này cho hắn, Lục Trường Đình cũng hết nói nổi.

Thẩm Lệ uống say là phải chiều theo này, phải dỗ này.

Hắn cứng ngắc vỗ vỗ lưng Thẩm Lệ, giọng mềm đi: “Cậu uống nước trước nhé, được không nào?”

Thẩm Lệ nghe lời, lui khỏi ngực hắn, cầm cốc nước, uống.

Lục Trường Đình lại ôn hòa dỗ y cởi giày, cởi tất, thay quần áo ngủ. Giày vò nhau xong, hắn mới thở phào như được đặc xá: “Vậy câu ngủ sớm chút nhé, tôi về phòng trước đây.”

“Anh lại muốn đi hả!”

Nhận thấy Lục Trường Đình sắp đi, nháy mắt Thẩm Lệ cuống hết cả lên. Y mặc kệ, túm chặt góc áo Lục Trường Đình, vội sán lại, ngẩng đầu hôn anh.

Làn môi mềm mại dán đến, đầu lưỡi ướt át sộc vị rượu ngây ngất len vào khớp hàm nhân lúc hắn còn đang ngơ ngẩn, quấn lấy môi lưỡi hắn.

Trông khóe mắt Thẩm Lệ bỗng chốc rơi từng giọt lệ, Lục Trường Đình thảng thốt. Hắn mới hơi hoãn lại động tác đẩy y ra đã bị ôm cổ ngay, Thẩm Lệ chồm cả người lên, vừa tợn vừa bạo, chẳng hề có chút trật tự nào, khẩn thiết và nhiệt thành.

Thẩm Lệ còn cắn hắn một cái, như muốn thể hiện sự bất mãn vì hắn định rời đi. Y cắn lên môi dưới hắn, dùng răng nanh nhay nhay, liếm nhẹ. Lục Trường Đình sống hai mươi bảy năm trên đời, chưa từng bị ai hôn thế bao giờ, người ấy còn là nam.

Hắn mở trừng mắt cả buổi, nhìn hàng mi đẹp đẽ của Thẩm Lệ rung rinh, nhìn vết nước mắt… Sau rốt, hắn dang tay ôm lấy Thẩm Lệ, đáp lại môi lưỡi mềm mại ướt át, mặc bản thân quấn quyện cái hôn với Thẩm Lệ.

Hắn cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi.

Hô hấp của Thẩm Lệ ngày càng nặng nề và nóng bỏng. Y ma sát lung tung thân dưới mà vẫn thấy khó chịu, bèn tuân theo dục vọng, sờ soạng dần xuống. Vừa chạm tới thắt lưng trên eo người đàn ông, cổ tay y bị bắt lại, đè quá đỉnh đầu.

Lý trí còn sót lại của Lục Trường Đình đặt dấu chấm cho cái hôn hoang đường này.

Thẩm Lệ mở đôi mắt, nhìn anh. Ánh nước trong mắt càng long lanh, như thể chớp một cái là đổ cơn mưa rào. Đuôi mắt y đỏ, khuôn mặt cũng đỏ, làn môi càng đỏ hơn, chẳng còn tí dáng vẻ đứng đắn và điềm nhiên của ông chủ Thẩm ngày thường.

Lục Trường Đình nhìn thẳng vào mắt y, không tránh, không nhường, ghìm hơi thở đang hổn hển, gọi: “Thẩm Lệ.”

Thẩm Lệ chớp mắt, cơn mưa tầm tã đổ xuống, nhòe ướt gương mặt tuấn tú của chàng trai.

“Anh trai nhỏ ơi.” Y tránh thoát gọng kìm, hơi cục cằn đâm đầu vào lòng anh, vùi mặt nơi lồng ngực, bật tiếng khóc khàn khàn, “Em nhớ anh lắm…”

Cái đụng đầu kia hơi mạnh, lòng Lục Trường Đình thót một cái, như thể bị người ta dội một xô nước lạnh đầy đầu, trái tim vừa rét vừa buốt.

Hắn thoát thân khỏi tình dục, hoảng người lấy lại tinh thần.

Người Thẩm Lệ nhìn không phải hắn.

Đôi mắt dịu dàng và đầy tràn yêu thương cháy bỏng kia, xuyên qua hình bóng hắn, dành cho người khác.

Hắn muốn đẩy Thẩm Lệ ra, tim lại mềm vì tiếng khóc đè nén của y. Tâm trạng Lục Trường Đình rất khó diễn tả, hắn mặc cho Thẩm Lệ ôm một lúc đến khi y khóc lả đi, ngủ mất, mới thay y đắp chăn rồi về phòng mình.

Hai giờ đêm, Lục Trường Đình tắm rửa xong, mặc bừa cái áo choàng tắm, đẩy cửa sổ sát đất.

Màu trời đêm u tối, chẳng thấy trăng sao. Hắn không bật đèn, chỉ ngồi xuống ghế dài, châm điếu thuốc.



