Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 7: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục kiếp(6)




Undeviginti quả thật là thiên tài.

Em đã thành thạo việc Cảm nhận Mana rồi. Chỉ sau hai ngày từ hôm ra ngoài với Dieter.

Thật tình, Dieter còn chưa nghĩ ra thứ em thích nhất là gì!

Mà đúng hơn, anh có chịu nghĩ đâu. Anh đã mua hết đồ chơi trong cửa hàng, mỗi món một thứ. Và đó là lý do phòng anh "trông chẳng khác gì bãi rác sang trọng" - trích lời một ma pháp sư nào đó.

Undeviginti không biết việc này. Từ hôm đó trở đi, em ngoài ở trong phòng thì cũng chỉ đến phòng ăn, phòng tắm, làm gì có thăm Dieter nữa đâu.

Việc này khiến Dieter đau lòng lắm nha. Cơ mà đau lòng vì em không thăm anh hay vì anh sắp phải nói lời tạm biệt với mấy đồng vàng yêu dấu thì chỉ có mình anh biết.

Anh không dám xin tiền cha mình.

Tại sao ư?

Họ tên đầy đủ của Dieter là Dieter Yiikinos. Và họ tên đầy đủ của Ma tháp chủ là Dyrall Yiikinos. Hai người là cha con. Bảo anh xin tiền Dyrall để mua quà tặng Undeviginti trong khi Dyrall chỉ muốn em chết quách đi cho xong ư? Thôi xin. Cái quái gì vậy chứ!

"Nè, anh đang nghĩ gì thế? Mau trả lời câu hỏi của em đi."

Undeviginti mặt cau có gọi Dieter không biết đang nghĩ gì.

"A, anh xin lỗi. Ừm... em vừa hỏi gì ấy nhỉ?"

Câu nói này của Dieter khiến Undeviginti không biết nói gì nữa luôn. Anh là vậy, nhiều khi đang nói chuyện lại dừng lại rồi suy nghĩ linh tinh. Đến khi bị gọi thì lại chẳng nhớ người kia vừa nói gì.



"Anh thật là... Haa, được rồi, tại sao lại có vết tích Mana của Ma tháp chủ trên người anh vậy?"

A, chết thật. Anh quên mất, nếu em cảm nhận được Mana thì em sẽ phát hiện ra chuyện này.

"Anh chẳng phải là con trai của Ma tháp chủ sao? Tại sao ngài ấy lại đánh anh chứ?"

"Chẳng có gì quan trọng đâu. Anh dạo này hơi nổi loạn một chút nên bị phạt thôi."

"Anh Dieter... nổi loạn?"

Câu trả lời gì mà khó tin quá thể. Anh Dieter vừa dịu dàng, vừa tốt bụng mà cũng biết nổi loạn á? Undeviginti nghiêng đầu, tự hỏi việc này cũng có thể xảy ra sao.

" Đáng yêu quá" - Hành động này của em khiến Dieter bất giác muốn bắt em về nuôi. Dù sao thì anh cũng muốn có em gái lâu rồi.

"Anh nói dối đúng không?!" Em chống hông, giọng như đang quát. Em đang cố ra vẻ "ta đấy biết hết, mau nói thật đi". Cơ mà điều này chẳng doạ được Dieter. Không nói tới việc em làm thế chỉ thấy đáng yêu chứ không đáng sợ chỗ nào, dù sao Dieter cũng đang nói thật mà.

Phải, hắn đã làm trái ý Dyrall. Vậy nên mới bị phạt.

"Anh nói thật đó. Vinvin không tin anh sao? Buồn thật đó..." Anh xị mặt xuống, chẳng biết lôi từ đâu ra một chiếc khăn tay, chấm chấm lên mắt như thể đang lau nước mắt vậy.

"A, k-không phải. Em tin mà. Tin mà tin mà. Chỉ là em muốn xác nhận lại cho chắc thôi!" Undeviginti ngây thơ thấy vậy liền cuống hết cả lên, lắp bắp dỗ dành Dieter. Em làm anh khóc rồi! Tính sao đây?!

Dieter thấy em như vậy chỉ muốn bật cười thật lớn. Nhưng không được. Em mà biết anh đang diễn thì chết. Vì vậy anh cố nhịn cười. Vì điều này mà vai anh cứ run run, khiến Undeviginti càng tin rằng anh đang khóc, từ đó mà càng bối rối hơn.