Mùi thuốc lá khiến hắn tỉnh táo, lại làm hắn ngẩn ngơ nhớ về cơ thể trẻ trung đẹp đẽ đêm qua, nhớ cả cái hôn hoang đường mới nãy. Hắn hiểu, cuộc đời hai mươi mấy năm của hắn đang đảo điên hết cả.

Hắn nổi phản ứng với Thẩm Lệ.

Vô lý thật sự. Rõ ràng là hắn thích phụ nữa kia mà.

Sao… Sao hắn lại nổi phản ứng với Thẩm Lệ nhỉ.

Lục Trường Đình rít mạnh một hơi thuốc lá, từ từ phun ra, như muốn tống luôn điều đang nghẹn lại trong lòng.

Hắn cố gắng nhớ về cảm giác hồi ở bên Đường Yểu, nghĩ mãi, mà chẳng nhớ ra điều gì ấn tượng.

Hắn quen Đường Yểu kỳ hai năm lớp mười một, dịp nghỉ hè Đường Yểu tỏ tình với hắn, thế là hai người bên nhau. Vào năm học mới đã lên mười hai, việc học bận bịu đeo theo chuyện yêu sớm, hai người hay hẹn ăn cơm chung, lên phòng tự học chung. Lúc hai đứa ngồi riêng hắn sẽ giảng bài, chữa đề cho Đường Yểu. Ngày lễ tặng nhau quà, ngoài ra hình như chẳng có “ký ức ngọt ngào” nào.

Khi ấy tuổi còn nhỏ, thể hiện tình cảm rất chừng mực, hôn môi cũng toàn như chuồn chuồn lướt nước, chỉ dám hôn môi dưới… Đâu táo bạo như Thẩm Lệ.

Vừa táo bạo, vừa suồng sã.

Thuốc sắp cháy hết, Lục Trường Đình dập tàn thuốc, châm thêm điếu nữa.

Kẹp thuốc giữa ngón tay, hắn lấy bụng ngón tay thô ráp miết môi, sau đó cắn điếu thuốc, rít hơi dài.

Muốn chết thật sự, sao hắn lại nghĩ đến Thẩm Lệ rồi?

Nhớ đến số lần ít ỏi gặp mặt, nhớ cảnh Thẩm Lệ thân mật mập mờ với mấy người, Lục Trường Đình thấy hành vi nửa đêm không ngủ, ngồi đây đón gió lạnh suy nghĩ về xu hướng tính dục của mình hơi nực cười.

Thẩm Lệ là lãng tử hay kẻ gặp dịp thì chơi, đều vậy thôi. Bên cạnh y nhiều người, lòng còn chứa một “Anh trai nhỏ”, trái tim bằng ấy, chia năm xẻ bảy phân phát ra ngoài, liệu có thật tâm?

Đêm nay Lục Trường Đình rít cả bao thuốc, vẫn chưa tiếp thu và chấp nhận hoàn toàn được chuyện, đột nhiên mình cong.

Có lẽ hắn cần thời gian từ từ suy nghĩ.

Đêm đã khuya, căn phòng đen kịt và lặng im. Sau khi nằm xuống, hắn gần như chạm vào giường là ngủ luôn. Một đêm không mộng mị.



Gió sớm đầu xuân ấm áp, ánh mặt trời chạy vào phòng qua khe hở tấm rèm cửa, đáp xuống bên giường.

Chàng trai bọc mình thành một cục trên gường lật người, cánh tay đánh nhau với cái chăn mãi mới luồn được ra ngoài. Y quờ loạn, mò điện thoại dưới gối đầu ra, cố mở mi mắt nhìn một cái: 10 giờ 27 phút.

Y nhíu mày vì cái đau đầu và khát nước sau khi say. Lắc lắc đầu, y chống người đứng dậy, tiện tay cởi đồ ngủ, đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, cuối cùng y cũng hết buồn ngủ. Y thay quần áo sạch, lười sấy tóc nên lau bừa mấy cái cho khô bớt, quẹt dép lê ra khỏi phòng.

Hai chị em Lục Trường Ngâm với Lục Trường Ca đang ngồi sofa vừa ăn hoa quả vừa xem chương trình giải trí, thấy y dậy, cười chào y một tiếng.

“Anh Thẩm, anh dậy rồi à.”

Thẩm Lệ rót cốc nước, cất tiếng, giọng hơi khàn khàn: “… Các anh mấy đứa đâu?”

“Đám các ảnh đi leo núi anh ạ.” Lục Trường Ngâm đưa y quả táo, “Có anh em, anh Trường Đình, anh trai nhà Phó với Phó Thanh Sơn đi á. Anh Tinh Dã không muốn vận động, ăn xong bữa sáng lại về phòng ngủ tiếp, anh Diêu chưa ra, chắc vẫn đang ngủ.”

Tuy hiểu rằng mình ngủ đến tận giờ này, mọi người ra ngoài đi chơi mà không gọi mình tiếng nào là chuyện bình thường, nhưng khi tận tai nghe được, Thẩm Lệ vẫn thấy hơi lạc lõng và tủi thân. Y cười trừ, tiện tay tách quả táo làm đôi, cầm một nửa lên cắn miếng: “Thế sao mấy đứa không theo?”

“Leo núi mệt lắm anh ơi.” Lục Trường Ca trông Thẩm Lệ tay không tách đôi quả táo, đờ cả người, “Anh Thẩm, anh giỏi thật ấy, sao anh tách được hay vậy?”

Lục Trường Ngâm chớp chớp mắt, lại lấy quả táo nữa, nóng lòng muốn thử.

Thẩm Lệ bật cười: “Con gái đừng học làm gì.”



Y nhìn lướt qua vali trong phòng khách: “Chiều nay chúng ta lên đường về đấy hả?”

“Vâng.” Lục Trường Ngâm gật đầu, “Em với Trường Ca dọn xong đồ hết rồi, hay anh Thẩm cũng dọn đồ trước đi ạ?”

Lục Trường Ca ôm gối tựa, chống cằm lên, giọng ỉu xìu: “Cũng chẳng biết bao giờ các ảnh mới về, em đói quá chừng.”

“Gọi đồ ăn ngoài nhé.” Thẩm Lệ lấy di động, “Em muốn ăn gì nào?”

“… Em đói, nhưng mà chẳng muốn ăn.” Cô gái xem đồ ăn trên thực đơn, món chính toàn cá với thịt, chán thật ấy.

Giờ Thẩm Lệ mới để ý, trông sắc mặt Lục Trường Ca không hồng hào lắm, hơi xanh xao, mà từ nãy tới giờ toàn Lục Trường Ngâm ăn hoa quả, y cất di động: “Anh nấu cho em nhé, làm bát mì thanh đạm nhanh gọn, có muốn ăn không?”

Lục Trường Ca lí nhí hỏi: “… Thế phiền anh lắm không ạ?”

“Sao đâu mà.” Thẩm Lệ cười, “Anh cũng chưa ăn, nấu một thể luôn.”

Y lại hỏi tiếp: “Trường Ngâm ăn không?”

“Có ạ!” Lục Trường Ngâm cười mỉm, “Em cũng đói ghê.”

“Thế em lên gác hỏi Trần Tinh Dã xem có ăn không, với tiện xem Tiêu Diêu dậy chưa, nhé?”

“Vâng ạ.”

Thẩm Lệ vào bếp rửa nổi, đong nước bật lửa.

Lục Trường Ngâm xuống đến nơi, báo với Thẩm Lệ: “Anh Diêu dậy rồi ạ, đang làm vệ sinh cá nhân. Anh Tinh Dã cũng muốn ăn, ảnh bảo nấu gì ảnh cũng xơi.”

Cô nàng huơ huơ di động đang ở trang chủ Weixin: “Đám anh em đang trên đường xuống núi, em nhắn chúng ta tự giải quyết cơm trưa, bảo bọn họ cũng tự túc nhé anh.”

Thẩm Lệ: “Ừ.” Y rửa sạch chiếc nồi khác, lấy năm quả trứng trong tủ lạnh ra, chiên trứng trước.

Sau khi nước sôi, y múc vào bát đã bỏ sẵn gia vị và muối để làm nước dùng mì, đặt trứng chiên dưới đáy bát, phủ mì sợi chần chín lên. Trong tủ không có hành lá, Thẩm Lệ đành luộc chút cải thìa thay vào, bày lên trên.

Lục Trường Ngâm bưng mì ra đỡ anh, Trần Tinh Dã, Tiêu Diêu lần lượt xuống nhà, ngửi thấy mùi thơm, bụng réo ầm ầm.

Ngồi vào bàn, Thẩm Lệ giả vờ vô tình hỏi đêm qua ai đưa mình về, Trần Tinh Dã nghĩ một hồi: “Hình như là Trường Đình đấy.”

“Dù sao cũng không phải tôi.” Tiêu Diêu và đũa mì, bận ăn đến mức chẳng có thời gian trả lời.

Hai cô gái về phòng sớm nhất, càng không biết gì hết.

Ký ức của Thẩm Lệ đứt đoạn từ sau khi say rượu, y nhớ mang máng như mình mơ một giấc mộng, nhưng mơ thấy điều gì lại chẳng nhớ nổi, giờ cũng không có trong trí nhớ luôn.

Y nén chặt cảm xúc hơi bất an trong lòng, nghĩ bụng, đợi chút nữa hỏi Lục Trường Đình vậy.

Chẳng biết y say rượu xong có làm gì quá đáng không…

Lời tác giả

Giải thích một chút cái hiểu lầm máu cún và ngungok này nhé.

Hồi cấp ba Thẩm Lệ yêu thầm Lục Trường Đình, nhưng Lục Trường Đình không quen Thẩm Lệ.

Ký ức về lần đầu tiên gặp Thẩm Lệ của hắn là lần ở quán bar, từ góc nhìn của hắn, hắn và Thẩm Lệ mới quen chưa bao lâu, gặp mặt được hai, ba lần. Anh trai nhỏ mà Thẩm Lệ luôn miệng nhắc “Đừng đi mà”, “Em rất nhớ anh” kia chắc kèo hắn không nghĩ là mình rồi.

Nên đừng mắng hắn, người không biết thì vô tội.