"A-anh Dieter, làm ơn đừng khóc nữa mà. E-em biết rồi! Biết rồi! Anh bị phạt là do anh nổi loạn, không nghe lời công tước! Em biết rồi! Biết rồi mà!!"

"Phụt-"

" Không nhịn nổi nữa..." - Dieter thầm nghĩ. Thật sự là anh chịu hết nổi rồi. Đằng nào cũng đã lỡ, thôi cứ cười thật lớn lên đi!

Nghĩ là làm. Từng tràng cười sảng khoái cứ thế từ miệng anh chạy ra ngoài. Anh không để ý rằng có cô bé nào đó đang vô cùng nổi giận. Đến nỗi em còn đỏ hơn cả trái cà.

Đến khi ngừng cười, anh đã chẳng thấy cô bé ấy đâu nữa rồi.

"A... đi rồi sao?"



Anh nhìn xung quanh. Đống đồ chơi anh mua vẫn còn. Em đi mà không mang chúng đi sao? Giận tới vậy hả...?

" Phải đi tìm em ấy để xin lỗi thôi". - Dieter nghĩ.

***

Cô bé tay ôm một chú thỏ bông, chậm rãi đẩy cánh cửa được khắc những hình thù đẹp đẽ rồi đi vào trong.

Em là Undeviginti. Con thỏ bông kia là em lấy từ đống quà của anh Dieter.

Em đúng là có hơi giận anh, nhưng mà lời anh nói cũng có vẻ là thật. Em giận là giận vụ anh giả khóc kìa. Có biết lúc đó em sợ lắm không!

Cơ mà em cũng quyết định sẽ bỏ qua cho anh rồi. Dù sao cũng nhờ có anh mà em mới có thể gặp lại mẹ mình.

Em vừa đi xin phép ngài Ma tháp chủ. Ngài đã cho phép em ngày mai đi gặp mẹ mình.

Ôi vui quá đi!

Em quyết định hôm nay sẽ đi ngủ sớm. Phải để cho mẹ thấy rằng em rất khoẻ!

Đã 1 năm rồi. Em nhớ mẹ quá...

***

Cốc cốc.

"Alo, có ai ở nhà không? Có người đến tạ lỗi nè."

Dieter gõ cửa hai phát, rồi cất giọng gọi Undeviginti. Thế nhưng chẳng có ai đáp lại anh hết.

" Bây giờ vẫn khá sớm, chắc em ấy chưa đi ngủ đâu. Vậy là vẫn đang giận mình nhỉ?" - Trong đầu Dieter đột nhiên bày ra một vài lý do cho việc em không đáp lại anh. Mặc dù chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm.

"Undeviginti, đừng giận nữa mà. Anh biết lỗi rồi."

"..." Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.

"Được rồi, anh vào đây!" Anh nói rồi nắm vào thanh cửa, làm bộ như chuẩn bị đẩy ra với lòng tin rằng chắc chắn sẽ không đẩy được.

Ừ thì, chắc là em sẽ khoá cửa thôi...

Nhưng trái với suy nghĩ của anh, cảnh cửa được đẩy ra mà chẳng tốn tí sức nào.

"Mai mình phải dạy em ấy là phải khoá cửa phòng khi ngủ rồi. Để như này nguy hiểm quá."

Anh nhìn quanh căn phòng một lần, xác định vị trí của Undevihginti.

"Đã ngủ rồi sao?" Anh tiến về chiếc giường em đang nằm với gương mặt bất ngờ.

"Ô, con thỏ bông em ấy đang ôm..."

Anh nhận ra nó. Đó chính là một trong những thứ anh đã mua tại cửa hàng kia.

Thì ra không phải em bỏ quà lại vì giận anh mà vì em chỉ thích con thỏ bông kia.

Dieter nở một nụ cười dịu dàng rồi xoa đầu Undeviginti. Sau đó, anh kéo cái gối xuống, sao cho em có thể gối đầu lên nó và đắp chăn lên cho em. Anh ra khỏi phòng, tất nhiên là không quên tắt mấy cây nến kia đi.

"Ngủ ngon, Vinvin." - Biết là em sẽ không nghe thấy, nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn muốn chúc em một câu trước khi đi.